Kế Hoạch Cua Gái Cho Thằng Bạn Thân

Chương 12: Bất Ổn (2)



Nếu ba tôi là người bận rộn vì ba hiếm khi nào về nhà, thì anh tôi hẳn đúng là một hình mẫu thu nhỏ của ông. Thật hiếm khi thấy anh hai vào buổi sáng chủ nhật vì anh thường vào trung tâm thành phố học từ sớm.

Tôi thấy rõ sự nhợt nhạt trên gương mặt của anh, những chuyện đã xảy ra khiến anh trở nên tiều tụy. Điều ba mẹ tôi lo nhất vào lúc này chính là bài kiểm tra định kì sắp tới tại trường đại học. Kết quả không tốt sẽ để lại một dấu vết không đẹp trong hồ sơ đại học.

Cả ba và mẹ luôn tìm cách khuyên nhủ anh, nói rằng anh cứ tập trung vào học hành đi, còn chuyện đứa trẻ còn đang trong bụng kia, ba mẹ sẽ tìm cách giải quyết.

Tháng 3 là hạn nộp đơn xin vào đại học của tôi, vậy nên tôi cũng có những chuyện cần phải làm.

…………………..

Trong lúc tôi ngồi giải bài tập Anh, cái Như ngồi ngậm cây kẹo mút và nhìn giấy báo giải thưởng âm nhạc của tôi.

- “Chà, khá qua ta, mày thức khuya mấy đêm liền để sáng tác cơ mà. Muốn ăn gì không? Tao khao?”

- “ Thôi đi ba, đã bảo bao nhiêu lần là tao đang giảm cân rồi, nhờ ơn mày mà gần nửa năm nay chẳng xuống kí nào.”

Tôi đóng nắm bút rồi cười nhạt. Cái tóc mới uốn của Như làm tôi cảm thấy vô cùng ngộ nghĩnh, cô bạn có gương mặt tròn tròn của tôi trông khá ư là dễ thương trong bộ dạng mới này.

- “Thôi, tao lên phòng giáo viên có việc.”

- “Hả? Sao cứ mỗi lần đang nói chuyện dở với tao là mày lại lên phòng giáo viên vậy?”

- “Có đâu, mày tự tưởng tượng ra đấy.”

Giáo viên chủ nhiệm nhìn hồ sơ của tôi một cách chăm chú:

- “Vậy là em sẽ thay đổi nguyện vọng?”

- “Vâng ạ, em muốn lấy thêm học bổng.”

- “Với khả năng của em mà không được vào trường top cao kể cũng tiếc, em có muốn đợi năm sau rồi nộp đơn không? Biết đầu điều kiện gia đình em tới lúc đó sẽ khác.”

- “Dạ thôi, nộp bây giờ dễ kiếm học bổng hơn ạ.”

Trong tương lai gần, có thể gia đình chúng tôi sẽ phải chăm sóc cho một đứa bé. Nuôi cả anh hai và tôi ăn học cũng đã mệt, thêm cả đứa bé thì gia đình tôi sẽ lâm vào cảnh nợ nần mất. Học phí cho đại học không bao giờ là rẻ, nếu có thể tiết kiệm được một chút thì tôi sẽ làm.

Chị Hạnh -đội trưởng- đối với tôi đã mềm mỏng hơn, có vẻ chị ấy rất hài lòng về những gì tôi thể hiện trong các buổi tập gần đây.

- “Trận thi đấu sắp tới, em có khi sẽ là con át chủ bài của đội.”

- “Chị cứ khen em hoài làm em tưởng thật bây giờ.”

Khẽ cúi người, chị Hạnh dùng bàn tay thanh mảnh của mình xoa đầu tôi.

- “Em làm rất tốt, thể trạng tốt, kĩ thuật tốt, tâm lý cũng rất tốt.”

Tôi lại tiếp tục cười trừ, chị Hạnh đúng là biết cách khen người khác, vài câu nói của chị cũng khiến tôi bay lên mây rồi.

- “Chị xin lỗi vì lần trước đã mắng em, thật ra thi đấu thì ai chẳng có lúc hiếu thắng, chỉ là chị không muốn em gặp nguy hiểm.”

- “Không sao đâu ạ, chị phải chịu trách nhiệm cho bọn em mà, với cả lần trước cũng là do em sai.”

Đôi môi chị ấy chợt nở nụ cười, nụ cười ấy quá đỗi xinh đẹp khiến tôi phải ngẩn người một lúc lâu.

Quãng đời học sinh lớp 11 của tôi đã trôi qua hơn một nửa, bây giờ đã là đầu tháng 2, tuyết vẫn rơi sau mỗi đêm và bầu trời đặc sệt màu tro. Tôi không thích cũng chẳng ghét cái thời tiết này, chỉ là mỗi lúc gió lùa khiến tôi da tôi buốt, người khẽ run lên.

- “Con chào mẹ, hôm nay mẹ vào sớm ạ?”

Vừa mở cửa nhà, tôi đã thấy mẹ mình đứng đó, bà đang mặc chiếc tạp dề màu tím nhạt cùng nụ cười trên gương mặt. Bà vội tiến về phía cửa, đỡ chiếc cặp và cầm nó giúp tôi.

- “Mẹ ơi, có chuyện gì vậy ạ?”

- “Ba con đang ở phòng khách, con vào nói chuyện với ông ấy một tí nhé.”

- “À… vâng ạ, mà mẹ cứ đưa cặp đây, con tự cất cũng được.”

Bà lắc đầu, tay khẽ ra hiệu cho tôi đi.

- “Con chào ba.”

Dưới ánh đèn vàng, ông nhẹ nhàng đặt tờ báo xuống, tay còn lại tháo kính nhắc tôi ngồi xuống chiếc ghế bành đối diện ông.

- “Ba xin lỗi, con mới về còn đang mệt mà đã gọi con ra đây.”

- “Không sao đâu ạ, ba hiếm khi về nhà mà.”

Tôi và ba bỗng im lăng một lúc lâu, bên cạnh ánh đèn vàng nhập nhòe, tôi nghe được tiếng thở dài và cái bóng rộng lớn của ông. Trên người ông có mùi dầu gió thanh thoát dễ chịu, nó như làm cả căn phòng trở nên im lặng hơn.

- “Chuyện của anh con, con cũng đã biết quá rõ rồi.”

- “Vâng.”

- “Đứa trẻ sẽ ra đời, và gia đình ta sẽ nuôi lớn nó.”

Hai tay của ông đan vào nhau, người ông hơi nhoái về phía trước, nhưng ánh mắt u sầu kia đã không còn nhìn tôi nữa. Tôi nên thở phào nhẹ nhõm vì không phải nhìn vào đôi mắt nâu ấy, hay lo lắng vì ông là người không dám đối mặt với tôi trước?

- “Vậy nên từ giờ sẽ phải sống tiết kiệm, mà con biết đấy, anh con đang học rất tốt, chỉ hai năm nữa là ra trường, rồi có bằng.”

Đôi mày tôi hơi nhíu lại, dù đã biết trước những gì ba sẽ nói, nhưng đầu óc tôi vẫn quay mòng.

Sao ba lại nói nhiều về anh hai như thế, rốt cuộc là ông đang ám chỉ điều gì.

- “Ba biết rằng đây là lỗi của anh hai con, nhưng nó học cũng gần xong rồi, đợi sau này trừng phạt nó cũng chưa muộn, nhưng mọi chuyện đang lở dở thế này, ba mong con hiểu…”

- “Vâng, con sẽ xin được học bổng của trường đại học.”

Tôi biết, anh là niềm tự hào của ba, dù chuyện anh làm là sai trái đi nữa, nhưng vì tương lai của anh, ông sẵn sàng hi sinh.

Ba tôi lắc đầu, ông cúi gằm mặt xuống hai bàn tay đang đan vào nhau của mình. Tiếng gió rít ngoài cửa khiến tôi giật mình, bàng hoàng nhìn ra ngoài.

- “Không, ba muốn sau khi con tốt nghiệp cấp 3, con sẽ kiếm việc làm.”

..

.

Nghĩa là khi học xong cấp 3, ba không muốn tôi học đại học sao?

Tại sao lại như vậy? Dù cho tôi có kiếm được học bổng, tôi cũng không thể học? Những lời này của ba, liệu ông có biết rằng đối với tôi nó tàn độc tới mức nào không? Ông chắc hẳn là biết, vì ông là ba của tôi mà.

Cổ họng tôi như bị chặn lại bởi đôi bàn tay gầy gò kia của ba, những ngón tay của tôi bấu chặt vào thành ghế.

Cả người tôi run lên vì giận dữ hay sợ hãi? Bản thân tôi cũng không rõ.

- “Nhà mình khó khăn đến vậy sao?”

Bên trong tôi như có những con rắn đang bò sục sạo, nó cắn từng miếng thịt bên trong rồi lại tiếp tục trườn bò ngăn không cho máu đỏ tuần hoàn. Tôi cảm nhận được nhiệt độ trên mặt tôi đang dần nóng lên, cái thứ nước ướt từ bên trong hốc mắt tôi cứ thế tuôn ra. Tôi thậm chí còn chẳng thấy được mọi thứ xung quanh nữa. Tồi tệ hơn, tiếng vo ve trong đầu tôi đang ngày càng lớn.

- “Ba cầu xin con, đừng khóc, ba hứa sau này sẽ kiếm cho con một người chồng thật tốt, tuyệt đối sẽ không để con chịu thiệt. Con làm ơn hãy nhẫn nhịn giúp ba một lần này nữa thôi.”

Gió lạnh luồn qua bờ môi tôi khiến mọi thứ bên trong trở nên khô hốc, nhưng sao cái lạnh ấy lại chẳng làm khô mắt tôi được.

- “Nhưng anh hai vẫn có thể đi học thêm cơ mà, anh hai vẫn có thể học ở ngôi trường đắt đỏ đó cơ mà, con… tại sao con phải chịu đựng vì anh? Ba không nhớ những gì anh đã làm với con sao…”

Cả người tôi chẳng còn sức lực, hai cánh tay tôi cứ thế rũ xuống, trượt dài khỏi thành ghế. Tại sao ba vẫn không nhìn vào mắt tôi, tại sao dáng vẻ của ông lại cực khổ đến thế?

Ba ơi, ba đang cúi người cầu xin con đấy sao? Ba nhìn vào mắt con đi, ba nhìn con đi này. Con đây, con gái của ba đang ở đây cơ mà.

À, tôi có nói gì đi nữa thì chắc ông cũng chẳng nghe thấy đâu. Ông đi làm về trễ, ông ấy mệt lắm rồi.

Cơ thể tôi tự động di chuyển, chân tôi cứ thế mà bước lên cầu thang hướng về phòng tôi.

- “Mình là một đứa trẻ ngoan.”

- “Mình lúc nào cũng hiểu chuyện, nghe lời.”

- “Mình chịu đựng được mà.”

- “Mình..., phải rồi, mình nên bình tĩnh, nên biết bỏ cuộc đúng lúc.”

Tôi đang nói gì vậy nhỉ? Chịu thật. Mà có ai quan tâm kia chứ, tôi chỉ nói thôi, nào có ảnh hưởng đến ai. Cả người tôi nằm gục trên giường, cơ thể tôi vô cùng mệt mỏi, có lẽ đã đến lúc tôi nên đi ngủ rồi. Ngủ sớm thôi, mai còn dậy sớm đi học nữa.

- “Mình phải…”

Cổ họng tôi đau, nhưng chẳng hiểu sao đôi môi cứ mấp máy muốn nói, tôi cứ để mặc cho chất nhầy từ trong miệng rơi ra thấm lên giường. Còn cái thứ nước lành lạnh trên gương mặt tôi nữa, sao chẳng chịu khô đi, nó làm tôi cảm thấy rát quá.

Tiếng kim loại cứ kêu lách cách từ mọi phía làm đầu tôi đau quá, ai đó dừng nó lại đi, tôi phải ngủ, mai tôi còn phải đi học, tôi không thể đi trễ được.

Trường học... đối với tôi quan trọng lắm.
Chương trước Chương tiếp
Loading...