Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 10



Chương 10: Ô Ngộ (2.1)

Gió thổi mạnh trong thành phố này, bầu trời đầy sao, trong đêm khuya, mùi biển xâm nhập tới. Trong tiếng gió này cùng với sự hoà trộn của sao và mùi vị của nước biển, lòng tôi trở nên yên lặng.

Vào lúc mới lên đèn, tôi nằm trên xe trượt ra. Không khí oi bức khiến người tôi đổ đầy mồ hôi, bàn tay đầy dầu mỡ. Lúc trước đúng là không có cách nào tưởng tượng nổi, nhưng hiện tại thì rất tốt. Sau một ngày lao động chân tay, cơ bắp toàn thân nóng rực đau nhức, có thể giúp tôi sảng khoái trút hết bực dọc.

Tôi bò dậy, cầm lấy chai nước. Tiểu Hoa đấm vào cơ bắp trên cánh tay tôi: "Anh Ngộ đúng là đàn ông trong đàn ông, máy bay chiến đấu trong đàn ông. Anh Ngộ, em thực sự rất ngạc nhiên trước kia rốt cuộc anh làm gì thế? Anh thông minh như vậy, chỉ cần nhìn bản thuyết minh về máy móc xe cộ là sửa được. Giống y như máy tính ấy!"

Tôi cười cười, trả lời: "Bởi vì nguyên lý cơ bản của chúng đều liên quan đến nhau."

Tiểu Hoa và mấy người thợ khác lộ ra nụ cười không hiểu gì, một người trong đó hỏi: "Anh Ngộ, để em đoán thử nhé, trước kia anh có phải là cảnh sát hay quân nhân không? Nếu không sao lại man và oai phong như vậy?"

"Không, em đoán là tay đua xe chuyên nghiệp." Tiểu Hoa còn chưa ngại thiên hạ đủ loạn xen vào, "Nếu không sao lại sửa xe giỏi như vậy, con xe nào cũng như là người phụ nữ của anh Ngộ vậy, để mặc cho anh ấy sờ soạng."

Mấy người đàn ông đều lộ ra nụ cười mờ ám, đây là nói móc tôi không có phụ nữ đấy. Tôi cũng chỉ cười, móc một điếu thuốc từ trong túi áo ra, Tiểu Hoa châm thuốc cho tôi.

Lúc không có việc, tôi ngồi yên trong tiệm, phì phèo thuốc, ni-cô-tin từ xoang mũi xuyên vào phổi mang lại cảm giác kích thích, có thể giúp tôi phóng túng một chút, cũng tỉnh táo hơn.

Trước kia tôi chưa từng hút thuốc. Hiện tại Tiểu Hoa tặng tôi danh hiệu nghiện thuốc, mỗi ngày hết một bao Ngọc Khê.

Tôi dựa vào tường, híp mắt nhìn qua khe hở trên trần nhà, nhìn ngôi sao lấp loáng. Người ta đều nói sau khi ai đó mất đi sẽ biến thành ngôi sao ngắm nhìn người mình yêu thương. Đại Ly nhiều sao sáng như vậy, không biết ngôi sao nào là của tôi.

Tiểu Hoa dùng cùi chỏ khẽ huých vào tôi, sau đó huýt sáo.

Tôi đã gặp lại cô ấy lần nữa như thế đấy.

Một chiếc SUV mini màu cam tiến vào, bên trong là một cô gái trẻ tuổi thanh mảnh.

"Dáng vẻ rất được nha." Tiểu Hoa nói thầm. Mấy người thợ khác cũng nhìn cô ấy.

Tôi nhìn không dời mắt.

Cô ấy có một mái tóc đen dài, nhưng dường như chưa bao giờ chăm sóc cẩn thận, luôn mang theo chút lười biếng. Ví dụ như hiện tại, cô ấy chỉ dùng dây nịt buộc lại, giống y như lần đầu tiên tôi gặp cô ấy. Khuôn mặt kia vẫn thanh tú, đôi mắt đen kịt động lòng người, song khí chất phức tạp hơn, lúc đóng cửa xe tay khẽ cong lên, sau đó đút vào túi quần, như một cô gái mà cũng như một người phụ nữ.

Tôi chú ý tới cánh tay của cô ấy, thực ra là đã để ý từ lần trước rồi. Cô ấy mặc chiếc áo phông đơn giản nhưng cũng hơi đặc biệt, màu xám nhạt, ở phần ngực là hình vẽ khó phân biệt. Ống tay áo hơi có nếp nhăn, đắp lên cánh tay cô ấy. Làn da của cô ấy rất trắng, cánh tay rất nhỏ, xương cốt đều đều, rất thanh thuần cũng rất gợi cảm.

Tôi không nghĩ tới Tiểu Hoa lại gọi mình đi sửa xe cho cô ấy. Sau khi gọi tôi, Tiểu Hoa nháy mắt với tôi mấy cái, đúng là cố ý đấy. Trong khoảnh khắc đó lồng ngực tôi như bị người lấy gậy chọc vào. Tôi ném điếu thuốc vào thùng rác, đứng lên.

Cô ấy không nhận ra tôi.

Cô ấy cầm điện thoại, đứng bên cạnh xe, liếc tôi rồi nhanh chóng cúi đầu. Nét mặt cô ấy hơi rụt rè, cũng hơi thất thần. Ánh mặt của cô ấy lãnh đạm, nhưng gò má hơi ửng hồng.

Biểu hiện ấy giống y như lần đầu chúng tôi gặp gỡ.

Trong lòng tôi đột nhiên xuất hiện sự vui vẻ đã lâu không có, nhưng hiện tại tôi không muốn bị cô ấy nhận ra. Tôi nghiêng người, cúi đầu, kiểm tra xe cô ấy.

Rốt cuộc hình như cô ấy vẫn phát hiện ra điều gì đó. Cô gái này hoàn toàn chả biết che giấu gì cả, tôi nghe thấy tiếng bước chân rõ ràng của cô ấy đi xung quanh tôi, từ từ nhìn tôi. Cuối cùng cô ấy đi tới trước mặt tôi, quay đầu nhìn chằm chằm mặt tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy.

Trong khoảnh khắc đó, sắc mặt của cô ấy trở nên vô cùng phức tạp: khiếp sợ, hoài nghi, mờ mịt.

Tốt lắm, cô ấy vẫn còn nhớ tôi. Vì thế trong lòng tôi dâng lên chút cảm giác dịu dàng, nhưng tôi biết rõ cô ấy là người con gái thông minh, nhưng cũng là cô gái lòng dạ ngay thẳng. Nếu tôi đã không muốn để cho cô ấy nhận ra, thế thì cứ thật bình tĩnh, cúi đầu tiếp tục sửa xe thôi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...