Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 15



Chương 15: Đàm Giảo (3.4)

Tráng Ngư là bạn thân nhất của tôi.

Nhìn từ xa, cô ấy là một người vô cùng xinh đẹp nhã nhặn. Tuy lúc này cô ấy chỉ tuỳ tiện cột tóc đuôi ngựa, mặc một chiếc áo phông màu đen và quần bó, không trang điểm, nhưng cũng không thể nào che được dung mạo xinh đẹp. Nếu cô ấy chịu đưa ảnh lên mạng, chắc chắn sẽ trở thành tác giả mỹ nữ làm bùng nổ toàn mạng.

Tính cách nóng nảy, dáng vẻ chín chắn thuỳ mị, thiếu nữ mười chín tuổi, dựa theo lời cô ấy nói thì là "gương mặt mẹ kế". Nói là phụ nữ đã có chồng, cũng sẽ không ai nghi ngờ. Cho nên cô ấy và cháu trai Tiểu Hạo thường xuyên giả mạo đi ăn các phần ưu đãi dành cho mẹ con, ngay cả chứng minh thư cũng không cần dùng đến.

Đây cũng là tâm bệnh của Tráng Ngư. Cô ấy không ngại mình quá già, mà ngại mình quá thục nữ. Lông mày lá liễu, múi hếch, miệng anh đào, còn cả bộ ngực 34C và eo 1 tấc 8. Cô ấy còn mặc áo phông loại 10 tệ nhìn thế nào cũng giống như tình nhân được bao nuôi, chả phù hợp chút nào với mảng tiểu thuyết viễn tưởng cả ngày bia bọt mà cô ấy sáng tác. Nói theo lời cô ấy: "Moá, một ngày nào đó bà đây sẽ cạo trọc đầu, để chứng tỏ bản chất thật."

Đồ ăn được bưng lên, Tiểu Hạo cúi đầu chăm chú càn quét, tôi và Tráng Ngư vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, cô ấy hỏi: "Không phải cô bảo mơ thấy người đàn ông trên thuyền à? Tiếp theo thì sao?"

Tôi đáp: "Nằm mơ còn có tiếp theo à. Nhưng ly kì hơn là tôi gặp được người đàn ông có dáng vẻ rất giống anh ta." Tôi kể lại chuyện gặp Ô Ngộ ở tiệm sửa xe cho cô ấy.

Vẻ mặt Tráng Ngư đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Điều này khiến lòng tôi hơi chùng xuống: "Sao vậy?"

Tráng Ngư bỏ đũa xuống, mắt lộ ra suy nghĩ xa xăm, ung dung nói: "Có lẽ anh ta là một trong những người đến từ không gian song song đấy."

Tôi hơi sửng sốt, cô ấy lại cười lạnh hất tay: "Nhưng sao có thể chứ! Người đến từ không gian song song ưu tú như vậy là sao lại đi làm một phượng hoàng nam (*) hay là một thợ sửa chữa máy móc. Đã sớm đi đánh cắp tài nguyên sinh hoá của không gian chúng ta làm tình báo rồi! Ai mà rảnh chơi đùa với chúng ta chứ!"

(*)Phượng hoàng nam: là chỉ người đàn ông từ những gia đình có quan niệm tương đối bảo thủ sau đó có chút tiền thành tựu, nhưng vẫn giữ tư tưởng cũ, chết vì sĩ diện, lúc quay về quê thích giả vờ hào phóng, biểu hiện nổi bật hơn so với bạn bè cùng trang lứa, trọng nam khinh nữ, luôn tuân theo cha mẹ dù đúng hay sai, lúc vợ và cha mẹ xảy ra tranh chấp luôn đứng về phía cha mẹ, cả nể họ hàng

Tôi nói: "Stop!" Biết rõ cô ấy say mê khoa học viễn tưởng vớ vẩn, hoàn toàn khác với người thường mà.

Tráng Ngư nói tiếp: "Cô thực sự có hứng thú với anh thợ đó à? Moá, khẩu vị nặng thật!" Trong đầu tôi lập tức hiện lên khuôn mặt Ô Ngộ, khẽ nói: "Tôi có cảm giác với một người thợ trẻ tuổi khoẻ mạnh cường tráng thì có gì mà khẩu vị nặng? Tôi thích ông chủ của tiệm sửa chữa mới tính."

Tráng Ngư thật sự chịu thua logic của tôi, gật đầu: "Đúng vậy! Cô vẫn còn rất thận trọng."

Tôi khẽ cười gật đầu.

Đúng lúc này Tiểu Hạo "oa" lên một tiếng, bỏ bát đũa xuống chạy đến bên cửa sổ. Mấy cậu bé ở bàn bên cũng chạy theo. Tôi và Tráng Ngư nhìn ra, hoá ra ở khoảng đất trống bên ngoài nhà hàng xuất hiện rất nhiều chim.

Những con chim kia đen kịt, không khác mấy so với bồ câu, đôi mắt màu vàng nâu, đuôi vừa thẳng vừa dài. Chúng tản ra khắp nơi, nhìn về phía nhà hàng. Đôi mắt chúng rất sáng. Có nhân viên đi qua đuổi, nhưng chúng chỉ bay lên một lúc rồi ngừng lại. Nhân viên thấy bọn chúng không ảnh hưởng đến khách hàng mà lại thu hút sự chú ý, vì thế cũng mặc kệ.

"Đây là loài chim gì thế?" Tráng Ngư hỏi, "Bồ câu à?"

Tôi đáp: "Bồ câu nhà cô to vậy sao?"

Hai bọn tôi cũng chả quan tâm nữa, cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Một lát sau tôi ngẩng đầu lên, nhìn qua ngoài cửa sổ, một con chim trong đó cũng nhìn tôi. Hai đôi mắt trừng lẫn nhau.

Tráng Ngư: "Sao thế?"

"Không có gì." Tôi đè nén cảm giác quái dị trong lòng xuống, "Cảm giác hình như đã thấy loài chim này ở đâu rồi, nhưng không nghĩ ra."

Tôi bỗng nhiên có cảm giác hình như mình đã quên mất điều gì, nhưng trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Cũng không bao lâu thì đám chim bay hết đi. Sau khi ăn cơm xong tôi đưa Tráng Ngư và Tiểu Hạo về, rồi mới quay về nhà. Tất cả mọi chuyện ngày đó đều bình thản mà vui vẻ, Ô Ngộ, tin tức, nắng chiều, nhà hàng, Tráng Ngư, Tiểu Hạo.

Cho đến sau khi tôi về nhà.

Bắt đầu từ hôm đó cuộc sống vốn yên tĩnh của tôi trở nên long trời lở đất.

Tôi cảm nhận được cuộc sống yên bình như nước đã mất đi rồi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...