Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 28



Chương 28: Đàm Giảo (5.4)

Lúc này đồ ăn được mang lên, tôi lập tức động đũa, cũng không biết là do quá đói hay là đồ của quán này quá ngon mà tôi thậm chí còn muốn cắn cả đầu lưỡi.

"Ngon quá!" Tôi cảm thán.

Anh mỉm cười: "Khẩu vị không tệ."

"Sao anh tìm được nơi này thế? "Tôi hỏi.

"Không phải tôi tìm, là bọn họ dẫn tôi tới đây." Anh dừng một chút, "Trước đó tôi học ở Bắc Kinh cũng chưa từng để những quán này vào mắt. Hiện tại mới hiểu là vì người trong lòng mà muốn tìm thứ gì đó khác biệt. Bà chủ quán này chính là người đằng kia ấy, chồng qua đời, một mình nuôi dạy hai con, mở quán ăn này. Đồ ăn ở đây vừa ngon vệ sinh, cũng không đắt, cho nên những người không có nhiều tiền đều tìm đến đây."

Tôi liếc xung quanh, quả nhiên đa số đều là người làm thuê hoặc mặc đồ nông dân. Người như tôi xem ra cũng khác biệt. Đây là cảm giảm hoàn toàn khác với những nhà hàng tôi từng đến, náo nhiệt, thô ráp, gần gũi hơn.

Tôi không nhịn được bật cười, quay đầu lại phát hiện Ô Ngộ đang nhìn chằm chằm tôi. Sau đó anh cúi đầu, tiếp tục là vẻ mặt bình tĩnh xem tài liệu.

Trong lòng tôi cũng thoáng rung động, cúi đầu tiếp tục ăn.

Tôi nhớ tới tối qua hỏi anh rốt cuộc trong một năm nay đã trải qua những gì. Anh chỉ đáp hai từ: "Nhân sinh". Tôi không biết nhân sinh là như thế nào, tôi lên mạng tra cái tên "Ô Ngộ" cũng chỉ có được giới thiệu sơ lược trước khi anh học thạc sĩ, tin tức về sau thì không có. Trước kia anh là người đàn ông đứng trên đám mây, tôi còn mắng anh mọi chuyện đều quá có tính mục đích, sống quá thực dụng. Nhưng hiện tại anh giống như hai người, vứt bỏ hết mọi quá khứ, hai chân chạm đất. Nếu là lúc trước ở trong nhà hàng, anh chỉ sợ sẽ chả liếc mắt nhìn bà chủ, nhưng hiện tại anh nói mình là con người ăn cơm thực tế. Hơn nữa tối qua khi thấy đứa bé bị bắt đi, anh dường như không do dự chút nào xông lên cứu người, còn bị đánh te tua.

Đoạn nhân sinh kia chắc chắn như một vòng xoáy huỷ diệt mới có trùng sinh.

Tôi nhìn mái tóc đen ngắn của anh, chiếc trán cao, còn đôi mắt vẫn đen nhánh đẹp đẽ như ngày xưa. Lúc ấy sao tôi lại không nhận ra anh chứ? Trên đời này làm sao có người thứ hai có cốt cách như vậy? Cho dù hiện tại cằm anh lún phún râu, da mặt cũng sần sùi hơn trước, trên cổ có ngấn đỏ do phơi nắng, anh mặc quần jean áo phông, trên bàn tay có vết thương nhỏ do sửa xe, nhưng nếu so với anh của trước kia, tôi cảm thấy anh hiện tại khiến người ta càng mê muội hơn.

"Đừng có nhìn chằm chằm tôi thế." Ô Ngộ đột nhiên nói, cũng không ngẩng đầu lên.

Tim tôi hơi đập nhanh, lập tức nói: "Đâu có."

Anh nói: "Tôi đã không còn giống như trước kia."

Tôi không hiểu ý tứ những lời này, anh nói thêm: "Sẽ không cân nhắc lợi hại và thể diện, dễ dàng từ bỏ."

Anh ngẩng đầu nhìn tôi, tim tôi như nóng lên, tôi nghe rõ rồi.

Tôi đáp: "À, hôm đó ở trên thuyền, sau khi chúng ta cãi nhau, anh cũng từ bở sao?"

Anh im lặng một lát: "Tôi đứng đợi ở cửa nhà hàng cả tối, cô không đến."

Trong lòng tôi đột nhiên nổi lên vị chát, ngày đó tôi quả thực chán ghét anh, đương nhiên là không vác mặt đến nhà hàng mà gọi món về phòng. Sau đó đi ngủ, rồi sau đó chả còn nhớ gì hết.

Bọn tôi im lặng một lúc, tôi bỏ bát đũa xuống: "Tôi ăn không hết." Anh nói: "Vậy đóng gói về." Tôi đáp: "Được, buổi tối tôi sẽ ăn nốt." Anh mỉm cười.

Tôi nói tiếp: "Nói về vụ án nhé. Hiện tại xem ra chỉ có giúp cảnh sát phá vụ án này thì mới tìm được người đàn ông kia, tiếp cận sự thật."

Tuy trước đó tôi chưa từng chính thức phá án, nhưng vì sáng tác nên đã sớm thiết kế và suy luận dựa vào vụ án thật không biết bao nhiêu lần. Hơn nữa tôi là người ôm loại tâm lý "ba thợ giày thối bù cho Gia Cát Lượng". Tôi, anh và thêm Tráng Ngư ủng hộ kỹ thuật khoa học viễn tưởng không phải là ba thợ giày thối sao? Vào lúc thế này đương nhiên không thể rụt rè, vì thế tôi bình tĩnh gật đầu, còn vỗ vai anh: "Yên tâm, tất cả đã có tôi. Tuy anh có thể không hiểu suy luận, nhưng thể lực tốt, cũng có tác dụng lớn, chúng ta sẽ bổ sung khiếm khuyết cho nhau."

Anh bật cười, ừ một tiếng.

Tôi cũng cầm mấy tờ tài liệu xem, gãi đầu: "Chúng ta nên bắt đầu từ đâu đây? Thế này nhé, phá án có hai phương hướng, một là tìm kiếm về phía trước, hai là tìm kiếm phía sau. Tìm kiếm phía trước là phân tích nạn nhân trước đó, bối cảnh hung thủ, tìm quy luật và nguyên nhân, không chừng sẽ tìm được manh mối thân phận hung thủ che giấu; tìm kiếm phía sau là dự đoán quy luật hành động của gã, nạn nhân tiếp theo, rồi bắt lấy gã. Đương nhiên hai phương pháp này gắn bó chặt chẽ không thể tách rời."

"Tìm kiếm phía sau trước kia." Ô Ngộ mở miệng.

Tôi hỏi: "Tại sao?"

Anh đáp: "Tôi thích logic ngắn gọn trực tiếp."

Tôi nói: "À, được." Trong lòng đột nhiên có cảm giác nhộn nhạo là sao? Chẳng lẽ là vì người đàn ông trước mặt có linh hồn mọt sách, lại có thể xác rắn rỏi?

Tôi thản nhiên nói: "Chúng ta bắt đầu từ đâu đây?"

Chúng tôi liếc nhau, trong ánh mắt anh rõ ràng có ánh sáng.

"Chim."

"Chim."

Chúng tôi cùng thốt ra từ này.

Bởi vì những con chim kia luôn xuất hiện ở hiện trường phạm tội. Là dấu hiệu hay là tồn tại liên hệ che giấu nào đó vẫn chưa biết được, nhưng tồn tại tức là sự thật. Dù là sự thật lạ lùng thì tôi cũng phải theo nó mới biết được rõ ràng. Hiển nhiên là Ô Ngộ cũng nghĩ giống tôi.

"Lần trước cô thấy những con chim đó ở đâu? "Ô Ngộ hỏi.

Tôi vừa định trả lời thì đôt nhiên sững sờ. Câu hỏi của anh như một ánh lửa mãnh liệt đột nhiên xẹt qua đầu tôi. Tôi đột nhiên hiểu ra trên đường mình đến đây vẫn cảm thấy đã bỏ qua điều gì.

Tôi trợn trừng mắt nhìn Ô Ngộ.

Anh cũng nhìn tôi không chớp mắt.

Tôi nói: "Ô Ngộ, có thể tôi đã biết nạn nhân kế tiếp là ai rồi."
Chương trước Chương tiếp
Loading...