Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 8



Chương 8: Đàm Giảo (2.2)

Chỉ là tôi không nghĩ tới trong một chủ đề như vậy, lại cũng có người tổ lái được đến đàn ông.

Có mấy người lên tiếng: "Bóng lưng của người cảnh sát trong ảnh rất đẹp trai nha."

"Đúng vậy, chân đẹp eo thẳng, nhìn cái ót thôi cũng thấy đẹp trai rồi."

Tôi cũng nhìn bóng lưng mơ hồ của người cảnh sát trong tấm ảnh, nghĩ thầm thế này thì sao coi là đẹp trai được chứ, suýt chút nữa tôi đã ở bên một anh chàng đẹp trai rồi, tiếc là sau đó tôi không chấp nhận anh ta mà thôi.

Việc này nói ra có chút dài dòng, lần xem mắt duy nhất kia của tôi là với một đồng chí cảnh sát.

Chuyện xảy ra ngay tháng trước, trước khi đi du lịch, bạn học của mẹ giới thiệu cho tôi làm quen với một cảnh sát hình sự. Dáng vẻ đẹp trai, khi cười bên má trái còn có một lúm đồng tiền nhỏ. Ai ngờ sau mấy lần tiếp xúc, tôi mới thực sự biết được lý tưởng và tình yêu vĩnh viễn có khoảng cách.

Đồng chí cảnh sát hình sự vừa chất phác vừa trung thực, nói chuyện nhạt nhẽo không thú vị, đối với những thứ như mạng internet, văn học, đọc sách, du lịch hoàn toàn không biết gì hết. Nhiều khi hai người bọn tôi ngồi chung mà chả nói gì, tôi chịu trận còn anh ta chỉ ngại ngùng cười cảm thấy không tệ. Bá đạo ở đâu? Đẹp trai ở đâu? Phóng đãng không bị trói buộc ở đâu? Giữa ngón tay thô ráp kẹp lấy điếu thuốc ở đâu? Tất cả đều không có gì hết. Anh ta nói không hút thuốc lá vì có hại cho sức khoẻ.

Bước ngoặt cuối cùng đã đến khi anh ta gửi cho tôi một tin nhắn, có lẽ là cũng muốn tiếp xúc gần hơn với thế giới của tôi một chút. Đó là một câu chuyện cười trên mạng, anh ta còn phụ hoạ thêm: Cô Đàm, sáng ra đọc được chuyện này cảm thấy rất buồn cười, các đồng nghiệp của tôi đều ôm bụng cười nắc nẻ, chia sẻ cho cô.

Tôi nhìn thấy câu chuyện cười mình đã từng xem ba năm trước, hoàn toàn chả thấy có gì đáng cười, cuối cùng không nhịn nổi nữa. Ngay cả một chuyện cười mà hai người cũng cách nhau một ngọn Everest làm sao có thể hạnh phúc khi ở bên nhau chứ. Tôi lập tức gọi điện cho người giới thiệu, uyển chuyển tỏ vẻ tính cách hai người thực sự không hợp nhau.

Đồng chí cảnh sát hình sự kia cũng dứt khoát, sau đó không còn liên lạc nữa.

Nghĩ tới đây, tâm trạng của tôi hơi đau xót.

Cho nên mới nói trong thời gian ngắn này tôi liên tiếp gặp được hai anh chàng đẹp trai, nhưng vừa gặp đã chạy mất. Đây quả thực còn hành hạ hơn so với việc không gặp được.

Đọc tin cũng kha khá, tôi quyết định đóng máy tính lại, không biết tại sao lại có xúc động, lập tức tìm thông tin về du thuyền "Mỹ Nhân Điền".

Không có tin tức liên quan.

Dường như tuyến đường kia đã ngừng hoạt động rồi.

Trước đó tôi vừa mới viết xong một quyển sách, cho nên gần đây không có tâm trạng sáng tác, nhưng mà độc giả không hề nghĩ vậy. Nhìn trên weibo toàn là thúc giục sách mới, tiếng oán thán của mọi người vọng khắp trời đất: Đại Đại, chúng tôi chờ đã lâu rồi. Cô ham chơi mất tích luôn rồi sao?

Tôi nghĩ, một tháng cũng là rất lâu sao? Vội vàng logout giả chết.

Chạng vạng tối, tôi lái xe ra ngoài ăn cơm. Trên đường trở về phát hiện gần chung cư mới mở cửa hàng sửa chữa xe. Chữ viết màu đỏ trên cửa hấp dẫn tôi: Khai trương ưu đãi chỉ mất 100 tệ cho 12 lần rửa xe. Tôi nhìn chiếc xe vô cùng bẩn của mình, đã bao lâu không rửa rồi nhỉ.

Tôi lái xe dừng ở cửa.

Bầu trời tối đen, gió thổi vào tấm biển ở cửa ra vào. Trong cửa hàng sáng ngời sạch sẽ, có lẽ mới mở nên chưa có khách. Mấy người thợ máy ngồi ở bên trong. Một người tương đối đáng yêu trong số đó đi tới chào hỏi tôi: "Người đẹp, có chuyện gì à?"

Tôi đáp: "Rửa xe. Còn cả sơn lại chỗ đầu xe bị quẹt, anh làm được không? Làm được thì tôi chẳng cần phải đến cửa hàng 4S nữa."

Cậu ta vội nói: "Làm được." Sau đó hô vào bên trong: "Anh Ngộ, anh qua đây xem sao." Sau đó nói với tôi: "Người đẹp, tôi gọi người thợ kỹ thuật số một ở chỗ này xem cho cô nhé."

Tôi đáp: "Vâng."
Chương trước Chương tiếp
Loading...