Khi Tôi Bị Giáo Bá Theo Dõi

Chương 1



Lưu ý nhỏ: Bộ này tag “Vườn trường” nhưng cũng không thật sự xoay xung quanh trường đâu, chỉ nhắc đến một chút mà thôi. Nên bạn nào muốn đọc một bộ “Vườn trường” chân chính thì nên cân nhắc=w=

***

Edit: Mạn Già La

Mấy ngày nay Bạch Liên ở trường học đều có thể nhìn thấy Tống Diễm, hắn cảm thấy rất khó hiểu.

Tuy rằng hắn hoài nghi Tống Diễm cố ý theo dõi mình, nhưng hắn lại không có chứng cứ, rốt cuộc cấp ba Tuyên Thành lớn như thế, tùy tiện đi một chút đều là người quen.

Nói đến Tống Diễm, cậu là nhân vật làm mưa làm gió ở cao trung Tuyên Thành.

Một nhị thế tổ(*) ăn sung mặc sướng, ỷ vào trong nhà có tiền, cả ngày ở trường học làm xằng làm bậy. Nhưng bởi vì ba cậu là cổ đông lớn của trường, cũng không ai dám nói gì cậu, ngay cả các giáo viên cũng chỉ dám ở trong lòng ngóng trông cậu mau mau tốt nghiệp.

(*) Nhị thế tổ (二世祖) chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp

Bạch Liên lớn hơn Tống Diễm, là đàn anh của cậu, hắn ngày thường chỉ thích học tập, trên cơ bản không để ý đến chuyện bên ngoài, ngay cả như vậy hắn cũng nghe được phong phanh về Tống Diễm.

Chủ yếu là nữ sinh ban bọn họ thường xuyên thảo luận về Tống Diễm, hắn cũng nghe được chút ít.

Không nói cái khác, Tống Diễm người này lớn lên xác thật rất đẹp, rất nhiều cô gái mới lớn đều thích loại hình ngầu lòi lưu manh này của cậu, nhưng lại không dám tiếp xúc, chỉ dám len lén thảo luận.

Gì mà Tống Diễm hôm nay lại chọc khóc cô gái nào đó, lại chọc điên giáo viên nào, lại cùng ai ai ai đánh nhau...

Bạch Liên nghe được nhiều, cũng có chút ấn tượng với cậu.

Ấn tượng siêu kém!

Tống Diễm chính là một học sinh hư.

Bạch Liên cảm thấy như thế.

Nhưng này cũng không có liên quan gì đến hắn, Tống Diễm người ta cũng không trêu chọc hắn, cho nên Bạch Liên cảm thấy rất không sao hết, hắn quan tâm đến chuyện của cậu làm gì.

Chẳng qua gần đây có chút kỳ kỳ.

Mặc kệ hắn đi đâu, vẫn luôn có thể nhìn thấy Tống Diễm.

Cấp ba Tuyên Thành không cho phép học sinh nhuộm tóc, nhưng có một người là ngoại lệ, không sai, chính là Tống Diễm.

Cậu không chỉ nhuộm, còn nhuộm màu vàng kim đặc biệt chói mắt, mỗi lần ở trong đám người liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy một đầu lông vàng loé muốn mù mắt người ta đó.

Mấy ngày nay Bạch Liên đi học, ăn cơm, đi thư viện, về nhà, đều có thể nhìn thấy một đầu lông vàng kia, liên tiếp một tháng, hắn có chút buồn bực.

Là Tống Diễm cố ý theo dõi hắn, hay là trùng hợp?

Nếu là người bình thường, đã sớm trực tiếp đi hỏi luôn, nhưng Bạch Liên không phải người bình thường, hắn tuy rằng buồn bực, nhưng cảm thấy Tống Diễm không quấy rầy hắn học tập, cho nên không sao hết.

Hôm nay, Bạch Liên giống như ngày thường đến thư viện tự học.

Quả nhiên, ở gần đó lại thấy được một đầu lông vàng kia.

Lý Tư Nhiên ngồi cùng bàn vẫy vẫy tay với hắn, ý bảo hắn đến chỗ này. Bạch Liên ôm sách, chậm rì rì đi qua, khi đi qua thiếu niên lông vàng, khóe mắt nhìn thoáng qua quyển sách cậu đang xem.

Là sách ngược.

Bạch Liên:......

Hắn thu hồi ánh mắt, ngồi xuống bên cạnh Lý Tư Nhiên, sau đó mở sách vở ra.

Một hồi lâu, Lý Tư Nhiên liền dùng khuỷu tay chọc chọc hắn, trộm lay sách trong tay, ý bảo Bạch Liên.

“Xem cái này!”

Bạch Liên liếc mắt một cái liền không nhìn nữa, là tập ảnh mỹ nữ đồ bơi, hắn không có hứng thú gì.

Lý Tư Nhiên thấy hắn phản ứng lãnh đạm như thế, cũng không muốn nhìn nữa, khép sách lại, chống cằm nói: ”Bạch Liên, cậu làm sao lại không thú vị thế chứ!”

Bạch Liên nhàn nhạt nói: “Có cái gì đáng xem đâu.”

Lý Tư Nhiên rất cạn lời: “Bên trong đều là mỹ nữ đó! Àizzz, cậu thật đúng là chết cũng đứng đắn!”

“Tớ không có thích.” Bạch Liên thuận miệng qua loa lấy lệ, loại đồ vật này ở trong mắt hắn chính là màu vàng plastic mà thôi.

Lý Tư Nhiên đột nhiên hứng thú: “Vậy cậu thích loại nào?”. Truyện Linh Dị

Y và Bạch Liên là bạn cùng bàn từ hồi cấp hai đến bây giờ, chưa từng thấy hắn yêu đương gì, ngay cả người thích cũng không có, y quả thật không biết hắn thích loại hình nào.

Bạch Liên khép sách lại, cẩn thận suy nghĩ một hồi: “Văn nghệ vừa an tĩnh, tốt nhất là ngoan một tí.”

Lý Tư Nhiên một bộ vẻ mặt hiểu rõ, vỗ vỗ vai của hắn: “Được đó, đúng là rất hợp với cậu.”

Bạch Liên rất an tĩnh, cũng rất ngoan, thành tích lại tốt, là học sinh ba tốt điển hình, nhưng tính cách có hơi lãnh đạm.

Nghe hắn miêu tả, Lý Tư Nhiên cảm thấy Bạch Liên muốn tìm chính là người giống như hắn.

Gần đó truyền đến tiếng động ghế ma sát với nền đất.

Có người rời khỏi thư viện.

Lý Tư Nhiên tò mò quay đầu nhìn thoáng qua, líu lưỡi nói: “Ồ, cậu đoán ai rời đi, Tống Diễm đó!”

“Không ngờ người như cậu ta cũng đến thư viện, ngộ lắm à nghen.”

—————

Già La: Mình sẽ đăng từ từ, truyện đang beta lại.

Ps: Hy vọng mọi người không chê^^ Nhớ vote ủng hộ mình nhé!

(*'︶'*)♡Thanks you!
Chương tiếp
Loading...