Khó Gả
Chương 3:
“Vậy là tốt rồi, thân thể ta ốm yếu, đi vài bước đã thở dốc, không tiện chen lấn, cũng coi như là không làm liên lụy đến người khác.” Lâm Thiên Dược tự giễu mà nói.Hắn cũng không hỏi gì nhiều về cô nương đi tìm chết trong lời của Kỷ Đào.Vóc dáng của Lâm Thiên Dược không cao, chỉ cao hơn một cái đầu so với thân hình nhỏ xinh của Kỷ Đào, hắn cũng đã mười lăm tuổi giống Dương Đại Thành, Kỷ Đào nghĩ đến Dương Đại Thành to con khỏe mạnh như một con trâu, lại nhìn đến dáng vẻ gầy ốm tựa như đến thổi cũng đẩy ngã này, lại nhìn đến khuôn mặt của hắn, Kỷ Đào không nhịn được mà buộc miệng nói ra tiếng: “Không có chuyện gì đâu, sau này gặp mấy chuyện như thế ta sẽ quay về kể cho ngươi.”Đôi mắt Lâm Thiên Dược sáng lên: “Thật sao?”Kỷ Đào cũng đã nói ra ngoài rồi, vốn nàng cũng thấy có chút hối hận, đáng ra từ bây giờ nàng không nên qua lại với gắn quá mức gần gũi như vậy, lại cảm thấy bản thân mình đã quá mức để tâm đến cốt truyện của tiểu thuyết, dứt khoát đưa ra một lời khẳng định đầy chắc chắn: “Là thật. Sau này nếu trong thôn xảy ra chuyện gì, nếu ngươi muốn biết, cứ đến hỏi ta là được.”Ban đầu Lâm Thiên Dược cảm thấy rất vui vẻ, lại nói: “Như vậy liệu có làm phiền đến ngươi hay không?”Kỷ Đào nghĩ ngợi một chút, cảm thấy nếu mà như vậy thì hai người sẽ có chút quá mức thân thiết, nhìn lại khoảng cách giữa hai nhà, chỉ cách nhau một con đường ở giữa, nói: “Bà con xa không bằng láng giềng gần, giúp đỡ lẫn nhau vốn chính là bổn phận mà.”Lâm Thiên Dược nghe vậy, ánh mắt hơi lạnh đi, gật đầu nói: “Ta còn phải uống thuốc, ngươi cứ tự nhiên.”Thấy hắn cũng không quay đầu bước vào trong bếp, Kỷ Đào có chút không rõ phải làm sao, hình như nàng vừa cảm thấy Lâm Thiên Dược đang hơi giận thì phải?Kỷ Đào lắc đầu, ném suy nghĩ ấy ra khỏi đầu, nàng và Lâm Thiên Dược tuy đối diện nhà nhau, nhưng vì hắn thường xuyên bị bệnh, dường như còn đọc sách, hai người bình thường cũng không gặp nhau quá thường xuyên, sao lại có thể nổi giận được chứ?Lại nói tiếp, giận thì cũng không có việc gì, dù sao cũng là người không quá thân quen.Kỷ Đào trở về nhà, nhìn sắc trời, bước vào phòng bếp, đong hai bát gạo rồi vo sạch, rồi ngâm vào trong chậu.Lại ra ngoài sân hái một ít đậu đũa và cà tím, vừa mới đứng dậy, đã nghe thấy tiếng cửa kẽo kẹt truyền từ ngoài vào.Liễu thị vô cùng hào hứng bước vào, vừa nhìn thấy Kỷ Đào ngồi dưới đất, chạnh nhanh đến cầm lấy đậu đũa và cà tím trong tay Kỷ Đào, thúc giục: “Vào nhà đi vào nhà đi, ai bảo con làm mấy việc này chứ? Đã nói là không cần làm mà cứ để đó cho ta, ta làm còn chưa đủ đâu, cả ngày nhàn rỗi đến nhàm chán, khi nào thì đến lượt con hả, để cha ngươi biết, nhất định sẽ càm ràm.”Kỷ Đào có chút bất đắc dĩ, một câu nàng cũng không thể nói ra khỏi cổ, Liễu thị đã nói nhiều như vậy rồi, dựa theo những kinh nghiệm trước kia, nàng không nói gì mà tiếp tục bảo trì im lặng, chỉ cần để Liễu thị nhắc nhở đủ rồi, bà sẽ tự mình dừng lại.Bước chân cũng không chậm chạp mà đi theo Liễu thị vào phòng bếp. Liễu thị thấy cũng không ngoại lệ: “Cái cô nương khi nãy kia, chậc chậc…… Vừa nhìn đã thấy nhất định là cô nương nhà gia đình giàu có, cả người đều toát ra vẻ quý khí.”Kỷ Đào tò mò: “Nương, quần áo trên người nàng không phải là giống với chúng ta hay sao?”Thậm chí còn là vì đó là quần áo của nương Dương Đại Thành lúc sinh thời, nên khi Phùng Uyển Phù mặc lên còn có chút rộng, quý khí là nhìn từ đâu mà ra vậy?Liễu thị nghe vậy, có chút đắc ý: “Mắt nhìn người của ta rất chuẩn, mỗi lời nói cử chỉ của cô nương kia nhất định là sinh ra trong đại gia tộc mới có, cho dù quần áo có mộc mạc ra sao, những thứ khác vào xương cốt không phải là có thể thay đổi được.”Kỷ Đào như đang suy tư điều gì đó, thuận tay thêm vào chút củi đốt, Liễu thị thành thạo bỏ gạo mà Kỷ Đào vừa ngâm bỏ vào trong nồi, lại nói: “Nói rồi cũng thấy lạ, cô nương kia hình như cũng không bài xích lại đại Dương gia……”Động tác nhặt đậu đũa trong tay Liễu thị cũng không dùng lại, thuận miệng nói.Kỷ Đào hơi dừng động tác.Đừng nói là Liễu thị đã sống lâu nên thấu hiểu được nhiều điều, mà nhìn thoáng qua cũng có thể biết được Phùng Uyển Phù là một người không tầm thường.Ngay cả Kỷ Đào cũng thấy được, rõ ràng Phùng Uyển Phù đã tái sinh, vì nhìn thấy ánh mắt phức tạp của nàng ta khi nhìn Dương Đại Thành như vậy, là đã nhận ra có gì đó không đúng. Theo lý thuyết, ở kiếp đầu tiên, Phùng Uyển Phù sẽ hành động giống như một tiểu thư khuê các, khi tỉnh lại thì đã nhảy xuống giếng, sau khi được cứu lên thì cho dù thế nào đi chăng nữa cũng đòi về nhà, như vậy mới đúng chứ! Như thế thì mới phù hợp với hành động của một tiểu thư khuê các.Đặt đồ ăn lên bàn xong, Kỷ Duy mới trở về, cả nhà cùng nhau quây quần bên mâm cơm.Chỉ mấy món đơn giản như cà tím xào đậu đũa, bên trong đậu đũa có chút vụn thịt nhỏ, Liễu thị còn cắt một cái đĩa rau ngâm, những món ăn như thế này, đã là những món ăn tốt nhất ở trong thôn rồi.“Ăn chút đồ ăn.” Liễu thị thuận tay gắp cho Kỷ Đào một đủa thức ăn.Kỷ Đào nhìn số thịt không nhiều lắm ở trong đĩa đậu đũa, Liễu thị thì chỉ chăm chăm gắp ở đĩa rau ngâm, Kỷ Duy cũng chỉ là ăn một chút đậu đũa, còn lại thì không động thêm.“Nương, nương cũng ăn.” Trong lòng Kỷ Đào đầy cảm động, những người được gọi là người thân của nàng ở kiếp trước, chưa từng cho nàng cảm nhận được những hơi ấm như thế này.Chỉ có Liễu thị và Kỷ Duy, mới đối tốt với nàng thật lòng.Liễu thị trừng mắt nhìn nàng một cái, cũng không nghiêm khắc nữa, đối với tâm ý của Kỷ Đào thì mỉm cười rồi ăn, nhìn về phía Kỷ Duy: “Cha nó à, Dương Đại Thành kia vận khí thật tốt, ta thấy hắn sắp được cưới mỹ nhân về nhà rồi, thôn Đào Nguyên của chúng ta cũng chưa từng xuất hiện một người xinh đẹp đến thế.”Kỷ Duy hừ lạnh: “Sau này Đào Nhi của chúng ta, nhất định sẽ đẹp hơn nàng ta.”Kỷ Đào xấu hổ, cúi đầu lùa cơm.Liễu thị nhìn nàng chỉ lo ăn, thấy khuê nữ nhà mình chẳng có một chút hình tượng gì cả, cười nói: “Đào Nhi đẹp là đẹp, nhưng mà không có ma ma giáo dưỡng dạy dỗ, vẫn còn thiếu chút quy củ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương