Không Phải Tự Nguyện Ở Chung

Chương 13



Ngày hôm sau Dương Thừa Thượng rất sớm rời khỏi giường, chuẩn bị kỹ càng bữa sáng, tiến vào phòng ngủ gọi nhóc.

Nhiễm Thừa Quân thức dậy, thân thể nho nhỏ ôm lấy chăn bông, có vẻ cả người càng thêm nhỏ. Nhóc chớp mắt nhìn Dương Thừa Thượng, tự mình ngoan ngoãn ngồi dậy, mặc quần áo vào. Dương Thừa Thượng dựa ở cạnh cửa, cũng không có đi giúp nhóc.

Chờ nhóc mặc quần áo và mang tất xong, lúc mang dép lê quá cỡ đi ra, Dương Thừa Thượng nặn kem đánh răng lên bàn chải cho nhóc, lấy cho nhóc một ca nước.

Nhóc đứng trên một cái ghế, dốc sức đánh răng, vẫn như cũ không lên tiếng.

Ăn điểm tâm, thu thập đồ vật xong chuẩn bị ra ngoài, thời gian mới đúng tám giờ.

Khí trời rất lạnh, trên đường cũng không có nhiều người, phần lớn là ông lão bà lão đi ra thể dục buổi sáng. Dương Thừa Thượng ôm chặt nhóc trong lòng, lên xe công cộng.

Lộ trình cũng không xa, Dương Thừa Thượng đặt nhóc ở trên đùi mình, đưa tay bao lấy bàn tay nhỏ, ấm áp, không lạnh.

Nhiễm Thừa Quân cũng đang run rẩy, khuôn mặt nhỏ có chút đỏ.

Dương Thừa Thượng nói: "Làm sao vậy?"

Nhóc lắc đầu một cái, con mắt ướt át theo dõi anh, con ngươi đen bóng.

Dương Thừa Thượng cũng nhìn nhóc, hồi lâu, liền véo mũi nhóc, "Tiểu Quân, nhóc nói được đúng không?"

Nhiễm Thừa Quân trầm mặc hồi lâu, mới gật gù.

"Nhóc cũng không muốn anh dẫn nhóc đi tìm mẹ?"

Tiểu Quân cắn cắn môi, gật gù, lại lắc đầu, "Ca ca, em mỗi ngày đều nhìn thấy anh"

Tiếng nói của nhóc mềm mại, chính xác là dày đặc cảm xúc, nội dung câu nói lại làm cho Dương Thừa Thượng kinh ngạc, "Nhóc nhận ra anh?"

"Ân" Tiểu Quân cúi đầu, tay cầm lấy tay Dương Thừa Thượng, "Từ phía trên nhìn thấy, anh mỗi ngày chạy chạy"

Dương Thừa Thượng ngẩn ra, mới hiểu được nhóc nói mỗi ngày chạy chạy là có ý gì. "Nhóc thấy anh đang chạy bộ? Nhóc cũng ở toà nhà này?"

Tiểu Quân gật gù.

Dương Thừa Thượng liền xuống xe, ôm Nhiễm Thừa Quân đi tới xe khác, ngồi lên trở về.

Tiểu Quân trong lồng ngực vẫn cực kỳ ngoan, cái gì cũng không nói, chỉ là nắm chặt y phục của anh, như là sợ anh bỏ mình lại.

Nhà nhóc ở lầu hai, Nhiễm Thừa Quân hạ xuống đi đến, thành thục nhấn chuông cửa.

Đại khái qua một hồi lâu, cửa lớn mới mở ra, một vóc người cực kỳ hoà nhã, nữ nhân xinh đẹp đứng ở cửa, cúi đầu nhìn thấy Nhiễm Thừa Quân, sắc mặt nhất thời đen kịt lại.

Tiểu Quân cúi đầu, nhẹ nhàng kêu: "Mẹ"

Nữ nhân hỏi: "Con đi đâu?"

Tiểu Quân không dám hé răng, hai tay dùng sức kéo vạt áo. Dương Thừa Thượng vội vàng nói: "Nhóc vẫn khoẻ mạnh, Tiểu Quân ngày hôm qua đi lạc, tôi vừa vặn bắt gặp, liền mang về"

Nữ nhân cau mày, "Tối hôm qua?" Nàng trừng mắt, cao giọng nói: "Tiểu Quân, mẹ không phải nói con là bé ngoan chờ ở nhà sao? Con chạy ra ngoài làm gì?"

Tiểu Quân cắn môi, cúi đầu, âm thanh thật rất nhỏ, "Đi tìm mẹ.........Lạc đường........"

Sắc mặt nữ nhân khó coi, đột nhiên đưa tay Tiểu Quân kéo vào, mặt lạnh đối với Dương Thừa Thượng nói: "Cám ơn" sau đó nặng nề đóng sầm cửa lại.

Gian nhà cách âm quá tốt, bên trong xảy ra chuyện gì, Dương Thừa Thượng không một chút nào biết. Anh đứng một chút, mới lên thang máy về nhà.

Trong nhà vắng ngắt, anh dọn dẹp phòng khách sạch sẽ, dọn dẹp phòng ngủ, còn dọn dẹp căn phòng của Thiệu Vũ. Đồ vật trong phòng tên kia cũng không nhiều, ngoại trừ chăn đệm, chính là một ít sách, quần áo còn lại cũng ít.

Dương Thừa Thượng lột áo gối ra, đem bỏ vào thao nước pha bột giặt (ngâm á), đợi nửa giờ sau mới bắt đầu giặt.

Vỏ gối chất lượng cũng không khá lắm, có chút phai màu. Anh giặt cực khổ, mãi một tiếng mới giặt xong.

Mang đến ban công phơi, cúi đầu là có thể nhìn thấy người đi đường, Dương Thừa Thượng thở phào một cái, yên lặng đứng nhìn hồi lâu.

Quán bar bắt đầu nghỉ, anh có nhiều thời gian nhàn rỗi hơn, nhưng cũng không biết muốn đi nơi nào, phải làm chuyện gì.

Mỗi sáng sớm chạy bộ vẫn tiếp tục, chỉ là người lái xe đạp không xuất hiện nữa. Thế nhưng ngược lại, bên người có thêm một cậu nhóc.

Đó chính là Tiểu Quân.

Ngày đó Dương Thừa Thượng chạy bộ, ngẩng đầu hướng về lầu hai liếc mắt nhìn, nhà này vẫn sáng đèn, Tiểu Quân ăn mặc phong phanh đứng ở ban công, đầu nho nhỏ ghé vào khe hở lan can, tha thiết mong chờ nhìn anh.

Dương Thừa Thượng ngẩn ra, mỉm cười với nhóc, vẫy vẫy tay.

Tiểu Quân phất phất tay, sau đó chạy vào nhà, sau đó nữa liền chạy xuống.

Dương Thừa Thượng cũng không hỏi nhóc cái gì, nhóc cũng không nói gì, hai người chỉ là một trước một sau chạy bộ. Thể lực Tiểu Quân theo không kịp, bọn họ chạy một đoạn liền nghỉ một đoạn.

Sắc trời còn tối, gió Bắc bên tai rít qua, lạnh đến mức khuôn mặt hai người đỏ hồng hồng, nhưng trong lòng nhiệt hồ hồ (nóng hổi)

Chờ trời sáng, Dương Thừa Thượng đi mua sữa đậu nành cùng bánh quẩy, hai người ngồi ở trên ghế dài từ từ ăn.

"Mẹ nhóc lại không ở nhà?"

Tiểu Quân gật gù, "Cùng các cô ra ngoài chơi rồi."

"Nhóc buổi tối thường ở một mình sao?"

"Ân"

Dương Thừa Thượng nhìn dáng dấp ngoan ngoãn của nhóc, trong lòng khó chịu. Đưa tay sờ sờ đầu nhóc, "Sợ không?"

"Không sợ" Tiểu Quân hướng anh cười. "Bật đèn sẽ không sợ, em rất sớm đã rời giường nha, sau đó sẽ thấy ca ca"

Dương Thừa Thượng cười cười, "Giấc ngủ không đủ, lớn lên không cao"

Chậm rãi tiếp xúc, lá gan của Tiểu Quân cũng lớn hơn, có lúc thừa dịp mẹ nhóc không ở nhà liền chạy tới. Dương Thừa Thượng đối với nhóc vô cùng tốt, thường giữ nhóc lại ăn cơm, dẫn nhóc chạy bộ sáng sớm, mua bữa sáng cho nhóc ăn.

Thời điểm cách Tết còn một ngày, Tiểu Quân lại ngồi thang máy đến. Dương Thừa Thượng vừa lúc ở nhà xem Anime, Tiểu Quân cũng bò lên giường, cùng anh xem.

Dương Thừa Thượng xem chính là "Cậu bé bút chì", phim hoạt hình được tiểu hài tử rất hoan nghênh. Cu Shin phạm lỗi, đang bị mẹ đánh.

Hai người xem vui vẻ, trên mặt đều lộ ra nụ cười.

"Ca ca, em sang năm 5 tuổi nha"

"Ồ, không phải bốn tuổi sao?"

"Tuổi mụ chính là năm tuổi" Tiểu Quân đáng yêu nhíu nhíu mũi.

Dương Thừa Thượng bật cười, "Nhóc còn biết tuổi mụ"

"Mẹ em nói" Nhắc tới mẹ nhóc, nhóc tựa hồ có hơi buồn, nụ cười trên mặt cũng tắt, đột nhiên lại có chút ước ao nhìn màn ảnh, "Ca ca, anh thấy em ngoan sao?"

"Ừm! Rất ngoan!"

"Nhưng mẹ em luôn nói em không ngoan, vì vậy ba ba em mới không cần em"

Dương Thừa Thượng ngây người, thực sự không nghĩ tới nhóc sẽ nói ra lời nói này. Một hài tử nhỏ như vậy, đến tột cùng là như thế nào mới có thể hiểu được điều này đây? "Ba ba nhóc hắn........"

"Em có gặp nha, cao cao soái soái, từ trong xe đen đi đến nơi này, cùng mẹ cãi nhau" Tiểu Quân dáng vẻ giống như là muốn khóc, bỗng nhiên lại kiềm lại, "Ba ba không nhìn đến em, còn thoái thác mẹ em...........Bọn họ tranh cãi thật dữ dội, em trốn ở trong phòng, không dám ra...... Ca ca, anh sau này cũng sẽ có con sao?"

Dương Thừa Thượng suy nghĩ một chút, "Không biết."

"Tại sao?"

"Không biết....... Khả năng cũng không ai muốn cùng anh.......Ha ha........." Dương Thừa Thượng mỉm cười, vươn ngón tay chạm vào mũi của nhóc. "Tiểu Quân, nếu như mẹ nhóc ngày mai lại đi, vậy nhóc liền lên đây, anh sẽ nấu món ngon cho nhóc ăn"

"Thật sự?" Tiểu Quân ánh mắt sáng lên.

"Lưu lại nơi này ngủ cũng có thể nha, chúng ta đồng thời xem phim hoạt hình"

"Ân!"

Thời điểm Thiệu Vũ gọi điện thoại tới, Dương Thừa Thượng đang chuẩn bị bữa tiệc đêm giao thừa.

Tiểu Quân đang ở trong nhà bếp, ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh hỗ trợ chọn cải xanh. Dương Thừa Thượng đang chiên cá, nhấn nút nhận cuộc gọi liền đem điện thoại di động kẹp ở bả vai, ngoẹo cổ nói chuyện với cậu.

"Chúng tôi bắt đầu ăn cơm"

Dương Thừa Thượng cười cười, "Tôi cũng đang nấu đây"

"Ồ? Tôi còn nghĩ anh một mình sẽ lười nấu, không nghĩ tới anh lại chịu khó như vậy"

"Không phải một người, còn có khách mời"

Thanh âm của Thiệu Vũ dừng lại, "Ai a?"

"Lần trước nói cho cậu rồi, cậu nhóc"

"Ha ha, là nhóc a. Dương Thừa Thượng, anh không phải là lừa bán nó chứ? Giao thừa cùng nó đợi? Cha mẹ nó không tìm nó gấp đến chết a"

"Cái này chờ cậu trở lại hẵng nói, a, trước tiên không hàn huyên với cậu, cá của tôi khét rồi"

"Ừm, vậy tôi ăn cơm trước a. Tân niên khoái nhạc"

Dương Thừa Thượng dừng một chút, nhẹ nhàng nói rằng: ""Tân niên khoái nhạc"
Chương trước Chương tiếp
Loading...