Kiêm Gia Khúc

Chương 3: Đầu mối



Giản Già về tới nhà trời đã khuya, trong thôn đen kịt, nhưng về đến nhà phát hiện có ánh sáng mỏng manh , đẩy cửa vào nhà liền thấy Thiển Thanh ngồi ghé vào bàn mà ngủ, trên bàn có vài món thức ăn đơn giản, chắc là một mực chờ mình.

Giản Già trong lòng ấm áp, buông đống hành lý trên tay, muốn ôm Thiển Thanh vào giường

Cảm giác có người tới gần, Thiển Thanh run rẩy mở mắt “Thê…thê chủ?”

Đem nam tử ôm lấy, thấy người này rất nhẹ, Giản Già thấp giọng nói “ Ngươi ngủ đi!”

Thiển Thanh lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo lại, động tác muốn tránh né để xuống đất nhỏ giọng nói “Thê chủ còn chưa ăn cơm đi, ta đem đồ ăn hâm nóng lại một chút”

“Không cần, đã trễ thế này, ta tùy ý ăn một chút là tốt rồi”

“ Kia…ta đi đun nước rửa chân cho thê chủ”

“ Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi” Giản Già đem thân thể Thiển Thanh để đến bên giường, “Ta ở thôn trấn mua áo bông cho ngươi này. Ta thấy thời tiết đang dần lạnh thêm, trong nhà lại không có đồ gì đặc biệt ấm cả, bất quá ta mua thêm vải, thừa dịp thời tiết mấy ngày nay tốt, ngươi làm hai bộ đồ mới đi, dù sao cũng sắp tới năm mới rồi.”

“…Hảo”

Thiển Thanh nhìn hoa văn trên vải đơn giản có chút trố mắt, lại nhìn áo bông của mình, đôi mắt lập tức đỏ lên.

“Ôi chao……”Giản Già nhìn bộ dạng nam tử muốn khóc kia đến luống cuống, “Đừng khóc a, nếu không thích ta mang ngươi xuống thị trấn lựa chọn cái ngươi thích được không?”

Thiển Thanh lắc đầu, trong mắt ngập nước, có chút ngượng ngùng nở nụ cười nói, “Không….ta rất thích, đây là lần đầu thê chủ mua đồ cho ta….”

Giản Già nhẹ nhõm thở dài, trừ đứa cháu năm tuổi ra, mình cũng chưa mua đồ cho nam nhân bao giờ.

“Thích là tốt, ngươi đi ngủ trước, ta chút nữa sẽ nghỉ ngơi.”

Nghe lời nằm xong, nam tử nhìn thấy nữ tử đắp mềm cho chính mình, tâm tình liền sinh ra hi vọng, nếu nàng vẫn mất trí nhớ như vậy…..nếu nàng vẫn đối tốt với ta như vậy…

Thời điểm chính mình bị bán là năm mười lăm tuổi, người trong nhà hắn ghét bỏ thân thể hắn không tốt, suốt ngày chữa bệnh làm lãng phí tiền. Tuy nói bộ dạng hắn thanh tú nhưng không sánh bằng đệ đệ mỹ mạo, liền tùy tiện mang hắn bán đi. Hắn đến nay còn không quên ác mộng Lâm Kiếm Gia tạo cho hắn. Lúc hắn nhìn thấy vẻ mặt tươi cười âm u của nàng , là hắn biết nàng sắp đánh hắn. Hai năm rồi, thân thể này đã yếu đến mức trẻ con cũng không bằng.

Nàng để cho ta kêu là Giản Già, Giản Già, ngài đối với ta tốt như vậy, có thể tiếp tục đến bao lâu a.

Buổi tối miên mang suy nghĩ, ngày hôm sau Thiển Thanh vừa mở mắt biết đã trễ, thấy Giản Già không có ngủ lại bên người, bên ngoài trời cũng đã sáng, chính mình còn chưa có làm điểm tâm đun nước, chắc chắn lần này sẽ bị đánh chết.

Ngay cả quần áo đền không kịp mặc, Thiển Thanh khoác vội áo sam liền chạy ra khỏi phòng ngủ, trong viện truyền đến âm thanh “ đùng đùng.”, đẩy cửa liền nhìn thấy Giản Già cùng Tương Dĩ ở trong sân đùa nghịch với một đống ván gỗ cùng với đồ vật linh tinh, thấy Thiển Thanh đi ra, Giản Già mi nhíu lại, bước hai bước đi đến trước người Thiển Thanh ngăn cản ánh mắt của Tương Dĩ ,thấp giọng nói “Như thế nào mặc như vậy đi ra, không sợ cảm lạnh sao?”

Thiển Thanh mới phát hiện quần áo không chỉnh tề đã chạy ra rồi, quẫn bách nói “Ta…ta…”

Giản Già cau mày đem Thiển Thanh kéo vào trong phòng, Thiển Thanh xem nàng tựa hồ tức giận, nhất thời kính động giải thích “Ta không phải cố ý, thật sự ! Ta về sau sẽ không tái phạm! Thê chủ… đừng đánh ta……..”

Xem nam tử hoảng sợ, Giản Già có chút dở khóc dở cười “Ngươi đừng sợ, ta sẽ không đánh ngươi”, ngữ khí mềm nhẹ, mang theo chút trấn an.

Thiển Thanh cúi đầu, vẫn là run không ngừng

Giản Già thởi dài “Ta sợ ngươi cảm lạnh, trở về đem áo bông mặc vào đi, điểm tâm còn trong nồi, thân thể ngươi không tốt, ta hôm nay cùng Tương Dĩ tu sửa nhà một chút, được không?”

Nữ tử giọng điệu giống như đang dỗ tiểu hài tử làm cho Thiển Thanh đỏ mặt, đáp ứng liền vào nhà.

Giản Già ra cửa liền thấy ánh mắt Tương Dĩ đang nhìn mình “Ta nói Lâm Kiếm Gia , ngươi rốt cục cũng biết phu thị ngươi là người tốt? Đừng có động chút là động thủ, một đại nữ nhân sao có thể đánh nam tử được.”

Giản Già cười nhẹ” Yên tâm ta đi, sẽ hảo hảo thương yêu hắn.”

“Ngươi đúng là cùng lúc trước không giống nhau, hôm nay ngươi đến kiếm ta muốn tu sửa lại nhà, khiến ta kinh ngạc nhảy đựng”

“ Ta đã nói ta mất trí nhớ”

Tương Dĩ lắc nhẹ đầu” ngươi đừng có giống như trước kia, ách, chịu không nổi”

Giản Già giật khóe miệng “Sẽ không”

Đi một ngày, cuối cùng trong thôn chỉ có Tương Dĩ chịu giúp nàng, nhà miễn cưỡng gia cố để không cho gió lùa vào, Giản Gia nghĩ chờ mùa đông đến hảo hảo sửa chữa, cảm ơn Tương Dĩ, Giản Già vào nhà thấy chỉ một ngày Thiển Thanh làm xong bộ quần áo, xem màu sắc cùng bộ dáng, hẳn là cho nàng.

“ Cả ngày làm quần áo mệt không?”

Thiển Thanh buông đồ vật trong tay, có chút khẩn trương đứng lên” ….không có gì”

Giản Già thấy hắn câu nệ, mỉm cười lại đi ra ngoài, khi trở về trong tay mang một chén dược, đem đặt trước mặt Thiển Thanh, nhìn thấy đối phương khó hiểu,liền mỉm cười nói” ta ở trong trấn mua cho ngươi thuốc bổ, ngươi sức khỏe không tốt, tới mùa đông thân thể càng kém, uống thuốc bổ để tốt hơn một chút”

Thiển Thanh cúi đầu, khẩn trương bưng chén thuốc, không cẩn thận bị nóng một chút, tay run lên, dược đổ lên áo bông vừa mặc.

“Y…quần áo”

“ Không có việc gì” thấy Thiển Thanh lo sợ nhìn mình, lo mình phát hỏa, Giản Già vỗ vỗ “ giặt là tốt rồi , ta sẽ không thương tổn ngươi”

Nhà lâu năm không tu sửa, Giản Già nghĩ mình cùng Tương Dĩ tu bổ coi như cũng được, nhưng được hai ngày sau thì nàng biết một điều, nàng thật sự mười phần sai .

Bởi vì mùa mưa tới.

Mưa gió thật đáng ghét, kéo từ đâu tới, mang theo gió mùa thu lạnh, rất âm hàn, bất quá nhiều trận mưa như vậy không dứt, mưa không lớn nhưng không ngưng sấm chớp.

Giản Già nhìn trên mặt đất đầy chậu phiền não đến cực điểm, mưa gió mhư thế này… trong phòng quả thật là ở không được.

“Thê chủ…. bằng không ..ta đi sửa một chút thì tốt lắm….”

Giản Già kinh ngạc nhìn Thiển Thanh, nam tử kia sắc mặt trắng bệch, lại còn cứng ngắc không chịu vô phòng ngủ sưởi ấm.

“ Ngươi…”

Thiển Thanh lộ ra nụ cười khiếp đảm” trước kia…. thê chủ đi vắng, phòng bị dột ta cũng sẽ lên sửa một chút….”

Giản Gia nhìn tay đối phương trong áo bông cứng ngắc, tiến lên hai bước đem tay hắn cầm lấy, lạnh lẽo làm cho Giản Già nhăn mi lại, một phen đem đối phương đang ngồi ôm lấy” tay như thế nào lạnh như vậy? Lạnh vậy còn không vào trong ra đây làm cái gì?”

Nói xong, đem Thiển Thanh ôm vào phòng ngủ hướng bên giường đi tới, kéo mềm che kín hắn “ hảo hảo ấm áp, ta đi ra ngoài nhìn xem”

Thiển Thanh còn muốn nói cái gì, rồi lại lưu luyến cảm giác Giản Già đối với mình, vẫn là vùi sâu vào mềm nhìn Giản Già chính mình đi ra ngoài.

Giản Già trong sân cầm hai miếng gỗ còn lại, cũng không đội nón, bắt thang cẩn thận leo lên, ở vị trí bị dột mang gỗ đóng đinh lên, lại lần nữa bỏ gạch ngói vụn, cẩn thận kiểm tra một lần, xác định không có vấn đề mới đi xuống, khi trở lại trong phòng, quần áo đã ướt đẫm.

Tiến vào phòng ngủ đã thấy Thiển Thanh đang ngủ, Giản Gia nhìn thấy sắc mặt hắn hồng thuận ,nhẹ nhàng tìm quần áo sạch để thay, sau đó nhóm lửa, nhìn quanh bếp không thấy nguyên liệu nấu ăn, đành làm mì sợi.

Dường như củi có thể đốt không còn nhiều.

Giản Già trong lòng tính toán một chút, chuẩn bị ngày mai lên núi một chuyến, lấy một ít củi đốt vào mùa đông, còn muốn đi chợ mua đồ ăn cùng một số đồ vật này nọ,trong thôn hầu như toàn tự mình làm lương thực, dự trữ bắp ,khoai lang cùng với một số thứ khác đủ dùng cho mùa đông, Lâm Kiếm Gia tính không tốt lại còn lười, cái gì cũng không làm, Thiển Thanh mặc dù có dự trữ, nhưng một người sao làm được nhiều, hôm no hôm đói là chuyện thường

Đang nghĩ,Thiển Thanh từ phòng ngủ đi ra, thấy Giản Già nấu cơm vội vàng chạy tới” Thê chủ! Ta làm là tốt rồi, ngài đi nghỉ ngơi ….”

Giản Già còn muốn làm thêm chút điểm tâm, Thiển Thanh càng nơm nớp lo sợ, ngay cả phòng bếp cũng không cho Giản Già tiếp cận.

Biết Thiển Thanh trong lòng sợ hãi chính mình, thói quen này khó lòng từ bỏ, Giản Gia đành để cho Thiển Thanh nấu cơm, mang ra dược lần trước để nấu dược cho Thiển Thanh

Vừa mới lấy ra, Thiển Thanh vội vàng tiếp nhận “ thê chủ! Để ta làm là tốt rồi..”

Giản Gia nhíu mi, đi đến cầm lấy cái chổi.

“Thê …thê chủ ..ta..”

“ Ngươi muốn tự mình làm” Giản Gia mỉm cười một cái, trêu chọc nói”có thể sao, ngươi đồng thời có thể làm nhiều việc?”

Thiển Thanh há to , không biết nói cái gì cho phải, một lúc sau, sắc mặt đỏ lên.

“ Thiển Thanh ! ta biết ngươi không tin, nhưng ta vẫn muốn nói với ngươi….ta vĩnh viễn, sẽ không lại tổn thương ngươi”

Thiển Thanh cúi đầu, thật lâu không nói.

Sắc mặt tái nhợt mà vẫn đứng ngoài hành lang.
Chương trước Chương tiếp
Loading...