Kookv ✿ Mật ong

- Đừng Lặng Im Mà Hãy Đáp Lại Tình Yêu Của Tớ



" Tôi yêu cậu "

" Nhưng tôi thì không "

Một câu lạnh lùng như thế , hắn xoay người bước đi , cứ như thế bóng dáng người kia từng chút lại từng chút hòa vào bóng tối . TaeHyung lặng nhìn hắn bỏ đi .

"Jeon JungKook "

....

TaeHyung giật mình thức dậy , người lắm tắm mồ hôi , không thể hiểu cũng không thể biết mỗi khi thấy Jeon JungKook cậu lại lo sợ . Cười thầm một cái , thôi đi , dù sao cũng chỉ là mơ . Mà cho dù nếu là sự thật cũng không có thể xảy ra . Nói đúng hơn , một cái bóng như Kim TaeHyung thì làm sao có thể được chứ ? Nực cười . 

Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên , TaeHyung gặp JungKook , hắn hờ hững vô tình lướt qua cậu như chẳng có gì xảy ra , nhưng đối với TaeHyung hắn đến như một viên chocolate trong cuộc đời buồn chán của cậu . Đôi mắt và đôi môi ấy làm tim TaeHyung tan chảy khiến cậu như thể muốn chạm vào hắn . Kể từ lúc đó , Kim TaeHyung yêu Jeon JungKook .

Thế nhưng tất cả sự thật hiện tại phản bội hoàn toàn những suy nghĩ trong cậu . Trong trí tưởng tượng của TaeHyung , cậu sẽ nhẹ nhàng bước đến bên JungKook và hỏi " Cậu sẽ hẹn hò với tớ chứ " Tựa như một nàng công chúa và hoàng tử cùng khiêu vũ với nhau và kết thúc bằng nụ hôn đường mật . Phải cười một phát thôi , Kim TaeHyung thất bại hoàn toàn . Sự thật luôn làm người ta đau lòng , Kim TaeHyung ngay cả đối mặt cũng không dám . Tất cả những gì tồn tại đối với cậu đều là hình ảnh của hắn , thế nhưng Jeon JungKook hắn có biết đến sự tồn tại của cậu ?

TaeHyung vô cùng nhút nhát , cả thế giới điều biết . Mỗi ngày lại mỗi ngày trôi qua , cậu vẫn cứ dõi theo Jeon JungKook , chỉ là lặng thầm đi tít đằng sau hay ngồi thật xa hay đứng ở bất cứ đâu để ngắm nhìn hắn . Chỉ cần là bóng lưng thôi cũng đủ làm cậu vui sướng cả ngày . Đã có lần bạn cậu cũng đã từng hỏi 

" Cậu không cảm thấy mệt sao ? "

"Sao ?"

"Nếu thích thì tại sao không đứng trước mặt hắn mà tỏ tình ?"

"Tôi ... không dám "

"Đúng rồi thỏ đế như cậu thì để người khác yêu dùm cậu cũng được mà "

Yêu dùm ? Sao có thể được , TaeHyung không đồng ý . Nhưng mà , làm sao cậu có đủ can đảm đứng trước mặt JungKook mà nói ba từ kia được chứ ! Trời ạ , đời đúng là bất công , nếu sinh con ra là con gái thì đâu cần phải che giấu tình cảm của mình , tại sao ? Nếu đã sinh ra là con trai tại sao lại không uốn nắng cho con thẳng thừ mà lại để con trở thành con trai thụ thế này ? Lại còn để cho con yêu một thẳng nam chứ chẳng phải là một anh công tử tế như thế ? Từng đoạn phẫn nộ trong lòng TaeHyung cứ nối tiếp tuôn ra . Có trời mới biết tại sao . TaeHyung tuyệt vọng . 

....

Hôm nay trong trường có tổ chức thi bóng rổ , TaeHyung với bạn cùng khóa ở lại xem . Thường thì cậu cũng chả để tâm đến những cuộc thi đấu như thế này , thôi thôi , nguyên nhân chính là vì Jeon JungKook được chưa . Ngồi trên khán đài nhìn từng bước chuyển động của hắn , thân hình của hắn cả những giọt mồ hôi thấm đẫm trên khuôn mặt của hắn , trong mắt TaeHyung,Jeon JungKook thập phần quyến rũ.Bỏ mặt những tiếng ồn ào cổ vũ , tiếng trái tim đang đập ngày càng nhanh , TaeHyung đưa đôi mắt chìm đắm trong Jeon JungKook ngoài kia . 

Đẹp trai quá ! Trời a~ Thật sự muốn ôm chầm lấy cậu ấy mà . TaeHyung cứ nhìn JungKook cho đến khi ánh mắt hắn hướng về phía cậu , vẫn là cái nhìn giống như lần đầu tiên mang theo tia nắng ấm áp soi sáng trái tim cậu . TaeHyung say mê ' Cậu ấy nhìn mình , đang nhìn mình sao , là thật sự , Jeon JungKook đang nhìn mình , Jeon JungKook đang nhìn ...AAAA'  Hắn không thể nào . Kim TaeHyung phát giác hướng mắt qua phía bên kia . Không xong , liệu có bị phát hiện không ? Không thể , không thể . Nếu hắn biết cậu thích hắn , cậu chết quách đi cho xong . 

Khi trận đấu vẫn chưa kết thúc , TaeHyung vội bỏ đi . Trên đường về , mọi thứ dường như đảo lộn , ánh mắt của JungKook vẫn ẩn hiện trong đầu cậu . Kim TaeHyung lại nghĩ quá nhiều rồi , lo lắng chỉ là lo lắng . Hôm nay tạm thời sẽ không theo sau Jeon JungKook nữa . 

....

Hôm nay cậu ở lại thư viện , đã mấy ngày qua cậu bỏ bê JungKook , mà người ta có là gì của cậu đâu mà bỏ bê chứ . Ai nha ! Không được nghĩ nữa , đọc sách vẫn tốt hơn . Ghì đầu vào quyển sách trên tay nhưng trong đầu nghĩ đến một chuyện khác . Jeon JungKook từ đâu bước lại gần , ngồi đối diện cậu , gương mặt vẫn bình thản , TaeHyung gần như cảm nhận có người trước mắt , ngây ngô ngẩng đầu lên nhìn . Đôi mắt nhìn chằm chằm vào người kia , thân thể cũng tự dưng cứng đờ chỉ còn nghe tiếng tim đập loạn . 

Chỉ cần 5 giây cho tớ bình tĩnh lại thôi ! Xin cậu đừng nhìn tớ như thế  . Gượng ngùng nhìn hắn cười . Mình điên rồi  . " Xin lỗi , tôi ... đi trước "

Bỏ lại một câu rồi vụt người bỏ chạy , cậu là người thất bại . Dáng người nhỏ nhắn vụt biến khỏi thư viện , trên môi JungKook lúc này lại ẩn hiện một nụ cười , TaeHyung đã bỏ lỡ , thật đáng tiếc . 

...

Nằm trên giường vẫy vùng rốt cuộc cũng không ngủ được , cả người như bị trúng độc , khó chịu thập phần . TaeHyung phải làm sao đây ? Cậu liền mở điện thoại , nhấp vào ô tìm kiếm - Cách để tạo mối quan hệ tốt với một người - , Cậu nghĩ mình phải thay đổi thôi , nếu không là người yêu thì là bạn , nhất định như vậy , không thể mình trong JungKook như không khí được . 

Bước 1 : Chủ động 

Như mọi ngày , TaeHyung hôm nay cố ý đứng đây để gặp JungKook , đứng chờ thật lâu , thời gian từng giây trôi qua , đứng lên lại ngồi xuống , cậu buồn chán , biết khi nào mới thấy Jeon JungKook chứ ? Chẳng lẽ hôm nay lại đổi hướng hay sao . Chống một tay lên cằm , Jeon JungKook cậu đâu rồi ? 

" Aish cái thằng này " 

TaeHyung ngẩng đầu . Jeon JungKook kia rồi , thình thịch thình thịch , nhịp đập trái tim vang lên . Bình tĩnh TaeHyung , bình tĩnh nào , mày sẽ làm được thôi , cậu đang tự nhủ với bản thân . Lập tức đứng dậy , hướng JungKook mà nhìn . Hắn đang đi cùng một vài người bạn . Làm sao đây ? Đưa tay lên chào một cái thôi . Đúng vậy . Bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng đung đưa . Aish vẫn là không thì hơn , TaeHyung vội rụt lùi rồ bỏ đi . 

Jeon JungKook hắn thấy , bạn của hắn cũng thấy 

"Thằng ngốc đó làm gì vậy ?"

"Đang chào tụi mình sao ?"

"Mà đó là ai vậy ? Cậu ta biết mình sao ?"

JungKook chỉ biết lắc đầu mỉm cười , hắn không nói gì thêm , chỉ lặng im đi theo người mới vừa bỏ chạy .

 Xấu hổ quá đi TaeHyung , mày vừa làm một hành động ấu trỉ, bước 1 bước 2 cái gì chứ , đều là điên khùng hết . Cậu thở dài một hơi , ngồi khụy xuống . 

" Chào tôi rồi bỏ chạy sao , cậu vui tính nhỉ ? " 

Ôi giật cả mình . Làm sao bây giờ ? Hắn đang trước mặt mình nói chuyện với mình kìa . Ôi điên mất . " Tôi chỉ là ..." Là sao , kiếm được cái cớ thôi cũng khó , chẳng lẽ lại nói ' Vì tớ yêu cậu nên mới muốn làm quen với cậu ' 

" Hửm ? "

" Chỉ là .. là rảnh thôi " 

" Chỉ là rảnh thôi ? Haha " Jeon JungKook ngồi xuống gần cậu , đôi mắt dán chặt vào người TaeHyung không rời đi . 

" Cậu ... tôi nói thật "

" Vậy cậu chắc hẳn rất rảnh đi . Ngày nào cũng không có việc gì để làm nhỉ ? "

" Ai nói cậu chứ "

" Vậy tại sao lại theo tôi mỗi ngày , hửm ?"

"..."

" Tại sao lại theo dõi tôi từ nhà đến trường , từ trường đến lớp học thêm , mọi địa điểm mà tôi đến , cậu đều đến "

" ... "

" Thật sự là rảnh rỗi sao ?" 

Từng câu từng chữ của Jeon JungKook như viên đạn nhắm tới tim TaeHyung rồi ' đùng ' một phát , cậu ta biết hết nhưng tại sao lại không nói chứ ? Càng nói JungKook càng đưa khuôn mặt đến gần TaeHyung , cậu dường như có thể cảm nhận được hơi thở của hắn lướt qua trên khuôn mặt mình . TaeHyung né tránh 

" Jeon JungKook ... cậu ... cậu làm ơn đừng gần tôi như vậy "

" Sao cậu không trả lời câu hỏi của tôi ?"

"Chúng ta có quen biết gì với nhau đâu , tôi có thể không cần trả lời câu hỏi của cậu được không "

" Tôi và cậu không quen biết tại sao lại theo dõi tôi , hơn nữa lúc nãy còn chào tôi ? "

" Tôi ... " Mặt TaeHyung ngày càng lúng túng đỏ lên " Tôi về trước " 

JungKook vội ôm người TaeHyung lại " Cậu định chạy trốn sao ?" Hơi thở của hắn , vòng tay của hắn , hết thảy tất cả hành động của hắn làm TaeHyung lạt vào mê hồn không lối thoát . Một thoáng không thấy cậu cử động , JungKook hắn mới buông ra , nhìn TaeHyung như người mất hồn . Haha , JungKook bẹo má một cái " Cậu vẫn còn sống đó chứ "

"Cậu biết câu trả lời rồi tại sao lại còn cố hỏi tôi " TaeHyung buông bỏ một câu . Đây có thể là lần cuối chạm mặt JungKook , hắn sẽ ghét mình , coi mình là đồ ghê tởm . Thật sự ngốc đến chết . 

"Cậu không nói làm sao tôi biết "

" Cậu đừng giả vờ , cậu biết tôi đi theo cậu vì cái gì mà , sao cậu lại im lặng như thế . Mỗi ngày cậu đều xem tôi là đồ ngốc diễn trò cho cậu coi chắc ?" lần đầu tiên TaeHyung lại giận đến như vậy . Cậu không kìm nỗi cảm xúc của mình . " Rõ ràng biết tôi thích cậu nhưng cậu lại chỉ im lặng , chỉ cần cậu nói cậu không thích tôi , tôi sẽ rời khỏi cuộc sống của cậu mà , tôi sẽ chấp nhận không làm phiền cậu , thế nhưng những gì cậu làm là để tôi trở thành đồ ngốc trong cuộc đời cậu "

" Thế bây giờ ý cậu là bảo tôi đừng lặng im mà hãy đáp lại tình yêu của cậu ?"

"..." 

" Bây giờ tôi nói nhé " JungKook ôm cậu " Tôi cũng thích cậu "

Không một lời đáp lại , TaeHyung hoàn toàn bị đánh gục bởi JungKook rồi . " Tớ thích cậu " lặp lại một lần nữa , JungKook càng ôm TaeHyung nhiều hơn . Hắn một phần nào đó  chắc chắn con người trong lòng hắn đang bất ngờ đến lặng người .
Chương trước Chương tiếp
Loading...