Lâm Mộc Báo Thù

Chương 28: Bắt Chẹt Anh



Biệt thự nơi lưng chừng núi. Nhà họ Trần.

Trần Uyển Nhi nhìn điện thoại, cười xấu xa: “Lần này cũng nên để Lâm Mộc anh nếm thử mùi vị bị người khác cúp điện thoại rồi.”

Cô nàng nào sợ Lâm Mộc tức giận rồi không tới nữa.

Trần Uyển Nhi biết rõ, lần này Lâm Mộc nhất định sẽ đến, bởi vì anh cần lấy 100 triệu.

1 tuần này, cô nàng không bị cơn đau đầu giày vò, có thể xem như khá thoải mái.

Điều duy nhất khiến Trần Uyển Nhi không vui là, tới giờ cô vẫn không thể khẳng định chắc chắn, liệu Tôn Trình có giở trò gì với chiếc vòng tay phỉ thúy hay không....

...

Bệnh viện Nhân Ái Kim Châu, phòng bệnh đặc biệt.

Mấy ngày nay, Chu Khôn vẫn luôn khổ sở chờ đợi tin tức Lâm Mộc bị tiêu diệt, anh ta cứ ngỡ sẽ nhanh lắm cơ, vậy mà trông đông ngóng tây mãi vẫn không nhận được tin tức gì.

“Chồng ơi, anh nói xem có khi nào nhà họ Tôn không xử lý được Lâm Mộc không?” Hàn Mông lan lo lắng hỏi.

Chu Khôn nằm trên giường bệnh, cười lạnh: “Hừ! Sao có thể chứ! Lâm Mộc so với nhà họ Tôn có là cái thá gì? Cứ chờ đi, có lẽ nhà họ Tôn muốn anh ta lặng lẽ biến mất khỏi thế giới này, cho nên mới cần thêm chút thời gian.”

Vừa dứt lời, di động trên đầu giường đổ chuông.

Hàn Mông lan cầm điện thoại lên xem, lập tức kích động: “Nhà họ Tôn gọi đến.”

“Mau, mau nhận điện thoại, đặt sát tai anh.” Chu Khôn vừa nghe tới tên nhà họ Tôn thì kích động không thôi.

Hàn Mông lan nhận máy, sau đó đặt bên tai Chu Khôn.

“Chu Khôn, thiếu gia nhà tôi kêu tôi thông báo cho cậu một tiếng, tên Lâm Mộc kia đã bị tiêu diệt.” Điện thoại truyền tới giọng nói của quản gia.

“Tốt tốt tốt.” Chu Khôn vừa nghe được tin vui thì phấn khích reo liền 3 tiếng tốt.

Anh ta vui mừng khôn xiết.

Tuy trước đó nhà họ Tôn đã đồng ý giải quyết Lâm Mộc, nhưng chỉ khi chắc chắn Lâm Mộc đã chết, anh ta mới hoàn toàn yên lòng.

“Đúng rồi, chuyện điều trị cho tôi....” Chu Khôn cuống quýt hỏi dồn.

“Ngày mai thuốc sẽ được gửi tới phòng bệnh của cậu, sử dụng trong một tháng là cậu có thể hồi phục, dù không thể hoàn toàn bình phục như ban đầu, cậu cũng có thể đứng dậy, thực hiện những hoạt động cơ bản nhất.”

Quản gia trong điện thoại nói xong câu này thì cúp máy.

“Ha ha, tốt quá rồi! Lâm Mộc! Anh cho rằng anh báo thù được rồi hả? Kết quả thì sao, người chết vẫn là anh, còn tôi lại có thể đứng dậy trên đôi chân của mình, anh vốn dĩ không thể đấu lại với Chu Khôn tôi, anh cứ hối hận ở địa ngục đi! Ha ha.” Chu Khôn phấn khích cười phá lên.

Hàn Mông lan cũng cười nói: “Lâm Mộc ngông cuồng muốn đấu với chúng ta, anh ta nào ngờ được thế lực sau lưng chúng ta mạnh đến nhường nào.”

“Uống thuốc một tháng lại có thể đứng dậy rồi, sau đấy, Chu Khôn tôi lại là bậc hảo hán. Ha ha! ” Chu Khôn cười đến cuồng dại.

..

Ngày hôm sau.

Tài xế đón Lâm Mộc đến biệt thự của nhà họ Trần.

Trong biệt thự.

“Lão Trần” Lâm Mộc bước vào phòng, nở nụ cười lịch sự chào hỏi Lão Trần.

“Bạn nhỏ Lâm Mộc, cháu ngồi đây trước.” Lão Trần niềm nở nghênh đón anh.

“Bạn nhỏ Lâm Mộc, bản lĩnh của cháu quả nhiên phi phàm, một tuần này, cháu gái của ông không hề bị đau đầu, Uyển Nhi kiếm tìm bao danh y, cuối cùng lại có thể giải quyết ở chỗ cháu.” Lão Trần khen ngợi.

Lâm Mộc mỉm cười.

“Bạn nhỏ Lâm Mộc, ông thấy sắc mặt cháu khá nhợt nhạt, cháu đau chỗ nào à?” Lão Trần hỏi.

“Không có gì.”

Dù sao hôm qua vừa trúng một viên đạn, vết thương vẫn chưa lành.

Lâm Mộc đáp xong thì quay đầu nhìn Trần Uyển Nhi.

“Trần Uyển Nhi, chắc giờ cô đã tin, lần trước tôi thực sự áp chế độc tố cho cô, chứ không phải muốn sàm sỡ cô rồi chứ?”

“Nói nhảm nhiều thật đó, sao nào, anh còn muốn tôi xin lỗi anh chắc?” Trần Uyển Nhi trừng mắt nhìn Lâm Mộc.

“Đúng rồi Lâm Mộc, đây là 100 triệu ông chuẩn bị cho cháu, mật khẩu là 6 số 6.” Lão Trần lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đặt lên bàn.

Nhìn thấy tấm thẻ trước mặt, hai mắt Lâm Mộc như bùng cháy ngọn lửa.

Không phải Lâm Mộc sinh lòng tham với số tiền này.

Mà anh thấy được hy vọng chấn chỉnh lại nhà họ Lâm.

“Lão Trần, tiền lãi được tính theo lãi suất gấp đôi lãi suất 1 năm của ngân hàng, 100 triệu này cùng tiền lãi sẽ được trả lại sau thời hạn 1 năm.” Lâm Mộc nói xong thì duỗi tay lấy tấm thẻ cất vào túi.

“Lâm Mộc, cháu cứ dùng tiền này, không nhất thiết phải trả lại đúng sau 1 năm, còn tiền lãi thì càng không cần luôn.” Lão Trần cười nói.

Lão Trần đương nhiên không thiếu chút tiền lãi này, ông cụ cũng không hỏi Lâm Mộc dùng tiền làm cái gì.

“Lão Trần, nếu đã là mượn tiền thì không thể phá vỡ quy định, trong vòng một năm, cháu nhất định sẽ trả cả gốc lẫn lãi.”

Trần Uyển Nhi ngồi bên cạnh lầm bầm lầu bầu: “Lâm Mộc, tôi chỉ sợ anh cầm 100 triệu xong, đến hạn đừng nói trả gốc, ngay cả tiền lãi anh cũng không kiếm được mà trả ý!”

“Trần Uyển Nhi, cô xem thường tôi như vậy sao? Trong mắt cô tôi tệ đến thế ư?” Lâm Mộc bất đắc dĩ nói.

“Vì anh từng biểu hiện quá tệ, trước kia anh là tên công tử bột chỉ biết chơi bời, nào có đầu óc kinh doanh, cho dù bây giờ anh có chút bản lĩnh hơn người, cũng không thay đổi được sự thực anh không có đầu óc kinh doanh.”

Trần Uyển Nhi nói tiếp: “Nếu anh lấy tiền này đi làm ăn, nói thì khó nghe, nhưng không dám nghĩ anh có thể trả lại 100 triệu này.”

Có 1 điểm Trần Uyển Nhi nói không sai, trong tình huống không hề hay biết mục đích sử dụng tiền của Lâm Mộc, Lão Trần vẫn đưa tiền cho anh, một món vay không có bất cứ sự đảm bảo nào, chắc hẳn Lão Trần đã chuẩn bị tâm lý tổn thất luôn số tiền này rồi.

Thậm chí theo đánh giá của Lão Trần, có lẽ Lâm Mộc ngại mở miệng đòi tiền, cho nên chỉ đành dùng cách ‘mượn’ mà thôi.

“Trần Uyển Nhi, cô xem thường năng lực của tôi như vậy, thế thì cứ chống mắt lên mà chờ nhé.” Lâm Mộc nở nụ cười tự tin.

“Tôi không muốn ba hoa khoác lác với anh nữa, mau áp chế độc tố cho tôi, hôm nay đầu tôi lại hơi đau một xíu rồi.” Trần Uyển Nhi trừng mắt thỏ.

“Thế cô còn ngồi đây làm gì, mau về phòng chuẩn bị xong xuôi rồi chờ tôi.” Lâm Mộc nói.

Trần Uyển Nhi cảm thấy nghe câu này cứ kỳ kỳ sao đó, nhưng khôm tìm ra điểm nào để vặc lại.

Cô nàng chỉ đành đứng dậy lên lầu.

Đợi cô nàng lên trước, Lâm Mộc mới đi theo sau.

Đến khi Lâm Mộc vào phòng, Trần Uyển Nhi đã quay lưng về phía anh như lần trước, tấm lưng của cô nàng hoàn toàn phơi bày trước mặt Lâm Mộc.

“Tiểu thư Trần Uyển Nhi có được kinh nghiệm lần trước, quả nhiên thuần thục hơn nhiều, không cần tôi nói cũng chuẩn bị đâu ra đấy cả rồi.” Lâm Mộc cười nói.

“Bớt nói nhảm, mau làm việc chính đi!” Trần Uyển Nhi nổi đóa.

Lâm Mộc cũng không nói gì thêm, dứt khoát bước đến bên cạnh, đặt hai tay lên lưng cô nàng.

Lâm Mộc không vội vận công, mà nói: “Trần Uyển Nhi, tối qua cô cũng lợi hại lắm, chưa đợi tôi nói xong đã cúp điện thoại.”

“Hừ, Lâm Mộc, đây gọi là ăn miếng trả miếng, tôi đoán chắc hôm nay anh sẽ tới lấy tiền, cho nên, tôi nhất định bắt chẹt chết anh!” Trần Uyển Nhi nói vẻ đắc ý.
Chương trước Chương tiếp
Loading...