Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2
Chương 32
Sáng hôm sau, nó đến lớp trễ, Mèo cũng vạ lay với nó. Khi lọt vào được tới lớp thì có vẻ tình hình khá căng thẳng, Abbu đang không vui cho nên trông không được hay cho lắm. Zun thì im lặng, xong rồi lại nói “bỏ đi, chuyện lâu rồi”. Kenty thì vẫn không bận tâm mọi chuyện. Khi thấy Quậy đến, con Boo chạy ra cửa lớp và nói cho nó biết chuyện gì đang xảy ra. Và chuyện thật sự xảy ra khi ai đó đã nói về việc 1 năm trước 4 thằng con trai và 4 đứa con gái đã đánh nó và Zun. Nó biết rằng Zun sẽ không nói ra chuyện này và cũng muốn ngăn cản Abbu nhưng tình hình lúc này không còn ổn nữa. -4 thằng chỉ đánh 1 thằng con trai và 1 nhỏ con gái à. Sao mày và Quậy lại im lặng bỏ qua vậy hả ? Nó bước vào và cố giải thích mọi chuyện. -Vì lúc đó, lớp mình vừa bị đình chỉ thi nên em không muốn mọi chuyện rối thêm nữa. Boo cũng nói thêm vào trong chuyện này. -Hôm qua, tụi này đã xử xong cả rồi, đừng ai nhắc tới nữa. -Ừ thì không nhắc nhưng cũng phải giải quyết 4 thằng đó. Vừa lúc cô chủ nhiệm của tụi nó vào, cả đám tụi nó vội về chỗ. Quậy có chút bất an trong chuyện này vì không biết Abbu sẽ làm gì. ________________ Trời hôm nay không nắng, hơi âm u nhưng có lẽ ông trời vẫn chưa chọn đúng thời điểm để đổ mưa. Tiếng học sinh ồn ào dần khi sắp hết giờ học, lớp học vẫn đang căng thẳng cho đến khi chuông reng. Loa trường thông báo tất cả học sinh ở lại trường cho đến chiều để các lớp trưởng triển khai kế hoạch trại xuân sắp tới. Nó và Mèo cùng xuống phòng hiệu trưởng để ghi chép lại những hoạt động cần chuẩn bị. Năm nay dàn cán bộ lớp vẫn giữ nguyên, Mèo vẫn là bí thư của lớp nên trông con bé bận rộn hơn cả nó. Trong khi nó đang trên phòng hiệu trưởng thì trong lớp Abbu đang vẫn dò hỏi Zun về 4 thằng đã đánh hắn hôm ấy. Abbu không phải là người hay gây chuyện, nhưng nếu chuyện đó liên quan đến Zun hay Kenty, bây giờ thì thêm Quậy thì ắt hẳn sẽ chẳng bỏ qua đâu. Boo, con nhỏ cảm thấy mệt mỏi và nói vài lời… -Trại xuân sắp tới, lớp mình không thể để bị đình chỉ lần nữa. Nếu thật sự Abbu muốn làm rõ chuyện này thì đợi xong trại hẳn muốn làm gì làm, thế nhé. Cả lớp cũng đồng ý như vậy, 1 phần không muốn hoạt động phong trào lần này lại bị đình chỉ, 1 phần cũng muốn rửa hận cho thành viên lớp mình. Trận đánh đấm hôm qua chỉ là rửa hận cho nó mà thôi, còn hắn thì vẫn chưa xong mọi chuyện ở đó. Cả lớp cũng đồng ý như vậy, 1 phần không muốn hoạt động phong trào lần này lại bị đình chỉ, 1 phần cũng muốn rửa hận cho thành viên lớp mình. Trận đánh đấm hôm qua chỉ là rửa hận cho nó mà thôi, còn hắn thì vẫn chưa xong mọi chuyện ở đó. Cho đến khi nó và Mèo về tới lớp, mặt cả 2 đứa bơ phờ cả ra, Boo cười to lên khoái chí. -Hiểu rồi chứ gì, kì này thì không kịp mà chuẩn bị cho cái trại xuân này. -Mày biết còn cố chọc tao đấy à, mệt thật, ghi thôi cũng không kịp rồi. Mèo, triển khai cho lớp đi mày. Mèo lên bảng vừa viết ra và vừa giải thích về từng hoạt động sẽ phải chuẩn bị. Trại xuân không có phần hát cho nên đây không thuộc lĩnh vực của bộ ba nhà hắn rồi. Chờ phần khác thôi. -Trại xuân năm nay kéo dài 3 ngày 2 đêm. Cho nên phần chuẩn bị cho các hoạt động sẽ chẳng được ít. Mọi người nghe kĩ nhé. 5 hoạt động chính của 2 đêm là nhảy hiện đại, miss duyên dáng, miss sài gòn, hội thi lông vũ và diễn kịch. Phần thưởng cho trại xuân lần này là trọng vé cho cả lớp du lịch biển Nha Trang 3 ngày 2 đêm. Mọi người, fighting !! Con bé cười tươi sau khi tóm tắt về các hoạt động. Cả lớp hô hào khi nghe đến phần thưởng trại xuân. Nghe khá hấp dẫn và muốn lãnh giải này sẽ phải bỏ khá nhiều xương máu đây. Nó úp mặt xuống bàn thở dài, thừa biết người cực nhất chỉ có nó mà thôi. Vỗ vai Boo, nó bảo: -Boo, tao trả cái danh lớp trưởng ày đó, aaaaaaaaa. -Không, cảm ơn lòng tốt của mày, tao thấy mày xứng đáng lắm, haha, tự hưởng thụ đi, haha. Nó trông có vẻ mệt mỏi vì sau giờ giải lao, nó phải bắt đầu tự não mình triển khai ra các hoạt động này theo trình tự và nhận góp ý từ mọi người. Mèo đang ngồi soạn thảo ra một cách gấp rút, trong khi cả lớp xuống căn-tin mua ít đồ ăn thức uống đem lên lớp để sống hết buổi trưa hôm nay. Nó nằm úp mặt xuống bàn trông khá mệt mỏi, mà cũng chỉ vì cái hành động này của nó đủ khiến ai đó lo lắng rồi. Abbu vội xuống căn-tin để mua cho nó ít thức uống, trong lớp lúc này chỉ còn mỗi hắn và nó thôi, Mèo thì mãi mê ngồi ghi chép chẳng biết trời đất thế nào, Kenty thì ngoài việc nằm dài ra ghế ngủ chẳng còn việc nào khác để làm. Tiếng bước chân ngày một gần, nó cũng chỉ nghĩ đó là Mèo mà thôi, từ bữa đến giờ nó chẳng buồn nhìn mặt hắn lần thứ 2, cho đến khi hắn vào chỗ và ngồi bên cạnh nó. -Xong chưa Mèo ? -Cũng sắp rồi. -Cũng sắp rồi. Nó chợt ngước mặt dậy khi nghe giọng nói lạ từ một tên con trai không được coi là lạ với nó. Có chút gì đó cảm thấy giật thót tim nhưng rồi lấy lại bình tĩnh nó gằn giọng hỏi. -Sang đây làm gì ? -Này là đừng có bơ thế chứ, cũng đã về 2 ngày rồi, không hỏi bạn trai mình câu nào à. -Thôi đi nhé, ai là bạn trai của tui cơ chứ ? -Đùa thôi mà… Hắn cười mỉm với nó, chẳng hiểu âm mưu gì cơ mà làm nó tự dưng mất phương hướng. -Tui muốn yên ổn năm nay đấy, đừng có bày trò gì nữa với tui. -Ây da, lại làm ơn mắc oán rồi. Chuyện hôm ở bể bơi lại chưa cảm ơn lời nào đấy. Đêm qua tôi lại không đưa cô về thì chắc đã ngủ lại ở quán cà phê rồi. -Cái gì ? … Anh đưa tui về á, không phải … không phải là … Abbu sao ? -Này là trong não cô chỉ có Abbu thôi à, biết thế chở cô về tới nữa đường thì thả cô ở đấy cho thú hoang ăn thịt cho rồi. -NÀY. Nó quát lớn làm Mèo giật mình và nhìn dáo dác. Nó đứng dậy và nắm áo hắn kéo ra khỏi ghế. -Này là đi chỗ khác cho không khí có nhiều oxi đi. -Này, cô vong ơn thế đấy hả ? -Này, cô vong ơn thế đấy hả ? -Này là anh cũng vong ơn nhiều lần rồi, ngược lại có thấm vào đâu. Cơ mà hôm ấy Abbu không đến người chết trước là anh đấy, chẳng được tích sự gì cả. Nói rồi nó thẳng một nước bỏ xuống căn-tin ngồi, hắn thì nổi giận vì chưa kịp bắt chuyện gì hay ho thì đã cãi nhau rồi. Quả là khi có nói chuyện nó cũng không buồn nhìn mặt hắn, xem hắn như chỉ được âm thanh mà đi hình ảnh ấy. Chẳng khác mấy so với 1 năm trước, có điều là bây giờ nó mạnh mẽ gấp tỉ lần rồi, khó mà làm nó lay được. Chẳng ai như nó, ngoài miệng nói với Abbu rằng là Zun mới là người cứu nó hôm ấy. Rồi khi gặp được Zun rồi thì lại bảo là nhờ Abbu nên 2 đứa mới thoát được, chẳng hiểu nỗi nó nghĩ gì nữa. Nếu Zu thấy được những cảnh tượng thế này thì con bé đã vội đuổi anh nó về Việt Nam ngay khi vừa sang Mỹ. Hắn cần kiến thức trong chuyện tình cảm và đủ tinh thần đón tiếp gì đó từ nó, nhưng 1 năm là quá dài với nó, nó tập quên hắn và bây giờ thì nó chẳng cần dựa dẫm gì vào hắn nữa. Hẳn là Zu sẽ bảo “ có cơ hội thì không biết nắm giữ”, và quả thật là vậy mà. Có lẽ hắn đã loại bỏ từ ghét đối với con gái được rồi, nhưng đối với Quậy bây giờ, hắn không nghĩ sẽ tiến xa hơn ngoài mức bạn bè, tình cảm thật sự quá phức tạp với hắn, trước đó và bây giờ cũng vậy. Rồi khi nó ngồi cùng Abbu dưới căn-tin, vừa ấm ức vừa trút giận lên Abbu vì đã để hắn đưa nó về. Abbu chỉ biết che miệng cười thầm rằng là cậu ấy cố tình như thế mà. Trong khi đó hắn lại bị Mèo trêu chọc. -1 năm trước tường làm bằng gạch, còn bây giờ thì làm bằng thép đấy, hehe. Mèo dùng cả trăm kiểu nói láy để hắn tự thấy mình bị ngượng vào lúc này. -Tôi có ý gì đâu, chỉ là lâu quá không gặp, cho nên … -Cho nên muốn thử xem tường chắc không hả, haha. -NÀY, thôi cười có được không ? Đấy rồi thì quê thật rồi. Mèo che miệng cười khúc khích chẳng khác gì Abbu lúc này. Chỉ riêng có 2 đứa chúng nó bị nổi điên thôi, sau cái trại xuân này ắt sẽ có nhiều chuyện vui xảy ra thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương