Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 99: Người thân đến



Edit: Lan Hương

Trận đại chiến này đều làm cả hai bên chịu tổn thất lớn, nhưng chuyện duy nhất đáng được ăn mừng chính là qua một trận đánh này, Xuân Đằng quốc đã lui về phía sau ba mươi dặm, phỏng chừng bây giờ mọi người cũng không thể khởi binh tấn công một lần nữa.

Còn bốn chữ “Úy Trì Như Phong” này giờ cũng vang danh khắp nơi, rất nhiều người lại lần nữa bắt đầu hiểu rõ Như Phong.

Nhưng giờ phút này thì Như Phong hiện đang điều tra chuyện gia gia bị ám sát.

Trong phủ Úy Trì tại thành Lạc Nhạn, nhìn Úy Trì Hòe Dương nằm hôn mê, trong lòng Như Phong rối như tơ vò, gia gia, sao người còn chưa tỉnh lại để nhìn thấy con lập công chứ? Người không tỉnh lại để chứng kiến người của Úy Trì chúng ta lại lần nữa làm rạng danh tổ tiên chứ? Tại sao người, tại sao người cứ nằm ngủ vậy chứ?

Hai mắt Túy Nguyệt cũng đỏ hoe, bây giờ các quân y khác đã đi trị liệu cho các binh lính bị thương rồi, cho nên giờ chỉ còn lại Túy Nguyệt chăm sóc cho Úy Trì Hòe Dương, Như Phong biết nàng ta rất khổ cực, áp lực cũng rất lớn vì có nhiều người đang chú ý tới nàng.

Túy Nguyệt thấy vậy liền ngồi xuống bên cạnh Như Phong rồi nhẹ giọng nói: “Sư huynh, Úy Trì gia gia vốn là một người tốt, lại đối xử rất tốt với muội, muội nhất định sẽ tận tâm tận sức, huynh hãy yên tâm đi.”

Như Phong gật đầu, lấy tay lau nước mắt, cũng nhẹ giọng nói lại: “Ta biết ngươi đã cố hết sức rồi, nhưng ngươi cũng phải chú ý nghỉ ngơi, ta cũng không muốn sau khi gia gia tỉnh lại thì tới phiên ngươi bị kiệt sức ngã bệnh đâu.”

Hai người nhìn nhau không nói gì, vì không muốn quấy rầy Túy Nguyệt nên Như Phong liền tính rời đi sớm thì vừa lúc đụng Túy Trúc quay trở về, nên dặn dò: “Túy Trúc, chăm sóc tốt cho Túy Nguyệt, đừng để muội ấy lao lực quá.”

“Sư huynh yên tâm đi, muội biết mà.” Túy Trúc gật đầu, cũng với vẻ mặt lo lắng.

Như Phong vỗ vỗ vào vai Túy Trúc rồi nói: “Ngươi cũng phải chú ý nghỉ ngơi.” Mặt cũng đã gầy đi một chút, mấy ngày này, tất cả mọi người để sống không thoải mái mà.

Sau khi hai người nói mấy câu thì Như Phong liền rời khỏi phòng bệnh, Nam Sơn đi theo phía sau Như Phong. Bây giờ, Nam Sơn đã không còn phải làm việc trong bếp ở đây nữa, Như Phong đã điều hắn tới đây, dù sao tất cả mọi người đã biết thân phận của nàng rồi, cũng biết Nam Sơn vốn là sư đệ của nàng, vì vậy mọi người cũng không có ý gì hay tỏ vẻ bất mãn chuyện này.

Còn Nam Sơn giờ bên ngoài mặt chính là thân vệ của Như Phong, nhưng trên thực tế vốn là quân sư của Như Phong, qua mấy trận chiến, cơ hồ Như Phong đã cảm thấy thất vọng đối với quân sư trong quân doanh rồi, bên trong lại có quan hệ rất phức tạp, mọi người đều tự có chủ ý riêng của mình, vì vậy bây giờ Như Phong có việc cũng thương lượng trước với Nam Sơn, sau đó Như Phong mới nói lại cho Cao Uy, Cao Uy lại hỏi ý kiến của những người khác.

Như Phong biết Nam Sơn cũng hiểu được hành quân bày trận, nhưng hắn tinh thông nhất là ngũ hành bát quái, lại còn thích xem phong thủy, sau này chắc sẽ phát triển tiền đồ làm thầy tướng số.

“Sư huynh, huynh bây giờ ở quân doanh rất có danh tiếng đó, phỏng chừng phong làm tướng quân là không thành vấn đề, nhưng muốn phong làm nguyên soái thì phải chờ xem ý kiến của triều đình thôi.” Nam Sơn nhẹ giọng nói bên cạnh Như Phong.

Như Phong cũng không để ý đến cấp vị nguyên soái ở trong lòng mà hỏi ngược lại: “Rốt cuộc là ai đã ám sát gia gia của ta đây?”

Nam Sơn âm thầm thở dài, sư huynh lại vẫn rối rắm chuyện này, nhưng cũng mở miệng nói: “Nếu như không phải Lợi Mính làm, thì hắn cũng có liên quan đến chuyện này.”

Như Phong dừng bước lại, chỗ này chung quanh trống trải không có người nghe lén nên Như Phong liền nói: “Có thể là một vị tướng quân nào đó hay không?”

Nam Sơn suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Đệ cũng lo lắng chuyện nay, Lạnh Vệ Điền cũng có khả năng, đáng tiếc chúng ta không có được chứng cớ gì.”

Như Phong hừ lạnh một tiếng, nói: “Đi trước vào trong lao xem một chút đi.” Nói xong cùng Nam Sơn cưỡi kỵ mã quay về quân doanh.

Trở về quân doanh, xuống ngựa dắt bộ.

Dọc theo đường đi, binh lính không ngừng chào hỏi Như Phong, bọn họ với vẻ hoặc là tôn kính, hoặc là hưng phấn, thậm chí còn đỏ mặt, Như Phong đều nhất nhất mỉm cười gật đầu đáp lại.

Nam Sơn đột nhiên cười nói: “Sư huynh, bây giờ huynh khôi phục lại diện mạo thật, nghe nói rất nhiều người cũng đang bàn tán về dung mạo của huynh đó.”

Như Phong mỉm cười nói: “Chắc sẽ không nói ta ẻo lả hay là kẻ đoạn tụ đó chứ?” Từ trước tới nay mọi người vẫn thường gièm pha dung mạo Như Phong bán nam bán nữ. Tuy nhiên hiện tại, nàng phơi nắng cả ngày trong thời gian dài, mặc dù không đem theo gương để soi nhưng nhìn phỏng chừng làn da không còn trắng nõn như trước kia rồi, không biết như vậy còn có thể xứng với từ ẻo lả nữa không đây? Như Phong âm thầm tự giễu.

Nam Sơn cười nói: “Thật ra không có như vậy, có điều mọi người đều nói huynh quá tuấn tú khôi ngô không giống người thường thôi.” Nam Sơn nhìn vị sư huynh của mình, dung mạo trước khi nhập ngũ còn chưa thay đổi, nhưng so với trước kia có phần chính chắn điềm đạm hơn, nói chuyện cũng không còn hấp tấp nóng nẩy, rất có phong độ của một đại tướng, ánh mắt cũng không còn long lanh ngây thơ như trước, ngược lại tĩnh mịch như mặt hồ nước sâu mà người nhìn vào không biết được tâm tình của hắn.

Có lẽ, đây là cái giá phải trả? Nam Sơn thầm nghĩ, có chút đau lòng vì sự thay đổi này của sư huynh, nhưng thân là một nam nhi, thậm chí có lẽ sau này là tướng quân hoặc nguyên soái, sư huynh thay đổi như vậy cũng là chuyện tốt.

Như Phong nghe qua cũng chỉ cười, bây giờ trong lòng của nàng không còn so đo tính những chuyện này nữa rồi.

Như Phong cùng Nam Sơn đi tới nơi giam giữ phạm nhân, phòng giam xây bên dưới mặt đất, vốn là không gian u tối, bên trong cũng chẳng có gì hay ho, cũng coi như sạch sẽ, nhưng có điều không có ánh sáng mà thôi.

Bên ngoài phòng giam dầy đặc người canh gác, cảnh giác cao độ, mấy ngày nay cũng có rất nhiều người đến cố gắng cứu hắn, hoặc là giết hắn? Cho nên để phạm nhân chắc chắn an toàn, thậm chí Như Phong đã bí mật xuất động Phục Cường trận, đồng thời Như Phong cũng hiểu rõ đêm gia gia bị đâm thì do gia gia đã phái Phục Cường trận đi làm chuyện khác, nên gia gia mới có thể dễ dàng bị đả thương như vậy.

Như Phong vừa mới tới gần cửa phòng giam thì có người chuẩn bị vặn hỏi, Như Phong vội vàng xuất lệnh bài của Cao Uy ra giơ lên cao rồi mới tiến vào.

“Tra hỏi được gì chưa?” Mới vừa đi vào, thấy Chung Anh ra đón, Như Phong liền vội vàng hỏi. Chung Anh phụ trách thẩm vấn phạm nhân, đây là do ý kiến của Cao Uy trong nghị sự. Bây giờ trong quân doanh có nội gian, nhưng muốn cho binh lính không bị hoang mang nên chỉ có những người cấp bậc ới biết được, nhưng muốn tìm một người tin tưởng không phải dễ, vì vậy Như Phong và Cao Uy mới phái Chung Anh đến nơi này, còn gia gia bên kia thì phái tinh binh bảo vệ.

Trên thực tế, rất nhiều người cũng không tin Túy Nguyệt có thể cứu sống Úy Trì Hòe Dương, Như Phong buồn bã nghĩ tới chuyện này.

Chung Anh bối rối lắc đầu: “Ông ta rất là ngang ngạnh, không yếu lòng chịu thua, chúng ta dụng hình cũng không được, đúng là cứng đầu. Nếu có thuốc độc thì phỏng chừng hắn cũng muốn sớm tự sát.”

Trong ánh nến mờ tối, Như Phong chậm rãi đi từng bước đến bên cạnh tên phạm nhân, nhìn thân thể đầm đìa máu tươi sau khi bị dụng hình, nếu lúc trước kia, Như Phong có thể cảm thấy không đành lòng, nhưng bây giờ thì ngay cả ý định giết hắn Như Phong cũng có. Tuy nhiên, chuyện gia gia bị đâm chuyện có lẽ hắn cũng biết? Cho nên không thể giết!

Như Phong nhìn hắn một lát, hắn ta đang hôn mê, suy nghĩ một hồi, Như Phong đột nhiên linh quang chợt lóe, nói: “Ta nói cho ngươi một cách, ngươi xem có thể hữu hiệu hay không?”

Như Phong đưa ra hai cách, một là “Đứng lâu”, tù nhân bị còng tay chân buộc phải đứng hơn bốn mươi tiếng, cách này thì trông có vẻ đơn giản, nhưng lại là phương pháp tra tấn rất hiệu quả đối với tinh thần và thể lực của tù nhân.

Hai là “Phạt mất ngủ”, tức là kích động cưỡng ép làm cho tù nhân không cách nào ngủ được trong thời gian dài, nhưng luôn luôn phải thẩm vấn tra hỏi không tha, như vậy tù nhân vì không cách nào ngủ được sẽ rất khó chịu rồi cuối cùng cũng sẽ khai ra. Nghe nói, người không uống nước có thể sống sót được hơn bảy mươi hai giờ, nhưng rất ít người có thể sống qua bảy mươi hai giờ mà không được ngủ.

Lúc nghe Như Phong nói như vậy, Chung Anh đưa mắt nhìn Như Phong với vẻ khác thường thật lâu nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Quả nhiên, vài ngày sau thì tù nhân khai nhận, Như Phong nghe được kết quả liền nghiến chặt răng. Nam Sơn vội vàng trấn an nói: “Sư huynh, huynh kiềm chế một chút đi, bây giờ còn phải đấu với hắn, hơn nữa kết quả này còn phải xem xét lại chưa chắc đã chuẩn xác, người nọ cũng chỉ là một quân cờ nhỏ mà thôi, nhưng cuối cùng cũng có ngày chân tướng sẽ rõ ràng thôi.”

Sau khi Như Phong nghe xong thì mới kiềm chế lại cảm xúc. Như Phong báo thù, ba năm không muộn!

Hôm nay, Cao Uy tìm gặp Như Phong nhưng sắc mặt trầm trọng nói: “Như Phong, theo tin tức của ta nhận được, hiện tại hoàng thượng đang có ý định cho Lãnh Vệ Điền làm nguyên soái, mặc dù chưa có thánh chỉ đưa xuống nhưng Hoàng thượng đang có ý này.”

Cao Uy thở dài: “Không có cách nào khác, thế lực của Lãnh gia rất lớn, hơn nữa thái tử lại kiên quyết tiến cử hắn, tuy nhị hoàng tử và tam hoàng tử cũng tiến cử ngươi, nhưng bên thái tử vẫn mạnh hơn. Có điều tin tức này là của hai ngày trước, có lẽ Hoàng thượng giờ đã biết biểu hiện của ngươi trong trận chiến lần này thì sẽ thay đổi chủ ý cũng không chừng. Ta đã đem rõ chi tiết tình hình tâu khẩn cho Hoàng thượng rồi, qua vài ngày sẽ có tin tức xuống tới, cho nên ngươi cũng đừng căng thẳng quá, bình tĩnh để đợi kết quả cuối cùng.” Sau khi nói đến đây, vẻ mặt Cao Uy lại có chút lạc quan.

Như Phong yên lặng gật đầu, Dục Tước và Dục Tuyên tiến cử nàng sao? Bọn họ hai người, ôi… Bao lâu không gặp nhau rồi? Không biết bọn họ thế nào rồi? Tranh đấu với thái tử ra sao rồi? Mặc dù trong lòng suy nghĩ tới chuyện này nhưng trên mặt nàng tỏ vẻ không quan tâm gì đến, Như Phong chỉ hỏi: “Phó soái, ông nghĩ là ai ám sát gia gia của ta?”

Vẻ mặt Cao Uy tỏ ra bất đắc dĩ nói: “Không phải Chung Anh đã tra khảo tên tù nhân kia khai cung rồi sao? Bây giờ ta cũng không biết như thế nào nhưng ta cảm giác Lợi Mính không khỏi có liên quan.”

Như Phong gật đầu, không nói ra đây cũng là ý nghĩ của mình, một lát sau mới nhỏ giọng nói: “Phó soái, ông không muốn làm nguyên soái sao? Ông đã giữ chức Phó soái lâu lắm rồi, trước nay chỉ thấp hơn gia gia của ta một bậc, thật ra lần này ông cũng có khả năng được phong làm nguyên soái mà, ông không cần phải tiến cử ta lên làm nguyên soái đâu?” Như Phong biết, Cao Uy tâu sớ lên hoàng thượng như vậy là có ý định muốn tiến cử nàng làm nguyên soái.

Cao Uy cười ha ha, nói: “Như Phong, ngươi nên gọi ta là Cao bá bá đi, ta Phó thủ (phù tá) dưới trướng của gia gia ngươi đã ba mươi mấy năm, giao tình sâu nặng. Lúc đầu, gia gia ngươi cũng từng hỏi ta như vậy, cùng với vẻ mặt của ngươi bây giờ giống nhau như đúc, nhưng ta vẫn nói, con người của ta tuy là một gã lỗ mãng, không biết chữ nghĩ gì nhiều, nhưng ta hiểu rõ bản thân mình, ta làm Phó Thủ rất tốt, có thể san sẻ gánh nặng cho gia gia của ngươi, việc này rất thích hợp, nhưng nếu ta là nguyên soái, thủ lĩnh, nhất định ta không thể làm tốt được phận sự. Ngươi xem, tình huống vừa rồi là như thế này, ngươi ra chủ ý, sau đó ta đi theo an bài, vì vậy ta thực hiện rất tốt, nhưng nếu chính ta tự bày ra mưu kế đó thì ta không thể nghĩ ra như thế.”

Như Phong mỉm cười, nói: “Gia gia cũng là nói như vậy sao, người nói ông là một dũng tướng rất xuất sắc, là một thuộc hạ đắc lực vô cùng.”

“Ôi, đáng tiếc gia gia ngươi hiện tại đang hôn mê bất tỉnh.” Cao Uy tiếc nuối mà lắc đầu, lo lắng lo âu.

Như Phong ngược lại an ủi hắn: “Gia gia của ta sẽ không có việc gì đâu.”

Cao Uy lên tiếng, thở dài: “Chỉ hy vọng như thế, nguyên soái người cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ vượt qua cửa ải khó khăn lần này.”

Hào khí nhất thời vùng lên, Như Phong ngồi ở bên cạnh, nhìn bố trí bên trong lều lớn, suy nghĩ muôn vàn chuyện. Gia gia đã từng ở chỗ này vượt qua những năm tháng hào hùng, nhưng hiện tại khi người ngã xuống thì lại có bao nhiêu người muốn giành vị trí của người chứ?

Hơn nữa, vạn nhất không phải là Cao Uy hoặc là nàng làm nguyên soái, tên Lãnh Vệ Điền hoặc là Vương Vi sẽ đối đãi với nàng ra sao đây? Bản thân nàng có còn là giáo úy hay không? Nếu như gia gia tỉnh lại thì tức giận như thế nào?

Như Phong nhớ tới trận chiến hôm trước, Cao Càng Tề cùng tướng quân bị phái đi trấn Thanh Tảo để bảo vệ, sau khi trở về đã được lên chức phó giáo úy Hổ ký doanh, bây giờ hiện là người dưới trướng của mình. Còn tiểu Ảnh được phái đi đánh lén đại doanh của quân địch cũng lập công lớn, bây giờ từ phó đô úy được chuyển thành đô úy rồi, nếu không có chuyện gì khác tác động thì có lẽ hắn sẽ được phong chức cao hơn nữa.

Nhưng một khi Lãnh Vệ Điền lên làm nguyên soái, những người này còn có thể tiếp tục được thăng tiến sao? Lãnh Vệ Điền có thể thay thế bọn họ hay không? Dù sao tất cả mọi người biết, hai người kia đều cùng phe với nàng và Cao Uy.

Cũng từ chuyện này mới có thể thấy được mặc dù trong quân doanh chủ yếu phải dựa vào chính thực lực của mình, nhưng có đôi khi gia thế cũng rất là trọng yếu, tỷ như nàng đây, nếu trước kia không có gia gia ở phía trước chống đỡ, thì bản thân mình không được an bày tốt như vậy, chưa chắc bây giờ nàng được trở thành một giáo úy nữa. Còn nếu trong triều không có Dục Tước và Dục Tuyên thì hoàng thượng không phải đắn đo chọn lựa nàng hay là người nào khác cho chức nguyên soái này.

Như Phong nhớ tới Mã Thanh Thu, hắn chính là một trong bốn võ tướng quân, nhưng vì Như Phong đến nhập ngũ nên trước đó mấy ngày bị nguyên soái phạt đi huấn luyện tân binh, tới bây giờ mới được khôi phục nguyên chức, nay nghĩ lại gia gia đích thực là khổ tâm an bài nhiều chuyện.

Còn Bạch Nhất Quân và Dương Vĩ, mặc dù cũng có cơ hội thể hiện tài năng, nhưng vì còn chưa đủ xuất sắc cho nên cũng chỉ được gia nhập vào Hổ ký doanh mà thôi. Bây giờ hình như mọi người có thể mỗi ngày gặp nhau rồi, Bạch Nhất Quân giờ cũng đã thay đổi rất nhiều, trước kia luôn châm chọc khiêu khích với Như Phong, nhưng trải qua những thử thách của trận chiến, con người cũng trở nên điềm tĩnh chút ít, nhìn thấy Như Phong cũng làm như không thấy, không cố ý khiêu khích như trước kia nữa.

Mọi người, tựa hồ cũng đều thay đổi, chiến tranh, đúng thật là làm người ta trưởng thành một cách nhanh chóng. Như Phong thở dài, cũng không suy nghĩ tại sao Bạch Nhất Quân không làm một đại thiếu gia yên lành mà ngược lại chạy đi nhập ngũ, thậm chí còn đồng ý gia nhập vào Hổ ký doanh chịu sự huấn luyện khổ cực nhất. Mỗi người đều có phiền não của mỗi người, buồn phiền chuyện của nàng còn không hết, thì làm gì có nhiều tinh thần mà đi sầu cho người khác nữa.

Ngày hôm sau, Như Phong nhận được tin tức mới, nhị hoàng tử của Xuân Đằng quốc lấy thân phận giám quân đã đến doanh trại của phe địch đang chuẩn bị tham gia đốc chiến.

Giám quân, cũng là chức quan tạm thời, đại diện của triều đình giám sát quân vụ, đốc sát tướng soái. Trong bốn nước, có nước lấy Ngự sử làm giám quân, cũng có khi là hoạn quan làm giám quần, vi dụ như là giám quân Vương Vi của Tử La quốc.

Còn lần này, Xuân Đằng quốc phái nhị hoàng tử đến giám quân thì dĩ nhiên có thể đoán được Vân Thiên Trạch có địa vị sánh ngang với thống soái.

Như Phong nghe tin tức này còn chưa định thần được thì có một tên lính đến báo tin cho nàng, có người thân đến thăm nàng ở thành Lạc Nhạn, hơn nữa phó soái đã phê chuẩn cho nàng đi.

Người thân đến? Đầu tiên Như Phong nghĩ đến chính là cha mẹ của nàng, nhưng phụ thân vốn là một người văn nhược thư sinh, như thế nào đột nhiên lại tới chỗ này? Hơn nữa nhanh như vậy mà tới đây rồi?

Nhưng mà trừ cha mẹ của nàng ra, Như Phong không biết còn có người thân nào đến thăm nàng nữa.

Nam Sơn cũng rất nghi hoặc: “Có thể là Hàn Sơn hay không?” Sư phụ thì không có khả năng đâu.

Như Phong bỗng nhiên tỉnh ngộ ra: “Chắc là như vậy, có điều không biết hắn có chuyện gì.” Như Phong lẩm bẩm một câu. Trên thực tế, từ trước đến nay nàng và Hàn Sơn đều có liên lạc, bây giờ Hổ ký doanh huấn luyện, được ăn thịt đều là do Hàn Sơn cung cấp kinh phí.

Như Phong thờ ơ đi ra khỏi quân doanh, mang theo vài thân binh cưỡi kỵ mã quay về thành Lạc Nhạn, vì người thân đến thăm không được vào quân doanh cho nên chỉ có thể chờ ở thành Lạc Nhạn.

Như Phong lao vun vút trên đường, bây giờ nàng đang cưỡi con ngựa Kinh Phong của nàng, nhưng khi ra chiến trường thì nàng lại cưỡi con ngựa khác, bởi vì trước kia gia gia từng nói, Kinh Phong còn chưa được huấn luyện ra sa trường, chưa đủ yêu cầu của “Chiến mã”, cho nên Như Phong đành phải đau lòng để nó lại. Bây giờ nhìn thấy Kinh Phong dũng mãnh như vậy, có lẽ đang được huấn luyện rồi, thế nhưng không biết có người đã cưỡi nó ra chiến trường chưa?

Sau khi tới phủ của gia gia tại thành Lạc Nhạn, Như Phong liền nhìn thấy hai người đứng trước cửa.

Như Phong ngây ngẩn cả người, ngẩn ngơ ở trên ngựa, hồi lâu không nhúc nhích chút nào.

Mặt như quan ngọc, ngũ quan thật là hoàn mỹ tuấn dật, một bộ bạch y đơn sơ từ trước đến nay, vóc người cao thẳng, hai tay chấp sau lưng, đang đứng nhàn hạ trên đường lộ đang có bao người qua kẻ lại, mà thấy hắn có vẻ tuyệt thế xuất trần, như hạc giữa bầy gà, nhưng lại mang vẻ lạnh lùng xa cách, nên là người đi đường cũng không dám nhìn tới.

Phía sau hắn là một người hầu một thân hắc y, trên lưng người mang hành lý, so với chủ nhân của hắn sạch sẽ cao quý thì hắn lại có vẻ phong trần mệt mỏi, hình như rất là mệt, nhưng vẫn với vẻ mặt lặng im không nói một lời nào.

Mộc Vấn Trần nhìn Như Phong, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Như Phong!”

Như Phong che miệng đang há ra, nhìn qua tên gác cổng của Úy Trì phủ rồi nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Vì vậy Mộc Vấn Trần đi vào trước, Như Phong cố gắng bình tĩnh xuống ngựa, nhưng lại phát hiện cả người nàng đang phát run, thiếu chút nữa là té xuống ngựa rồi, nếu không phải nàng thân thể phản ứng linh hoạt, phỏng chừng đã rơi xuống đường rồi.

Mới vừa bước một bước vào cửa khẩu, sau khi tránh né tầm mắt mọi người trên đường, Như Phong cũng không nhịn được liền nhào tới, không để ý tới ánh mắt của Nam Sơn và Mộc Đồng, liền hung hăng ôm lấy Mộc Vấn Trần, cảm giác được ôm Mộc Vấn Trần trở lại, nước mắt của Như Phong liền tuôn xuống.
Chương trước Chương tiếp
Loading...