Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành
Quyển 1 - Chương 46: Lãnh cung điên phụ (4)
Dung mạo của Hạ Nguyệt Nhiễm? Câu dẫn vương thượng? Hai việc này có chút liên hệ nào hay không? Ta cực lực nghĩ muốn nói gì đó, nhưng là lực đạo kia càng ngày càng mãnh liệt, cảm giác hít thở không thông làm cho ta không thể chuyên chú, chẳng lẽ Nguyệt Liễu Lăng ta đại nạn không chết, lại chết ở tại đây trên tay nữ nhân điên này. Mị chết tiệt. Ta không khỏi dưới đáy lòng nguyền rủa, nhưng là lại đột nhiên trong lúc đó hiểu được, tờ giấy kia tuyệt đối không phải Mị đưa cho ta, người hẹn ta cũng không phải Mị. Nhưng là rốt cuộc là ai? Ai thế nhưng biết rõ thân phận của ta? Ai lại muốn đưa ta vào chỗ chết? Điên phụ này có phải là thủ pháp mượn đao giết người của hắn hay không? Vốn tưởng rằng hết thảy đều rất hoàn mỹ, lại không nghĩ rằng sớm bị người nhìn thấu. Thời điểm ngay tại khi ta nghĩ đến mình sẽ như thế bị bóp chết, một đạo lực lượng gạt tay điên phụ kia ra, lực đạo hít thở không thông kia biến mất, thân thể của ta ngã xuống, không khí chung quanh lập tức chui vào trong họng ta, ta không khỏi mãnh liệt ho khan lên. “Ta muốn giết nàng… Giết nàng…” điên phụ kia ở đỉnh đầu của ta kêu gào, mà một giọng nói nhẹ nhàng khác trấn an “Nương nương, nàng không có đoạt đi sự sủng ái của vương thượng, vương thượng a~, yêu nhất vẫn là nương nương.” “Mama, thật vậy chăng?” Điên phụ trong thanh âm bắt đầu xuất hiện một phần thẹn thùng, vốn tàn nhẫn cũng theo đó tiêu tán. “Đương nhiên là thật, vương thượng sủng ái nương nương nhất.” thanh âm kia vẫn như cũ đang không ngừng trấn an “Nương nương, chúng ta trở về đi, mama trang điểm cho người thật đẹp, chờ vương thượng lại đây.” Thanh âm vốn điên loạn giờ phút này lại mang theo vài phần nữ tính thẹn thùng cùng nhẹ nhàng, giống như cô gái ngóng trông tình lang “Mama, chúng ta mau đi chuẩn bị.” Tiếng ho khan của ta cũng rốt cục ngừng lại, nhưng trong cổ vẫn như cũ như bị lửa châm đau, nữ nhân kia đã dùng hết sức để bóp cổ ta. “Cô nương, ngươi không nên tới nơi này. Mau nhanh một chút đi ra ngoài đi.” thanh âm nhẹ nhàng kia vang lên, ta ngẩng đầu nhìn phía nàng, đó là một cung nữ già tóc hoa râm, năm tháng không lưu tình chút nào ở trên mặt của nàng để lại dấu vết. Thời điểm nhìn thấy khuôn mặt của ta, trong ánh mắt của nàng xẹt qua một tia kinh ngạc, tiếp theo là bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng mới khôi phục bình tĩnh, lại một lần nữa nói: “Cô nương, mau một chút rời đi đi. Ta thay nương nương nhà ta xin lỗi ngươi.” Nàng nhất định là biết cái gì đó? Bằng không nàng vì sao lại kinh ngạc? Nữ nhân điên kia lại vì sao phải giết ta? Cùng dung mạo của Hạ Nguyệt Nhiễm có liên quan sao? “Mama, ngươi…” Ta nói còn chưa hỏi xong, mama kia giống như không kiên nhẫn nói: “Lãnh cung không phải là nơi ngươi nên đến, cô nương vẫn là mau mau rời đi đi.” Ta biết ta mặc dù là có hỏi cũng hỏi không ra cái gì, vì thế chỉ có thể đứng dậy rời đi. Thời điểm đi được một đoạn, ta đột nhiên quay đầu lại, mà một khắc kia mama cũng đang quay đầu lại, trong ánh mắt suy nghĩ sâu xa của nàng hoàn toàn rơi vào ánh mắt của ta. Điên phụ này như thế đối với ta, quả nhiên có bí mật gì không muốn người biết. Tiện nhân trong miệng nàng cùng bộ dạng của Hạ Nguyệt Nhiễm rất giống nhau sao? Cơ Vô Nhai như thế sủng nịch ta, cũng cùng dung mạo của Hạ Nguyệt Nhiễm có liên quan sao? Chính là người phía sau màn này rốt cuộc là ai? Hắn thế nhưng biết Mị, biết thân phận của ta , hoàng cung này bên trong quả nhiên đáng sợ, nếu không thận trọng, sợ đến cuối cùng chết như thế nào cũng không biết đi. Ta quay đầu, bước nhanh ly khai Cách Phượng cung, nhưng là tâm lại cũng không còn như lúc bình thường, không thể trở lại sự vô pháp bình tĩnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương