Lời Cầu Hôn Thứ 100
Chương 11
"Ba của cháu gọi qua cho biết là công ty ông ấy làm ăn thất bại, và đang nợ của ngừi ta 1 món nợ khá lớn, ông ấy đã bán đi căn nhà bên HQ, còn cái công ty cũng cầm cho ngừi ta để trả nợ nữa." Ông Lương nhìn Bi thở dài. Bi vô cùng hoang mang khi nghe tin ba anh đã bán công ty "Tại sao ba cháu kô cho cháu biết mà lại tự ý làm như vậy. Kô được, ngày mai cháu phải lập tức bay về HQ để coi tình hình như thế nào đã." Tối hôm đó Bi cứ trằn trọc thao thức suốt cả đêm, anh kô tài nào chợp mắt được. Anh đã đặt vé máy bay đi HQ vào lúc 8 giờ sáng, anh rất nôn nóng muốn gặp lại ngừi nhà để hiểu rõ thêm về câu chuyện. "Chị họ àh, hôm nay sao kô thấy anh Bi đâu hết vậy? Bây giờ đã trễ giờ đi làm rồi, bình thường ảnh đâu có như vậy chứ?" Ariel thắc mắc nhìn Kyo dò hỏi. "Chị cũng kô biết nữa, từ sáng tới giờ gọi cho ảnh hoài mà ảnh kô bắt phone. Thiệt làm cho ngừi ta lo lắng." Kyo trả lời với giọng thiểu não. Bỗng cô thấy Matt và Joseph hối hả chạy vào công ty. Kyo ngạc nhiên hỏi "Hai ngừi đi đâu mà sáng sớm lại gấp gáp như vậy, sợ trễ giờ làm àh." Joseph thở gấp trả lời "Chúng ta phải tới bệnh viện ngay, anh họ xảy ra chuyện rồi." Vừa nghe tới đó, Kyo đánh rơi xấp hồ sơ trên tay. Cô cùng Ariel và Joe vội vã đi theo Matt với Joseph. Tại bệnh viện, bác sĩ đang kiểm tra vết thương cho Bi. "Bác sĩ, anh họ của tôi thế nào rồi?" Matt hỏi. "Àh, chỉ là bị thương ngoài da thôi, lần sau phải cẩn thận 1 chút, cũng may là lần này kô có sao, chỉ cần thoa thuốc là vết thương sẽ lành." Ariel nói "Cám ơn bác sĩ nhiều lắm." Bi nhìn thấy mọi ngừi đều đến đây để thăm mình thì vô cùng cảm động, anh nhìn thấy gương mặt lo lắng của Kyo mà xót xa trong lòng, vội lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng. "Chà, sáng sớm mà kô đi làm sao? Tới đây đông đủ như vậy. Tôi kô có sao, mọi ngừi kô cần lo đâu. Chỉ là bị trầy sơ mà thôi, các ngừi cũng nghe bác sĩ nói rồi đó." Kyo biết chắc là Bi có chuyện giấu cô, vì trông nét mặt của anh bơ phờ, và mệt mỏi nhất định là tối qua anh kô được ngủ 1 giấc ngon rồi. "Sao em gọi cho anh cả buổi sáng mà anh lại kô nghe điện thoại vậy, còn nữa tại sao lại bị thương." Bi biết là kô thể dấu được mọi ngừi nên đành khai thật "Gia đình của anh xảy ra chút chuyện, nên anh đã mua vé máy bay về HQ vào sáng sớm. Lúc đang băng qua đường do kô cẩn thận nên mém bị 1 chiếc xe *****ng trúng cũng may là ông tài xế thắng lại kịp thời, anh bị té xuống đường và bị xây xác chút thôi, kô có gì đâu." "Xảy ra chuyện lớn vậy mà anh kô nói cho tụi em hay, có phải là anh em kô?" Matt hỏi. "Đương nhiên là anh em rồi, kô lẽ lại đi làm chị em với 2 đứa hay sao, thiệt tình." Bi cười lớn. Joe chen vào "Coi ảnh kìa, đã biết chọc ngừi khác rồi thì nhất định là kô có sao, trí óc vẫn còn bình thường lắm. Chị họ àh, kô cần lo đâu." Nãy giờ Kyo vẫn im lặng, cô mải mê suy nghĩ kô để ý tới lời của mọi ngừi nói. Thấy Kyo thẩn thờ như ngừi mất hồn Ariel liền đẩy nhẹ "Chị họ, chị kô sao chứ?" Kyo giật mình, ấp úng nói "Chị.. chị kô sao." Cô nói với Bi "Anh cứ ở đây nghỉ ngơi, em ra hỏi bác sĩ chừng nào thì anh có thể xuất viện được." Bi vừa định giữ Kyo lại nhưng kô kịp, cô đã nhanh chân bước ra ngoài rồi. "Anh họ àh, kỳ này anh tiêu rồi, làm cho chị họ tương lai giận như vậy." Joseph lắc đầu "Đúng là kô hiểu nổi lòng dạ đàn bà, rốt cuộc là Kyo giận cái gì đây?" Sau khi từ bệnh viện trở về, Kyo trở nên ít nói, cô đi vào phòng leo lên giường nằm thẩn thờ suy nghĩ 1 mình. "Có phải là tại mình đã mang những điều kô may tới cho Bi hay kô? Ngừi ta cầu hôn mình 99 lần nhưng kô có lần nào thành công, chẳng lẽ mình đúng là 1 cô gái xui xẻo, chỉ mang tai họa đến cho ngừi khác thôi." Vì tình trạng sức khỏe của Bi kô có gì đặc biệt, và vết thương của anh cũng kô nặng cho nên anh đã được xuất viện vào ngày hôm sau. Cả 4 ngừi đều viện cớ là kô rảnh cho nên kô thể tới đón Bi xuất viện được, chỉ để ình Kyo đi mà thôi, họ muốn tạo cơ hội cho 2 ngừi đó có thời gian đi riêng với nhau. Bi bước ra khỏi bệnh viện với trạng thái khỏe khoắn, anh cằn nhằn "4ngừi đó thiệt mất đạo nghĩa, anh xuất viện mà lại kô có ai tới đón anh." Anh nhìn sang Kyo thấy cô vẫn im lặng, kô nói gì cả nên anh vẫn típ tục nói "Vậy thì càng tốt, 2 chúng ta sẽ có thời gian đi riêng với nhau. Kyo àh, chúng ta đi công viên dạo đi." "Hả? Đi công viên?" Bi kô trả lời mà nắm tay Kyo cất bước đi, 2 ngừi đi tới 1 công viên gần đó và tìm 1 băng ghế trống ngồi xuống. "Em đợi anh ở đây nha, anh đi 1 lát sẽ quay về." Kyo còn ngạc nhiên kô biết là Bi muốn đi đâu, thì 5 phút sau anh đã trở về với 2 ly nước ở trên tay. Anh đã mua nước dâu loại mà Kyo thích uống nhất, anh đưa cho cô và ngồi xuống bên cạnh. Bi nhìn Kyo với ánh mắt lo lắng khi anh thấy từ sáng tới giờ cô kô hề cười nói gì như lúc trước 2 ngừi đi riêng với nhau. "Kyo àh?" Bi hỏi. "Có chuyện gì?" "Em có sao kô? Tại sao từ sáng tới giờ ở bên cạnh anh mà em kô nói năng gì hết vậy. Bình thường em là 1 cô gái thích nói lắm mà, thậm chí còn dành nói với anh nữa, nhưng tại sao hôm nay lại yên tịnh đến kỳ lạ. Có phải anh đã làm chuyện gì để em giận hay kô? Nếu có thì em hãy nói ra đi, chứ em đừng có im lặng như vậy, anh lo lắm." Kyo thấy dáng vẻ của Bi như vậy thì phì cười "Em đâu có gì đâu. Bình thường em hay dành nói với anh cho nên hôm nay im lặng 1 ngày để cho anh nói đó." "Anh kô thích như vậy đâu, anh vẫn thích nghe em nói và nhìn thấy em nụ cười của em hơn." Kyo chậm rãi nói "Em... có phải là em đã mang những điều kô may đến cho anh kô?" Thấy Bi mở to mắt ngạc nhiên nhìn mình, Kyo liền giải thích "Còn nhớ lúc trước em có nói với anh là mẹ của bạn trai cũ của em nói em là 1 ngừi con gái kô được may mắn, vì anh ta đã cầu hôn em hết 99 lần mà kô có lần nào thành công, hơn nữa gia đình anh ấy còn gặp xui xẻo nữa. Cho nên em sợ là em đã mang những chuyện xui xẻo đó đến cho anh. Gia đình của anh đang gặp khó khăn bên HQ còn anh thì ngày hôm qua lại bị tai nạn trên đường đến sân bay." Bi chợt hiểu ra ý của Kyo, anh quàng tay qua ôm lấy vai cô "Đừng có suy nghĩ lung tung, đó chỉ là trùng hợp mà thôi, anh bị tai nạn đâu phải là lỗi của em, còn nữa gia đình anh vì làm ăn thất bại cho nên ba anh mới bán nhà đó thôi. Em đừng có chuyện gì cũng đổ lỗi ình hết có được kô?" "Anh kô sợ là em sẽ mang tai họa đến cho anh àh?" Bi siết chặt Kyo trong tay anh "Kô sợ, vì em chính là điều may mắn nhất của anh mà." Kyo ngẩng đầu nhìn Bi cảm động, cô cảm thấy càng ngày cô càng yêu Bi hơn và càng kô thể xa anh được nữa. Nếu như phải mất anh cô biết chắc rằng mình nhất định sẽ đau khổ lắm. Bi từ từ đưa mặt anh lại gần Kyo, anh nhè nhẹ quàng tay qua ôm ngang eo cô và môi anh tìm môi Kyo, 2 ngừi như hòa tan vào nhau, có phải tình yêu là như thế kô, có thử được vị đắng của tình yêu mới tìm ra được sự ngọt ngào mà nó đang ẩn chứa. Bi siết chặt Kyo trong tay anh "Kô sợ, vì em chính là điều may mắn nhất của anh mà." Kyo ngẩng đầu nhìn Bi cảm động, cô cảm thấy càng ngày cô càng yêu Bi hơn và càng kô thể xa anh được nữa. Nếu như phải mất anh cô biết chắc rằng mình nhất định sẽ đau khổ lắm. Bi từ từ đưa mặt anh lại gần Kyo, anh nhè nhẹ quàng tay qua ôm ngang eo cô và môi anh tìm môi Kyo, 2 ngừi như hòa tan vào nhau, có phải tình yêu là như thế kô, có thử được vị đắng của tình yêu mới tìm ra được sự ngọt ngào mà nó đang ẩn chứa. Ariel bước vào nhà với bó hoa lớn trên tay, từ ngoài cửa vào tới trong phòng cô cứ cười kô ngừng miệng, thấy vậy Joe liền hỏi "Ariel àh, em có bị sốt kô? Nãy giờ em cứ cười kô khép miệng, còn tưởng là em có chuyện gì nữa đó." Kyo chen vào "Nhìn bó hoa trên tay thì đã biết rồi, vừa to vừa đẹp như vậy, chắc chắn là của Joseph tặng, có đúng kô?" "Kô thèm nói với 2 chị, em đi lấy cái bình cắm hoa đây. Mấy ngày sau khi nào hoa tàn rồi em sẽ lấy cánh hoa đem đi ép khô. Như vậy vẫn sẽ giữ được kỷ niệm đẹp về bó hoa mà Joseph đã tặng cho em." Nhìn sang thấy Joe đã thay 1 bộ đồ thật đẹp, Ariel hỏi "Chị 2 định đi hẹn hò với anh Matt đó hả, tối nay chị có về nhà kô đó?" Ariel trêu chọc. "Cái con nhỏ này, đừng có nói bậy, chị chỉ đi 1 lát thôi." Thấy mặt Joe đã đỏ như ngừi say rựu, nhưng Kyo vẫn kô buông tha, cô thêm vào. "Lúc nãy có người gọi điện thoại nói là.." Rồi Kyo giả giọng của Matt "Em àh, anh nhớ em lắm, chúng ta ra ngoài ngắm sao đi, nghe đài khí tượng nói tối nay sao đẹp lắm." Kyo trở lại giọng bình thường "Chị 2 của em vừa nghe như vậy đã 3 chân 4 cẳng chạy đi thay đồ rồi." Joe cuời châm chọc và nói "Em đi đây, 2 ngừi ở nhà vui vẻ nhé." "Xí, bộ có mình em mới có bạn trai hay sao, kô nói với em nữa Ariel àh, chị đi gọi cho anh Bi iêu dấu của chị đây." Kyo nói rồi cầm theo cái đt chạy biến ra ngoài ban công. Ariel nói với theo "Chị họ àh, chị định nói chuyện bao lâu đây?" Kyo trả lời "Kô biết nữa." Ariel làu bàu "Thiệt tình, 2 ngừi có bồ bỏ rơi chị em, vậy thì tôi đi kiếm ngừi khác trò chuyện vậy. Bộ chỉ có 2 chị mới có bạn trai àh, tôi kô có sao." "Ở đây có phải là thấy rõ hay kô? Em coi kìa cả bầu trời đầy sao, thật là đẹp." Matt chở Joe lên đỉnh núi cách nhà anh 30 phút để ngắm sao, kô biết tại sao anh lại nhớ Joe 1 cách kỳ lạ, anh chưa bao giờ có cái cảm giác này với những cô gái khác. Anh đối với họ chỉ là vui chơi qua đường, và Joe cũng kô ngoại lệ, anh quen cô là bởi vì lời đánh cá giữa anh với Roger. Nhưng càng chung *****ng với Joe lâu anh càng cảm thấy quyến luyến, lúc kô gặp thì nhớ còn gặp rồi thì bao nhiêu thời gian ở bên cạnh cô anh đều cảm thấy kô đủ. "Sao tự nhiên tốt vậy, lại hẹn em ra ngắm sao, đã làm gì có lỗi với em phải kô?" Joe nhìn Matt với ánh mắt nghi ngờ. "Em nghĩ nhiều quá rồi, chỉ là anh nhớ em muốn gặp em thôi, kô được àh. Hơn nữa tối nay trời tốt như vầy kô đi ngắm sao thì thiệt là uổng." Joe mỉm cười "Coi như anh trả lời được suông sẻ, tạm bỏ qua lần này." "Joe àh?" Matt ấp úng "Nếu như 1 ngày nào đó em phát hiện là anh đã gạt em thì em có tha thứ cho anh hay kô?" Joe sa sầm nét mặt nghiêm nghị nói "Kô bao giờ. Nếu như em biết được anh đã gạt em thì em sẽ kô bao giờ tha thứ cho anh đâu. Nè, đã làm chuyện gì rồi, mau nói cho em nghe đi." Matt lấp liếm "Đâu có gì đâu, anh chỉ là suông miệng hỏi vậy thôi." Đúng lúc đó thì điện thoại của Matt reo vang. "Hello. Roger đó hả?" Matt vừa trả lời vừa đi qua chỗ khác nói chuyện. "Chuyện gì? Bộ anh kô muốn giữ chiếc xe đó lâu hơn àh, chưa gì đã muốn trao nó cho tôi?" Matt hỏi Đầu giây bên kia là giọng Roger cười lớn "Hahahaah, tôi còn tưởng anh đã quên lời đánh cá của tụi mình rồi chứ, cho nên chỉ gọi để nhắc nhở anh là mấy ngày sau tôi phải đi công tác rồi, tôi đã biết là anh có tài ngay cả cô thư ký xinh đẹp, lạnh lùng trong công ty mà anh cũng tới tay được nữa. Khâm phục, khâm phục." Matt kiêu hãnh nói "Tôi làm sao quên được lời đánh cá của chúng ta chứ, anh có nói là khi nào tôi cua được Joe thì sẽ giao quyền sở hữu chiếc xe đua đó cho tôi. Chỉ sợ là anh kô nhớ mà thôi. Tôi đã ra tay thì kô có ai thoát được cả, chỉ là 1 cô gái thôi mà, có thể làm khó được tôi sao?" Đột nhiên Matt nghe tiếng động, anh quay sang nhìn thì thấy Joe đang đứng trước mặt anh, vai cô run lên vì tức giận. "Thì ra, anh vì chiếc xe đó mà tìm mọi cách lấy lòng của tôi, anh đã đem tình cảm của tôi ra để đùa giỡn." Matt hoảng hốt khi anh biết Joe đã phát hiện được chuyện đánh cá giữa anh và Roger. "Joe àh sao em lại tới đây, em hãy nghe anh nói..." "Quá đủ rồi, anh còn lời gian dối nào để nói với tôi nữa đây? Tôi thấy anh lâu quá chưa trở về, tôi lo lắng nên mới đi kiếm, thật là ý trời đã để tôi biết được sự thật này." Tới lúc này thì Joe kô thể cầm được những giọt nước mắt đang thi nhau rơi xuống, trái tim của cô đang vỡ ra thành từng mảnh vụn khi cô biết được ngừi mà cô đem trao cả trái tim lại nhẫn tâm đùa giỡn với tình cảm của cô như vậy. Joe quay mặt bỏ đi, Matt vội chạy theo, kéo cô lại "Anh.. anh.." "Kô nói được nên lời có phải kô? Thật ra anh kô cần nói tôi cũng hiểu bấy lâu nay anh chỉ coi tôi như 1 con khờ mà thôi, chỉ có tôi dại dột mới đi tin là anh thật lòng với tôi. Còn ngu ngốc tới nỗi trao hết cả trái tim của mình cho anh nữa." Matt thật bất ngờ khi biết thì ra Joe lại yêu anh sâu sắc đến như vậy, còn anh thì sao, có bao giờ anh đã thật lòng đi yêu Joe chưa? Joe dùng tay lau khô nước mắt "Từ nay tôi kô muốn gặp anh nữa." Cô quay lưng bước đi để lại Matt thẩn thờ đứng 1 mình với chiếc điện thoại chưa kịp tắt, tiếng Roger ở đầu dây bên kia hỏi "Matt? Matt àh? Anh đâu rồi?" Sáng hôm sau, Ariel thức dậy thấy Joe ngồi 1 mình trên chiếc sofa ngoài phòng khách trên ngừi vẫn mặc bộ đồ tối hôm wa cô đi ra ngoài. "Chị 2, sao giờ này còn ngồi ở đây, kô thay đồ đi làm àh? Hôm nay chị dậy còn sớm hơn em nữa." Bà Thiệu bước ra từ nhà bếp "Chị 2 con tối qua đâu có ngủ đâu, đi chơi về thì thức cho tới bây giờ luôn, thiệt tình kô biết nó với Matt xảy ra chuyện gì nữa." Joe đứng dậy bước vào toilet "Chị đi thay đồ đây." Kyo vừa từ nhà tắm bước ra thấy Joe như vậy liền lên tiếng hỏi "Ariel àh? Chị 2 của em bị trúng tà àh? Sao nét mặt hốc hác vậy? Hơn nữa gặp chị lại kô gây gỗ câu nào thật là hiếm thấy." "Em cũng cảm thấy lạ lắm, chắc chắn là tối qua chỉ với anh Matt đã xảy ra chuyện gì rồi, hơn nữa còn là chuyện rất là lớn cho nên chỉ mới để nét mặt như vậy đó. Một lát nữa vào công ty phải điều tra mới được. "Đây là đơn từ chức của tôi." Ông Lý - giám đốc bộ nhân sự nhìn Joe ngạc nhiên "Sao lại từ chức, cô đang làm việc tốt lành mà,hơn nữa cô làm việc khá lắm, tôi rất thưởng thức thái độ làm việc của cô." Đúng lúc đó thì có tiếng ngừi gõ cửa, ông Lý trả lời "Vào đi." Chính là Ariel và Kyo, 2 cô thấy Joe đi vào phòng giám đốc với lá thư trên tay nghi là có chuyện kô hay cho nên nãy giờ đứng bên ngoài lén nghe cuộc trò chuyện của 2 người. Khi biết Joe có ý định từ chức, 2 cô liền xông vào. Ariel lấy lại lá thư từ chức mà giám đốc Lý đang cầm. "Àh, giám đốc àh, chắc là chị của tôi bị nhầm lẫn gì rồi cho nên mới đưa lá thư này cho ông đó. Phải kô chị hai?" "Àh, giám đốc àh, chắc là chị của tôi bị nhầm lẫn gì rồi cho nên mới đưa lá thư này cho ông đó. Phải kô chị hai?" Rất điềm tĩnh Joe trả lời "Chị kô có nhầm lẫn, hơn nữa chị rất là tỉnh táo." Và cô lấy lại lá thư trên tay Ariel đưa cho Lý giám đốc. Lần này thì tới phiên Kyo giựt lại lá thư, cô làm dáng vẻ ngây thơ để nói chuyện "Chắc chắn là em bị nhầm lẫn mà, Lý giám đốc àh, ông đừng để ý tới cô ấy nha." Joe tức giận hét lớn "Đã nói là tôi kô sao mà, 2 ngừi đừng có xen vào chuyện của tôi có được kô?" Thấy vậy Lý giám đốc liền xen vào "Joe àh, cô hãy về suy nghĩ lại rồi ngày mai hãy trả lời cho tôi." Joe lấy lại lá thư trên tay Kyo "Kô cần đâu, tôi đã quyết định rồi." Cô trao lá thư cho ông Lý "Và sẽ kô bao giờ thay đổi." Quay sang nhìn Ariel và Kyo, Joe nói "Hai ngừi cũng đừng khuyên tôi làm gì, chuyện mà tôi đã quyết định kô ai có thể thay đổi được." Nói xong Joe quay lưng bỏ đi, Ariel vội chạy theo "Chị 2 àh, đợi em với!" Kyo thì quay sang nói với Lý giám đốc bằng 1 giọng hăm dọa "Lý giám đốc àh, ông cũng biết bạn trai của Joe là Matt, mà Matt lại là con trai của tổng giám đốc nữa, ông biết phải xử sao với lá thư này rồi chứ." "Tôi đương nhiên là biết rồi, cô yên tâm đi." "Hello, Bi hả? Em và Ariel đã xin nghỉ phép ngày hôm nay rồi, kô biết Joe với Matt xảy ra chuyện gì mà sáng nay Joe đã xin từ chức, anh hãy đi hỏi Matt đi nhé. Bên phía Joe đã có tụi em lo rồi." Cô bỏ điện thoại vào xách tay, rồi chạy tới công viên gần nhà mà 3 chị em cô thường hay tới chơi mỗi khi có chuyện buồn. Đúng như Kyo dự đoán, Ariel và Joe đang ngồi ở 1 cái băng ghê gần hồ nước. Ariel hỏi bằng giọng lo lắng "Chị hai àh, chị với anh Matt có phải đã gây gỗ rồi hay kô? Tối qua kô phải 2 ngừi còn đang tốt lành sao? Nếu anh ấy ăn hiếp chị, em sẽ ra mặt dùm chị, chị cứ nói đi. Đừng có im lặng như vậy có được kô?" Kyo bước tới ngồi bên cạnh 2 cô em của mình, lần đầu tiên cô thấy Joe có phản ứng như thế này "Chúng ta là chị em có nên nói cho 2 chúng tôi biết đã xảy ra chuyện gì hay kô. Để chúng tôi chia sẽ cùng em, 3 ngừi cùng gánh thì vẫn tốt hơn là 1 mình em phải gánh cái nỗi đau đó." Nghe Kyo nói vậy, Joe kô còn cầm lòng được, cô bật thành tiếng khóc. Cô gục đầu vào vai Kyo khóc ngon lành. Kyo vỗ về "Khóc đi, hãy khóc thật nhiều. Đôi khi nước mắt chính là liều thuốc hiệu nghiệm nhất để chữa lành vết thương đó." Ariel thì chỉ biết im lặng ngồi nhìn Joe mà thôi, bây giờ tốt nhất là kô nói gì, yên tịnh sẽ làm ngừi ta dễ chịu hơn. Sau khi đã khóc xong 1 trận, Joe ngẩng đầu lên, từ từ kể lại câu chuyện tối qua. Cô kể lại cuộc đánh cá giữa Matt với Roger. Kô cần nói Kyo đương nhiên là rất tức giận "Thật là quá đáng, tình yêu là 1 thứ thiêng liêng mà anh ta lại đem ra đùa giỡn àh?" "Khoan giận đã, chị họ àh, biết đâu bên trong còn có uẩn khúc gì thì sao." Ariel nói Joe lên tiếng với giọng trầm buồn "Kô đâu, đây hoàn toàn là sự thật, tôi mới chính là con ngốc bấy lâu nay đã yêu 1 ngừi mà ngừi đó lại kô hề yêu tôi, chỉ coi tôi như 1 món đồ mà thôi." Đúng lúc đó thì điện thoại của Ariel reo vang "Cái gì? Em phải về công ty ngay bây giờ àh. Joseph àh nhưng mà.. em.. em..." Thấy Ariel cứ ấp a ấp úng, Joe liền xua tay "Em cứ về công ty lo công chuyện đi, chị kô có sao." Kyo nói thêm "Phải đó, có chị ở đây với Joe rồi, em yên tâm đi." Ariel gật đầu "Thôi được, em đi trước đây, nếu có chuyện gì 2 chị lập tức gọi điện thoại cho em nhé." "Chào mọi ngừi, tôi là Joseph, còn đây là Ariel, chúng tôi đại diện cho công ty Nhật An đến để bàn về hợp đồng mua bán nhà của chúng ta." Joseph bước vào căn phòng hội nghị với Ariel, hôm nay họ có 1 cuộc gặp gỡ rất quan trọng vì ngừi khách này là 1 nguời rất nổi tiếng họ Chu. "Tôi đã từng nghe nói đến công ty của các người rồi, những căn nhà mẫu rất là đẹp, tôi rất vừa ý. Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ." Họ vừa định ký hợp đồng thì bỗng nhiên có 1 ngừi đàn ông bên ngoài bước vào thì thầm to nhỏ gì đó với ông Chu, ông ấy đang tươi cười bỗng sa sầm nét mặt, vội vã đứng dậy thấy thế Ariel liền lên tiếng "Ông Chu àh, chúng ta vẫn chưa ký hợp đồng mà?" "Kô cần nữa, vật liệu mà các người sử dụng đã có vấn đề hại ngừi khác phải vào bệnh viện mà còn muốn tôi mua nhà của các người nữa àh." Joseph hết sức ngạc nhiên khi nghe ông Chu nói như vậy "Tuyệt đối kô thể nào. Công ty chúng tôi lâu nay xài toàn vật liệu tốt kô bao giờ có những chuyện như vậy xảy ra." Nghe Joseph nói vậy, ông Chu cầm tờ báo mới ra lò sáng hôm nay đưa cho anh. "2 ngừi hãy tự đọc đi." Rồi ông giận dữ đi ra ngoài. Đúng lúc đó thì điện thoại Joseph reo vang "Anh họ hả? Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Giọng Bi nghiêm trọng "Tình hình kô xong rồi, căn nhà mà chúng ta mới bán ngày hôm qua kô biết tại sao lại bị sập làm cho 2 ngừi bị thương, cũng may là họ kô sao. Anh vừa mới tới bệnh viện thăm họ đây." "Kô thể nào, vật liệu chúng ta tốt lắm mà sao lại như vậy được." Joseph bực tức nói. "Anh đã tới căn nhà đó xem xét lại, quả thật là có chút vấn đề, những thanh cây ở đó đã bị mục nát hết, kô biết ai đã làm chuyện này nữa." "Nếu chuyện này giải quyết kô xong, công ty chúng ta sẽ bị mất uy tín từ nay kô thể đứng vững được nữa. Hộ khách lớn của chúng ta là ông Chu đã bỏ đi, ổng nói là sẽ kô hợp tác với mình. Anh họ àh, hãy tiếp tục điều tra, àh phải anh 2 có đi chung với anh kô?" Bi nói "Có, nhưng mà Matt kô được tập trung cho lắm, cứ làm sai chuyện hoài, cho nên anh đã kêu nó về nhà trước rồi." "Lần này công ty chúng ta tổn thất rất lớn, số tiền mà mình phải bồi thường cho những công ty khác ước tính lên đến 10 tỷ. Vì bọn họ đồng thời đều hủy hợp đồng với chúng ta, trong hợp đồng có giao kết là nếu trong thời gian ký hợp đồng chúng ta có những lời đồn về vật liệu gì gây ảnh hưởng tới khách thì mọi chi phí sẽ do mình chi trả." Joseph giải thích với Bi, Matt, và Ariel. "Nếu nói như vậy, chúng ta sẽ kô có khả năng trả số nợ này, đi đâu mà kiếm được 10 tỷ chứ." Ariel thở dài ngao ngán. "Đành phải điều tra cho rõ ai đã gây ra cái chuyện này, làm công ty mình bị mất uy tín như vậy." Bi nói. "Anh họ nói đúng lắm, em sẽ đi lo. Àh phải, chiều nay ba má của anh sẽ tới ĐL, anh cứ đi đón họ đi, mọi chuyện đã có em và anh 2 rồi." Joseph nói xong thì nhìn Matt dò ý, nhưng Matt cứ thừ ngừi kô nghe gì cả. Joseph phải gọi lớn "Anh 2? Kô sao chứ? Từ sáng tới giờ anh làm gì mà cứ như người mất hồn vậy?" Matt giật mình "Àh, đâu có gì đâu, anh sẽ giúp em 1 tay lo chuyện công ty mà." Matt giật mình "Àh, đâu có gì đâu, anh sẽ giúp em 1 tay lo chuyện công ty mà." "Giờ này mà vẫn còn chưa chịu về àh?" Ariel choàng tay qua ôm cổ Joseph khi thấy anh vẫn mải mê làm việc trong phòng. Anh nắm tay Ariel "Anh đang đọc lại những văn kiện liên quan tới chuyện căn nhà bị sập, làm sao mà về được. Nếu như kô giải quyết xong, thì công ty của mình chắc sẽ đóng cửa đó." Ariel nhìn Joseph với ánh mắt tràn trề lòng tin "Chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết mà. Anh đừng lo quá, thấy anh như vầy, em đau lòng lắm." "Thôi được, bây giờ chúng ta ra ngoài ăn tối đi." Joseph đứng dậy nắm tay Ariel đi ra ngoài, nhưng cô ngăn lại. "Chắc là kô được rồi, chị 2 đang buồn, tối nay em phải về nhà sớm. Kô thể ra ngoài với anh được. Àh mà bên Matt, anh cũng nên để ý 1 chút nha, 2 ngừi họ đang có chuyện kô ổn đó." Joseph cười "Anh biết rồi, lại đây anh nói nhỏ cho em nghe chuyện này nè." Ariel bước tới gần anh, Joseph thì thầm vào tai cô "Anh yêu em." Ariel mỉm cười hạnh phúc, cô nhìn sâu và mắt Joseph "Em cũng yêu anh nhiều... nhiều lắm. Joseph trở về nhà thì thấy ở nhà đang ồn ào, anh nghe tiếng mẹ của Bi nói "Con phải lập tức chia tay với cô ta, nếu như con chọn cổ thì mẹ sẽ từ con." Tiếng Bi bực dọc nói " Mẹ àh, Kyo đâu có lỗi gì trong chuyện này, tại sao mẹ nhất định bắt con phải chia tay với cô ấy chứ?" "Tại con kô biết đó thôi, mẹ có 1 ngừi bạn bên HQ bà ấy nói Kyo là 1 cô gái xui xẻo, chỉ toàn mang tới những tai họa mà thôi, mẹ tin chắc chuyện gia đình mình làm ăn thất bại nhất định là do cô ta gây ra rồi, tại sao con lại còn chưa tỉnh giấc, kô chịu chia tay với cô ấy, con muốn gia đình mình tan nát có phải kô?" Nói rồi mẹ của Bi sụt sùi khóc. Bà vốn là ngừi rất mê tín, cho nên bà tin tưởng chuyện gia đình bà làm ăn thất bại nhất định có liên quan tới Kyo, 1 cô gái hay mang tới tai họa cho ngừi khác. Nghe vậy Joseph bước vào phòng khách để phá vỡ kô khí căng thẳng "Chào bác, bác mới tới hôm nay nhưng cháu bận quá kô đi đón bác được, bác có khỏe kô?" Ba của Bi lên tiếng "Chà, Joseph đã lớn như vầy rồi àh, bây giờ đã là 1 thanh niên đẹp trai rồi nhất định là có nhiều cô tương tư vì cháu rồi có đúng kô?" "Tôi đi về phòng trước." Mẹ Bi rời phòng khách đi lên lầu với vẻ mặt kô vui. Sau đó Bi cũng bước lên phòng, Joseph và Matt thì ở lại trò chuyện với ba của Bi. "Kyo hả? Là anh đây, em đang làm gì đó?" Bi gọi điện thoại cho Kyo, hiện giờ anh rất bực tức muốn kiếm Kyo để tâm sự, nhưng chưa kịp nói nhiều thì mẹ anh bước vào phòng tiếp tục nhắc lại chuyện lúc nãy. "Bi àh, mẹ hỏi con lần cuối, con có chịu chia tay với Kyo hay kô? Tại sao con kô chịu hiểu, cô ấy là 1 ngừi con gái xui xeỏo." Bi lập tức quay đầu lại, và trả lời kô cần suy nghĩ "Cho dù xảy ra chuyện gì, con cũng sẽ kô bao giờ bỏ rơi cô ấy." "Được nếu như con đã quyết định như vậy, thì từ nay đừng gọi ta là mẹ nữa." Bà đi ra ngoài đóng của phòng lại 1 cái "Rầm." Bi thở dài não ruột, làm sao anh có thể chọn được giữa bên tình và bên hiếu đây, cả 2 thứ đối với anh đều quan trọng cả. Mải lo gây gổ với mẹ anh đã quên là mình vẫn chưa tắt phone, và cuộc đối thoại của anh vô tình đã để cho Kyo nghe được. Tại công ty Nhật An, Matt, Bi, Joseph cùng với ông Lương đang bàn cách để trả số nợ 10 tỷ. "Cháu đã điều tra mấy ngày nay rồi, nhưng vẫn kô có đầu mối gì cả." Bi lắc đầu chịu thua. "Chuyện này chắc là có người muốn hại công ty chúng ta đây. Nhưng từ đó tới giờ mình đâu có kẻ thù gì đâu. Rốt cuộc thì ai là chủ mưu đây?" Matt tự hỏi. Ông Lương thở dài lên tiếng "Nếu như kô điều tra ra được chuyện gì, thì chúng ta phải đền số nợ 10 tỷ đó cho những công ty kia. Trong tay mình làm gì có số tiền lớn như vậy chứ? Chắc là ba phải bán công ty này thì mới có thể xoay sở được." "Kô được đâu ba àh, công ty này là tâm huyết của ba, đâu có thể bán cho ngừi khác được." Joseph nghiêm nghị nói. Nãy giờ đứng ngoài cửa Ariel đã nghe hết cuộc đối thoại của 4 người họ rồi, cô cũng kô kém gì mọi ngừi đều rất lo lắng cho công ty. Cô kô muốn ông Lương bán đi cơ đồ mà ông đã cực khổ tạo dựng được. Tiếng chuông điện thoại reo vang khiến Ariel sực tỉnh "Hello? Phải, tôi là Ariel đây? Kerry? Tại sao cô biết được số điện thoại của tôi? Cô muốn gặp tôi àh, vậy hẹn chiều nay 4 giờ tại nhà hàng Endless love." Ariel tới nơi thì thấy Kerry đã ngồi chờ sẵn. "Tôi kô vòng vo nữa, đi thẳng vào vấn đề của 2 chúng ta. Tôi biết công ty Nhật An đã xảy ra 1 số chuyện, hiện giờ họ đang cần 10 tỷ để trả nợ cho người khác." Ariel thắc mắc "Chuyện này có liên quan gì tới cô chứ?" "Đương nhiên là có liên quan rồi, vì vậy tôi mới hẹn cô ra đây chứ." Kerry mỉm cười kiêu ngạo "Bây giờ chỉ có tôi mới giúp được cho Nhật An mà thôi. Trong tay tôi hiện đã nắm được 1 số bằng chứng hữu hiệu có thể chứng minh chuyện sập nhà kô liên quan gì tới Nhật An cả." Ariel vui mừng "Cô nói thật hả, vậy lần này Nhật An được cứu rồi." Kerry cười "Đừng vội mừng, muốn tôi giúp cũng được nhưng mà tôi có điều kiện" Ariel vội vàng gật đầu "Chỉ cần chuyện này tôi làm được thì tôi nhất định sẽ làm." "Chuyện này đơn giản thôi, cô có thể làm được mà." Sau khi nghe xong điều kiện mà Kerry đề ra, Ariel buồn bã từ tốn trả lời "Tôi hứa với cô, nhưng mà cô phải bảo đảm là Nhật An kô sao." "Chuyện đó đương nhiên rồi. Sau khi cô thực hiện lời hứa của cô thì công ty Nhật An của Joseph cũng sẽ vô sự." Dứt lời, Kerry đứng dậy bỏ đi để lại Ariel ngồi đó với tâm trạng thẩn thờ. Cô đang hồi tưởng lại khoảng thời gian mà cô và Joseph đã tới đây, đó là những kỷ niệm thật đẹp biết bao, cho dù xảy ra chuyện gì cô cũng sẽ giữ mãi những kỷ niệm đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương