Lời Cầu Hôn Thứ 100

Chương 12



"Sao hôm nay nhà mình im lặng thế này?" Bà Thiệu hỏi khi thấy Ariel, Kyo, và Joe ngồi suy nghĩ bâng quơ trên chiếc sofa. "Ba đứa bị bịnh àh? Có cần đi bác sĩ kô?"

Ariel kô muốn làm bà Thiệu lo lắng nên trả lời "Con kô có gì, bình thường nói nhiều quá, cho nên bữa nay nghỉ kô nói 1 ngày thôi. Mẹ đừng có bận tâm."

Kyo cuời nhẹ trả lời "Phải đó dì àh, tụi cháu đâu có sao đâu. Vẫn khỏe mạnh đó thôi, bây giờ có thể đánh chết 10 con cọp nữa kìa."

"Chị họ àh, kô khoe khoang vậy chứ, 1 con kô biết chị có chống lại nổi kô chứ đừng nói gì 10 con." Joe châm chích.

Ariel cắt ngang "Em vào phòng trước,có chút chuyện phải làm."

Kyo và Joe cũng đứng lên theo "Hai đứa con cũng vào phòng đây, dì àh, tối nay tụi con kô ăn cơm đâu, dì kô cần nấu đồ ăn."

Trong phòng 3 cô gái nằm trên giường gác tay lên trán. Kyo mở lời trước "Joe àh, thật xin lỗi, chuyện của em e là chị sẽ kô giúp được gì. Vì ngay cả chuyện của mình chị còn lo chưa xong nữa."

"Chị họ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Mà em thấy chị cứ trầm ngâm suy nghĩ, chị và anh Bi lại gây gổ nữa àh?" Joe hỏi.

Kyo cười buồn "Kô phải gây gổ, mà là chị đã quyết định sẽ trở về Hàn Quốc."

"Trở về Hàn Quốc?" Ariel ngồi dậy hỏi với giọng kinh ngạc "Tại sao vậy?"

"Chị kô muốn Bi vì chị mà gây ảnh hưởng tới tình cảm gia đình, cho nên chị đã quyết định sẽ xa anh ấy. Trở về HQ sống với mẹ của chị, chúng tôi sẽ đi tới 1 nơi thật xa để mãi mãi Bi sẽ kô kiếm được chị."

Joe cảm thấy thương cho Kyo, mặc dù là 2 ngừi hay gây gổ với nhau nhưng tình cảm chị em của hỏ rất tốt, thấy Kyo gặp tình cảnh này, Joe rất xót xa. "Chị họ àh, chị đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?"

"Chị đã nghĩ kỹ rồi mới đi đến quyết định này. Thôi bỏ qua chuyện của chị đi, Ariel còn em thế nào, nhìn nét mặt của em cũng kô được vui đó. Có tâm sự gì thì nói với tụi chị đi, biết đâu sẽ giúp được cho em." Kyo lay nhẹ vào vai Ariel.

"Em.. em đã hứa với Kerry chỉ cần cô ấy chịu giúp cho Joseph giao ra bằng chứng là chuyện căn nhà bị sập kô liên quan tới công ty Nhật An thì em sẽ chia tay với anh ấy, và..." Ariel cúi mặt, cô kô còn can đảm để tiếp tục nói nữa "Và sẽ đi thật xa để anh ấy kô gặp được em nữa."

Kyo thảng thốt "Cái gì? Em đã hứa với Kerry rồi àh? Sao lại dại dột như vậy, chuyện này kô thể hứa ẩu được đâu."

"Chị họ àh, em cũng giống chị, đã suy nghĩ kỹ rồi mới hứa với người ta như vậy. Nếu như hy sinh 1 mình em có thể giúp được công ty, như vậy cũng xứng đáng lắm." Ariel nói với giọng buồn bã.

"Còn Joseph thì thế nào? Nếu như biết được chuyện này, anh ấy nhất định kô để em làm như vậy đâu." Joe hỏi.

"Em kô có cho anh ấy biết, 2 chị cũng đừng nói với ai nhé." Ariel căn dặn. "Em định là sẽ nói với mẹ là em chuyển công tác đi làm xa, em kô muốn mẹ biết được lý do thật sự." 3 cô gái lại chìm vào im lặng, kô ai nói với ai lời nào, mỗi ngừi đeo đuổi 1 ý nghĩ riêng của mình. Sau cùng Joe lên tiếng

"Nếu có đi thì chúng ta đi chung. Ariel àh, chị và mẹ sẽ đi cùng với em."

"Hả? Chị 2 chị nói gì? Sao chị lại muốn đi chung với em."

"Là chị muốn chạy trốn. Chị muốn trốn khỏi những kỷ niệm tình yêu với Matt, muốn quên anh ta, muốn quên hết mọi thứ ở đây. Hơn nữa khó khăn lắm chị em mình mới gặp lại nhau sau hai mươi mấy năm xa cách, chị đâu thể để em đi 1 mình như vậy được."

Kyo thở dài "3 chúng ta thật là khổ mạng, cứ bị tình yêu dày vò như vầy kô biết tới bao giờ mới có thể tìm được tình yêu của riêng mình nữa."

Joe cười an ủi "Chị họ àh, chị và Ariel đã may mắn hơn em nhiều rồi. Ít ra 2 ngừi đã kiếm được ngừi thật lòng yêu mình, và còn vì ngừi đó mà hy sinh lớn như vậy. Còn em, đã trao hết tình yêu của mình cuối cùng lại phát hiện được thì ra ngừi đó vốn chưa hề yêu em."

"Thôi được rồi, chúng ta hãy quyên hết những chuyện kô vui đi, khi chị về tới HQ 2 đứa nhớ viết thư cho chị đó nha, vì chị sẽ đổi số phone mới đó, nhưng vẫn ở căn nhà cũ lúc trước cho nên chúng ta sẽ kô bị thất lạc đâu. Đợi khi 2 đứa tìm được nơi ở mới rồi thì báo cho chị biết, chị sẽ wa thăm có biết chưa?"

Ariel gật đầu "Em biết rồi, 3 chị em mình liền tâm với nhau mà, cho dù xảy ra chuyện gì cũng kô bao giờ xa nhau cả."

"Hôm nay là ngày cuối cùng 3 đứa mình có thể ngồi đây tâm sự, qua ngày mai thì đường ai nấy đi rồi." Joe quàng tay ôm chầm lấy Kyo.

"Cái con nhỏ này, chúng ta chỉ là tạm thời xa nhau mà thôi, làm như là kô bao giờ gặp lại vậy đó. Thiệt tình." Kyo ký vào đầu Joe. "Đêm nay là đêm cuối rồi, ai còn tâm nguyện gì chưa làm xong thì hãy đi làm đi, gặp người mà mình muốn gặp, nói lời mà mình muốn nói để khi chia tay rồi kô còn ân hận nữa."

Ariel lập tức nghĩ tới Joseph, cô còn nhiều lời muốn nói với anh lắm, e rằng kô bao giờ có thể nói hết được. Còn Joe, cô rất muốn gặp Matt nhưng gặp rồi thì có ích lợi gì chỉ gợi lên nỗi đau trong lòng cô mà thôi, 1 nỗi đau mà cô đang cố gắng tìm cách chôn vùi mãi mãi.

Bi bước vào phòng làm việc của anh thì thấy Kyo đang ngồi nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ, anh rón rén bước tới gần choàng tay wa ôm cô.

"Chuyện gì mà nhìn em có vẻ đăm chiêu quá vậy?" Bi hỏi

"Kô có gì, em chỉ là cảm thấy bầu trời hôm nay đẹp lắm, có thật nhiều sao. Ánh trăng đêm nay cũng đẹp đặc biệt nữa."

"Đến giờ anh mới phát hiện, thì ra em cũng lãng mạng lắm, thích ngắm sao với trăng nữa àh." Bi cười trêu chọc.

"Em còn có nhiều ưu điểm mà anh chưa biết đó thôi." Kyo lên mặt.

"Kô sao, anh sẽ từ từ tìm hiểu những ưu điểm đó của em, chúng ta còn nhiều thời gian mà, lo gì chứ."

Kyo cúi đầu xuống lẩm bẩm "Kô còn nhiều thời gian như anh nghĩ đâu."

Bi hỏi lại "Hả, em nói gì?"

Kyo lắc đầu "Kô gì, có biết tại sao em tới kiếm anh hay kô?"

"Đương nhiên là biết rồi, có phải nhớ anh nên ngủ kô được mới chạy tới chỗ này chứ gì."

Kyo phì cười "Đừng có hòng, chỉ là em cảm thấy, trời tốt như vầy mà có thể cùng anh vừa ngắm sao vừa trò chuyện thì thật là hay lắm."

Bi nhè nhẹ kéo Kyo ôm vào lòng "Nếu em thích, mỗi ngày anh sẽ cùng em đi ngắm sao." "Bi àh, nếu như mai này em... em kô còn ở bên cạnh anh nữa thì anh phải biết tự lo ình, có biết chưa?" Kyo dặn dò.

"Em muốn đi đâu àh, sao lại nói như vậy?" Bi ngạc nhiên trố mắt nhìn Song.

Kyo lắc đầu chối phăng "Em đâu có đi đâu chứ, chỉ là dặn dò anh trước mà thôi." Bỗng cô kô nghe tiếng Bi trả lời mà chỉ nghe tiếng anh thở nhè nhẹ mà thôi, nhìn lên thì thấy Bi đã ngủ rồi. Cô nhìn anh mỉm cuời trìu mến, thủ thỉ nói với chính mình "Đây có lẽ là lần cuối cùng em có thể ngắm anh ngủ như bây giờ. Em nhất định sẽ kô quên cái khoảnh khắc này đâu. Hãy ngù đi anh nhé."

Nói về Ariel thì cô hẹn Joseph ăn tối tại nhà hàng Endless love , quán ăn mà 2 ngừi có nhiều kỷ niệm với nhau nhất.

"Hôm nay em muốn ăn gì?" Joseph hỏi.

Ariel nhìn vào thực đơn rồi nói "Em muốn ăn cơm phần tình nhân?"

"Hả? Em kô cần phải như vậy chứ. Ăn cơm tình nhân? Ở đây đông ngừi lắm như vậy kô được tiện đâu, 2 chúng ta chỉ có 1 phần hình như kô tốt lắm."

Ariel giận dỗi "Kô cần biết, nếu như anh kô chịu thì em đi về đây."

Joseph nắm tay Ariel lại "Khoan, khoan đã, thôi được rồi, tùy em vậy."

Ariel mừng rỡ "Bồi bàn, làm ơn cho chúng tôi 1 phần cơm ngừi tình."

Khi ăn xong, Ariel còn hỏi giám đốc của quán ăn "Chúng tôi muốn chụp hình làm kỷ niệm kô biết có được kô?"

Rồi cô quay sang nắm tay Joseph "Lại đây mau, chúng ta chụp hình làm kỷ niệm." Rồi cô đứng phía trước để Joseph choàng tay qua ôm eo cô.

"Chuẩn bị..1,2,3...Xong rồi, hình của 2 ngừi đây."

"Cám ơn anh nhiều lắm." Ariel trầm trồ nhìn tấm hình "Thiệt là dễ thương quá, em sẽ giữ nó đó nha."

2 ngừi rời khỏi quán ăn, Joseph liền hỏi Ariel "Tối nay em có chuyện gì vậy?"

Ariel ngạc nhiên "Đâu có gì đâu chứ. Em vẫn tốt mà."

Ariel ngạc nhiên "Đâu có gì đâu chứ. Em vẫn tốt mà."

"Còn nói là kô? Sao tự nhiên lại đòi ăn cơm ngừi tình rồi còn chụp hình nữa, bình thường em đâu có như vậy."

"Tại hôm nay em thích, kô được sao? Anh hỏi nhiều quá, àh chúng ta đi tới tiệm cheesecake nổi tiếng ăn đi, em muốn ăn đồ ngọt tráng miệng quá àh." Nói rồi cô nắm tay Joseph kéo anh đi.

Hai ngừi mua 2 miếng cheesecake rồi ra ngoài công viên ngồi, Ariel lầm bầm.

"Cái tiệm đó thiệt là đông khách tới nỗi kô có chỗ để ngồi, cũng may là có thể mua được bánh cheese này. " Cô xắn 1 miếng nhỏ bỏ vào miệng, trầm trồ khen "Wa, ngon quá, strawberry cheesecake là số 1. Từng miếng cheese như hòa tan trong miệng vậy đó, thật là ngon quá."

Joseph nhìn Ariel phì cười, cô cứ giống như 1 cô bé vừa được mẹ mua kẹo cho vậy "Ăn ít ít thôi, ăn nhiều sẽ bị mập đó." "Kô sợ, cho dù em có như thế nào thì em biết anh cũng sẽ yêu em mà. Có đúng kô?" Cô ngừng ăn quay qua hỏi Joseph với giọng ấp úng "Nếu có 1 ngày em xa anh, thì anh có nhớ tới em kô?"

"Kô nhớ." Joseph bình thản trả lời. Câu nói của anh khiến Ariel cảm thấy nhói trong tim, thì ra đối với anh, cô kô có quan trọng như là mình đã tưởng. Đột nhiên Joseph nói tiếp.

"Anh kô nhớ em là bởi vì anh sẽ kô bao giờ để cho em xa anh, em phải ở bên cạnh anh suốt cả cuộc đời."

Ariel gục đầu vào vai Joseph, cô thì thầm "Nếu như thời gian có thể ngừng lại em mong là nó sẽ ngừng lại vào khoảnh khắc này."

Đã mấy ngày rồi, Matt kô gặp Joe, mấy lần anh muốn đi tìm cô nhưng vì công ty xảy ra nhiều chuyện quá nên anh kô có thời gian. Đến tối nay anh mới có thể xả hơi được 1 chút, anh lái xe chạy vòng vòng kô biết sao 1 lát xe của anh lại dừng trước cửa nhà Joe. Anh nhìn lên lầu thấy trên phòng cô còn sáng đèn, anh chỉ muốn đứng đó hồi tưởng lại những kỷ niệm của 2 ngừi mà thôi. Còn Joe thì sao? Cô đang nằm trên giường nghĩ tới ngày mai phải xa nơi này, cái nơi mà cô đã ở từ lâu lắm về trước, cô kô muốn xa căn phòng của cô, nó đối với cô đã trở thành 1 phần kô thể thiếu trong cuộc sống rồi. Nhưng nếu kô đi, cô sẽ mãi mãi kô thể quên được Matt, chỉ đành để mọi chuyện xui theo tự nhiên mà thôi. Chợt cô thấy ánh đèn xe từ bên ngoài hắt vào, cô vội bước xuống giường nhìn ra cửa sổ thì thấy 1 chiếc xe vừa bỏ đi. Cô hơi thất vọng 1 chút.

"Thật là dại, kô lẽ Matt lại tới kiếm mình hay sao?"

Ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào làm Bi giật mình tỉnh dậy, anh nhìn xung quanh phòng thì kô thấy Kyo đâu nữa. Anh vươn vai đứng dậy, chợt nhìn thấy trên bàn có 1 lá thư, nhìn nét chữ thì anh đá biết là của Kyo, anh vô cùng ngạc nhiên vội vàng mở lá thư ra đọc:

"Mau thức dậy đi, trời đã sáng rồi. Em đã nói với anh là đừng có ngủ dậy trễ quá, sẽ kô kịp giờ đi làm đó. Bi àh, đây có lẽ là lần cuối cùng mà em đánh thức anh dậy. Từ nay em sẽ kô thể đánh thức anh vào mỗi buổi sáng và kô thể chúc anh ngủ ngon vào mỗi buổi tối được nữa. Mong anh đừng trách em ra đi mà kô giã từ, em kô muốn làm anh khó xử, kô muốn anh vì em mà phải làm cái quyết định khó khăn là chọn lựa giữa tình và hiếu. Anh hãy tha lỗi cho em vì đã thay anh chọn lựa mà kô hỏi ý của anh trước. Chọn lựa của em đó chính là rời xa anh. Anh đừng nghĩ em xa anh nghĩa là em đã hết yêu anh, trái lại nó càng làm cho em yêu anh nhiều hơn nữa. Hứa với em, hãy quên em đi,đừng đi tìm em làm gì nữa, cố gắng tìm 1 hạnh phúc khác ình. Em sẽ mang theo tất cả những kỷ niệm của chúng ta, bởi vì nó chính là nguồn sống của em, nếu kô có nó em sợ là mình sẽ kô thể sống được. Thời gian qua ở bên cạnh anh là khoảng thời gian hạnh phúc nhất, đối với em được yêu anh và được anh yêu như vậy đã quá đủ, anh coi như vì em mà cố gắng sống 1 cuộc sống thật tốt nhé. Còn nữa, từ nay nhớ là có chuyện buồn gì cũng kô được uống say, có biết chưa, bởi vì... bởi vì em kô còn bên cạnh để đưa anh về phòng mỗi lần anh uống say đâu."

Bi đánh rơi lá thư xuống sàn, anh vội vàng chạy đi kiếm Kyo. Trong lòng của anh lúc này rất hổn độn, anh kô biết phải đi đâu để mà kiếm cô "Kyo, Kyo! Em đang ở đâu vậy, hãy ra đây đi."

Joseph đang vui mừng vì anh vừa đọc được bài báo sáng nay nói là chuyện nhà sập kô có liên quan tới công ty Nhật An mà là có ngừi đã vu khống cho công ty anh, trên tờ báo còn đăng lời xin lỗi gửi tới công ty Nhật An nữa. Joseph lập tức gọi điện thoại báo cho Ariel biết, nhưng số điện thoại của cô đã bị đổi rồi. Anh liền lái xe tới nhà cô báo cho cô tin mừng này, khi anh tới nơi thì thấy nhà của Ariel vắng lặng như tờ, anh thấy cửa mở nên đẩy cửa bước vào "Kỳ lạ, sao nhà của Ariel lại kô khóa cửa thế này."

Anh vào tới phòng khách nhìn xung quanh bỗng anh thấy trên bàn có 1 cuộn băng cassette, anh liền cầm lên bỏ vào máy để nghe. Trong cuộn băng chính là tiếng nói của Ariel "Joseph, khi anh ngồi nghe cuộn băng này thì em đã đi tới 1 nơi rất xa rồi. Chắc là anh đang thắc mắc muốn biết là em đi đâu phải kô? Nhưng mà em kô thể nói cho anh nghe được, anh chỉ cần biết em làm như vậy là vì anh vì công ty của ba. Nếu như hi sinh 1 mình em có thể giúp được mọi ngừi, thì em sẵn sàng làm điều đó, cho dù nó có nghĩa là em sẽ mất anh mãi mãi. Quyết định này thật kô dễ dàng chút nào, nhưng còn có cách nào hơn, em biết nếu như mất công ty thì anh sẽ đau lòng lắm. Thôi thì anh hãy để cho em ôm hết phần đau khổ thay anh vậy. Chỉ để lại những gì vui vẻ và hạnh phúc cho anh thôi. Hôm nay đã là ngày Valentine rồi, tiếc là em kô có cơ hội để tận tay trao cho anh tấm thiệp mà em đã tự làm. Là lần đầu tiên em làm thiệp anh đừng có chê nha, em chúc anh valentine vui vẻ. Nguyện vọng của em là mỗi năm có thể cùng anh trải qua ngày lễ này, tiếc là kô thể được. Thôi thì em cầu chúc cho anh sớm kiếm được 1 cô gái dịu dàng, xinh đẹp, nấu ăn giỏi, nói chung là cô ấy phải có thật nhiều ưu điểm. Nhưng mà quan trọng nhất là cô ấy phải yêu anh hơn em, và phải mang lại hạnh phúc cho anh. Duyên phận của chúng ta có lẽ đã kết thúc, em sẽ mang theo tình yêu của anh ở bên cạnh, cho dù đi đến đâu cũng mãi nhớ về anh."

Joseph cầm lấy tấm thiệp mà Ariel để trên bàn.

Trên tấm thiệp là hình mà 2 ngừi đã chụp chung với nhau lúc đi HK,

"Ariel, tại sao? Tại sao vậy?"

--------------------------------------------------------------------------

Bi chạy tới nhà Ariel để kiếm Kyo, thì anh thấy Joseph đã ngồi ở đó trên tay còn cầm 1 tấm thiệp.

"ủa, Joseph sao em lại có mặt ở đây?"

Joseph ngẩng đầu lên nhìn Bi "Anh họ? Anh tới đây làm gì vậy?" Rồi thấy Bi nhìn xung quanh nhà, anh biết là Bi muốn hỏi mọi ngừi đã đi đâu nên anh đã trả lời "Kô cần kiếm nữa anh họ, Ariel, Joe và Kyo luôn cả bà Thiệu cũng đã đi hết rồi."

Bi ngạc nhiên "Đi? Họ có thể đi đâu chứ? Tại sao Ariel lại bỏ đi, mọi chuyện càng lúc càng rắc rối, 3 cô gái đột nhiên bỏ đi kô có lý do." Anh siết chặt lá thư của Kyo trên tay "Kyo chỉ để lại 1 lá thư nói là kô muốn anh vì cổ mà gây gổ với gia đình cho nên cổ đã....." Nhìn sang Joseph, anh hỏi " Vậy còn Ariel, cô ấy có nói gì với em kô?"

Nhưng Joseph kô trả lời, anh lao ra ngoài, Bi vội chạy theo "Joseph àh, em muốn đi đâu vậy?"

"Em phải đi tìm Ariel, cho dù có lật ngược cả Đài Loan lên cũng phải kiếm cho được cổ." Nói xong Joseph lái xe chạy mất.

Tối hôm đó anh trở về nhà dáng vẻ thất thểu, anh nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường. Vừa lúc đó thì có tiếng cửa mở, ngừi bước vào kô ai khác chính là Bi và Matt. Joseph hỏi:

"Đã 2 giờ sáng rồi sao 2 ngừi còn chưa ngủ, mà còn từ bên ngoài về nữa?"

Bi thở dài buồn bã "Anh đã đi kiếm hết những nơi mà anh và Kyo thường tới nhưng kô thấy bóng dáng cô ấy đâu cả."

"Anh cũng đã dò la tin tức từ mấy ngừi bạn của Joe, nhưng cũng kô ai biết là cổ đã đi đâu." Matt dựa vào ghế sofa, nhắm mắt suy nghĩ.

"Em cũng kô khá hơn 2 anh bao nhiêu, sân bay, công viên, quán ăn, khách sạn trong thành phố mình em đã đi kiếm hết rồi nhưng kô có kết quả gì."

Bi tư lự "Nếu họ kô muốn chúng ta kiếm được thì nhất định kô đi tới những nơi quen thuộc đâu. Anh nghĩ Kyo có lẽ đã trở về Hàn Quốc, ngày mai anh sẽ mua vé máy bay đi qua bên đó."

"Anh họ àh, anh nói đúng, em sẽ đi những chỗ khác để kiếm Ariel." Rồi anh khều Matt nói "Trách nhiệm kiếm Joe giao lại cho anh đó, chúng ta phân công nhau làm việc, như vậy sẽ dễ dàng hơn. Chỉ có điều em thật kô hiểu lý do gì mà Ariel lại đột ngột bỏ đi như vậy, ở trong cuộn băng thâu âm cô ấy có nhắc tới công ty của chúng ta mà thôi. Nhất định là có chuyện gì bên trong rồi. Hơn nữa đúng lúc mà phía nhà báo đăng bản Cáo lỗi thì cũng là lúc Ariel biến mất. 2 ngừi kô thấy trùng hợp hay sao?"

"Vậy thì sáng mai, em hãy tới phía nhà báo dò la coi như thế nào, ai đã đưa tin cho họ nói là công ty của chúng ta kô liên quan tới chuyện nhà sập." Matt nói và nhìn sang Bi với Joseph "2 ngừi thì đỡ rồi, ít ra trước khi 2 cô gái kia bỏ đi có nhắn lời lại còn tôi ngay cả 1 lá thư cũng kô có nữa. Joe thật là tuyệt tình."

Bi quàng tay qua vai Matt "Nè, nên nhớ cái ngừi làm cho Joe đau lòng là em, cô ấy vẫn còn chưa hết giận làm sao có thể viết thư cho em được chứ. Mà anh nhớ em có nói đây chỉ là đánh cá mà thôi, sao em lại quan tâm cho Joe như vậy kô lẽ....."

Joseph nhìn Matt nghi ngờ "Kô lẽ có ngừi đã động chân tình, lỡ yêu ngừi ta thật sự rồi."

Matt im lặng suy nghĩ lời Joseph vừa nói "Có phải mình đã yêu cô ấy rồi?"

Tại Hàn quốc, trong 1 căn nhà khang trang. "Mẹ àh, con gái iêu dấu của mẹ đã về rồi đây." Kyo bỏ hành lý xuống đi nhà bếp. Mẹ cô nghe tiếng thì vội vàng chạy ra, bà ôm chầm lấy Kyo.

"Con đã về rồi àh? Mẹ thiệt nhớ con lắm?" Kyo chưa kịp trả lời thì đã bị mẹ cô đánh vào vai

"Ui da, sao lại đánh con chứ?"

"Hứ, mẹ còn tưởng con ở bên ĐL vui quá quên mất ngừi mẹ này rồi."

Kyo cười "Hì hì, làm sao dám quên mẹ chứ, chỉ là con hơi bận kô có thời gian về đây mà thôi. Mẹ yên tâm lần này con ở lại HQ luôn để chăm sóc ẹ, kô có đi đâu nữa."

Mẹ cô mừng rỡ "Thật chứ? Con đừng có gạt mẹ đó nha."

"Con nói thật mà, sẵn nhà mình có 1 cái quán nước, bây giờ con sẽ tu bổ nó lại khang trang hơn và sẽ khai trương trong mấy ngày tới."

"Con về đây mẹ mừng lắm, cái quán của ba con để lại mẹ vẫn mở cửa làm ăn, bây giờ có con về phụ mẹ chăm sóc thì tốt quá. Thôi, trời tối rồi, con vào phòng nghỉ ngơi trước đi. Mọi chuyện đợi sáng rồi hãy tính."

Kyo xách hành lý đem về phòng, căn phòng của cô vẫn y như xưa kô có gì thay đổi, tiếc là bây giờ trái tim của cô đã kô còn được lành lặn như xưa nữa, nó đang âm thầm rỉ máu. "Kô biết bây giờ Bi đang làm gì? Ảnh có nhớ tới mình kô?"

Đài Loan, 7 giờ tối.

"Mẹ àh tối nay chúng ta sẽ ngủ lại đây. Chỗ này là nhà của bạn con, nhưng bắt đầu từ bây giờ nó sẽ là nhà mới của chúng ta." Joe vừa giải thích cho Ariel và bà Thiệu vừa mở cửa bước vào trong. "Vừa đủ chỗ cho gia đình 3 ngừi mình. Ariel àh, từ nay 2 chị em mình đều có phòng riêng rồi, chị kô sợ bị em đá lăn xuống giường nữa."

Ariel chối phăng "Ngừi đá chị đâu phải là em mà là chị họ mới đúng."

Nhắc tới Kyo thì cả 3 đều im lặng, thấy vậy bà Thiệu lên tiếng "Chỗ này cũng khá lắm, chỉ có điều mẹ cảm thấy 2 đứa hình như có chuyện dấu mẹ phải kô? Tại sao đột nhiên lại dọn tới 1 nơi xa thành phố như vầy?"

Để xua tan những nghi ngờ của bà Thiệu, Ariel vội giải thích " Mẹ đừng có nghĩ nhiều quá, thật ra 2 đứa tụi con kô có làm cho công ty Nhật An nữa, nên mới dọn tới đây để đổi không khí, ở cho thanh tịnh 1 chút."

"Cái gì? 2 đứa đã nghỉ việc rồi àh? Tại sao vậy? Bà Thiệu tròn mắt ngạc nhiên hỏi.

Joe vội cướp lời "Kô có gì đâu mẹ àh, chỉ là công việc mà thôi, kô làm chỗ này thì làm chỗ khác. Mẹ đừng lo quá, miễn là tui con biết cách xử lý chuyện của mình mà."

"Bây giờ con đi xuống bếp nấu mấy món đây, từ sáng tới giờ kô ăn gì, cái bụng cứ sôi ầm ầm đây nè." Joe vội ngăn Ariel lại

"Tối nay ăn tạm mì ly đi, sáng mai chúng ta ra chợ mua đồ ăn sau."

"Tối nay ăn tạm mì ly đi, sáng mai chúng ta ra chợ mua đồ ăn sau."

"Hiện giờ giá của căn biệt thự này có thể nói là rất mắc, nhưng tôi cảm thấy nó thích hợp với thân phận và địa vị của ông lắm..." Bi đang trình bày giá cả và bản mẫu của căn nhà cho 1 ông khách vừa từ nước ngoài về, bỗng có tiếng gõ cửa. Bi vội nói "Xin lỗi ông." Anh đứng dậy ra mở cửa xem là ai.

"Anh họ, em đã điều tra ra được người cung cấp tài liệu cho cánh nhà báo rồi." Ngừi vừa nói kô ai khác chính là Joseph. Bi nghe xong thì trả lời

"Em đợi anh 1 lát, để anh bàn chuyện với ông khách này xong, sẽ ra ngoài gặp em, nhớ gọi luôn cả Matt tới đó."

15 phút sau, cả 3 ngừi đã có mặt đầy đủ tại phòng làm việc của Bi.

"Phóng viên của nhà báo cho em biết là sáng hôm qua đã có 1 cô gái tới tòa soạn, trên tay cô ta là những bằng chứng về vụ sập nhà. Cô ấy nói là đã báo với cảnh sát để bên đó điều tra, và yêu cầu tòa soạn phải đăng tin Xin lỗi công ty mình." Joseph thuật lại tường tận những gì anh đã điều tra được.

Bi thắc mắc "Vậy em có biết ngừi con gái đó là ai kô?"

Joseph mỉm cười "Các anh đoán coi là ai?"

Suy nghĩ 1 hồi, Matt đành chịu thua "Em nói đi, anh thiệt nghĩ kô ra cô gái nào lại chịu giúp công ty mình như vậy."

Joseph từ tốn nói " Cái ngừi này bảo đảm khi 2 ngừi biết được sẽ rất bất ngờ. Kô ai khác chính là Kerry."

Bi sợ là mình nghe lầm cho nên hỏi lại "Kerry? Kô thể nào."

"Lúc mới đầu em cũng rất bất ngờ, nên đã hỏi lại anh phóng viên đó, anh ta khẳng định cô gái đó chính là Kerry bởi vì ảnh có tới phỏng vấn cô ấy về tiến triển công ty ông nội cô ta rất nhiều lần."

Matt lên tiếng "Khẳng định chuyện Ariel đột ngột bỏ đi có liên quan tới cô ấy, 2 ngừi còn nhớ lần trước cô ta đã nói sai sự thật khiến Joseph và Ariel hiểu lầm với nhau, chuyện lần này do cô ta làm cũng kô có gì là lạ. Tôi cam đoan nhất định cổ đã đặt điều kiện với Ariel bắt buộc cô ấy phải bỏ đi."

"Đừng có vu khống ngừi khác khi kô có bằng chứng trong tay. Joseph àh, anh nghĩ em hãy đi kiếm Kerry đi, hỏi cô ấy cho rõ ràng, để xem chuyện này có liên quantoiws cô ta hay kô?" Bi căn dặn.

"Em định là sau khi nói cho 2 anh biết, thì em sẽ đi kiếm cô ta. Àh phải, anh họ, anh định chừng nào đi HQ kiếm tin tức của chị Song đây." Joseph hỏi Bi.

"Chiều nay. Anh đã có mua vé máy bay rồi. Matt àh mọi chuyện của công ty giao lại hết cho em và Joseph đó nha."

Matt gật đầu "Yên tâm đi, có 2 đứa em ở đây, sẽ lo cho công ty đàng hoàng mà." "Nghe thư ký nói là anh có chuyện kiếm tôi?" Kerry mời Joseph ngồi xuống chiếc ghế đối diện trong phòng làm việc của cô.

"Phải, tôi có chuyện quan trọng muốn xác thực."

Kerry cười "Có gì cứ nói thẳng."

"Có phải cô là ngừi đã tới tòa soạn và kêu họ đăng tin xin lỗi công ty chúng tôi hay kô?"

Kerry gật đầu "Kô sai."

"Tôi muốn biết giữa cô và Ariel đã xảy ra chuyện gì?" Joseph nhìn Kerry dò hỏi.

"Nói vậy là sao? Tôi kô hiểu ý của anh cho lắm."

"Tôi biết là cô hiểu mà, buổi sáng mà tôi đọc được tờ báo với bản tin đính chính cho công ty tôi cũng là ngày mà Ariel bỏ đi. Cô kô thấy trùng hợp lắm sao? Tôi và Ariel rất khắng khít tại sao cô ấy lại đột ngột ra đi như vậy?"

Biết là kô thể che dấu được nữa, Kerry đành thú nhận "Đúng vậy, là cô ấy hứa với tôi chỉ cần tôi giúp cho công ty của anh thì cổ sẽ tự nguyện rời khỏi anh. Joseph, kô lẽ anh vẫn còn chưa hiểu là em rất yêu anh hay sao, nên em mới dùng mọi cách để chiếm bằng được trái tim của anh."

Joseph cười khinh miệt "Cô đừng tưởng là Ariel đi rồi thì tôi sẽ yêu cô. Lúc trước kô, bây giờ kô, và sau này cũng kô. Trái tim của tôi chỉ yêu 1 mình Ariel mà thôi. Vĩnh viễn kô ai có thể thay thế được cô ấy. Bỏ mặc là cô dùng thủ đoạn gì, tôi chẳng những kô yêu cô mà còn căm ghét cô nhiều hơn. Tôi nhất định sẽ kiếm lại được Ariel."

Dứt lời Joseph quay đầu bỏ đi, Kerry kô thể nói được lời nào chỉ biết đứng đó mà tức giận thôi.

"Cái bảng tên treo cao hơn 1 chút, phải rồi, phải rồi, treo ngay chính giữa đó." Kyo đang nói với mấy anh thợ về việc đổi tên cho quán nước của cô, công cuộc sửa chửa quán đã sắp xong rồi. Thật ra kô cần sửa gì nhiều vì mọi thứ trong quán vẫn còn tốt lắm, việc cần thiết là đổi tên quán mà thôi. Cô đã đổi tên cái quán tên là "Un4gettable"

Cô rất thích cách trang trí trong tiệm, vừa lịch sự lại vừa tao nhã, rất thích hợp cho những cặp tình nhân đến đây trò chuyện. "Ngày mai là có thể khai trương rồi, mình nhất định sẽ làm tốt cái quán này."

Tại 1 tiệm quần áo Joe và Ariel đang xin việc làm ở đó, 2 ngừi đã thành công trở thành nhân viên bán hàng ở đây rồi. Ariel vui vẻ nói

"Chị 2 àh, chúng ta đã kiếm được việc làm rồi, tối nay có nên ăn mừng hay kô?"

"Cũng được, lát nữa chúng ta đi chợ mua đồ về nấu 1 bữa cho đã. Nhưng mà kô được uống bia đó, sáng mai còn phải đi làm, lỡ như cả 2

đứa mình đều bị say thì kô được đâu."

"Em biết rồi. Nói thật chứ, em cũng có phần thích công việc mới của mình, bởi vì bán quần áo cũng giống như là bán nhà thôi. Đều phải biết ý của khách hàng."

Joe ôm vai Ariel "Từ nay 2 chúng ta quên đi những chuyện buồn lúc trước, bắt đầu làm lại từ đầu. Có được kô?"

Ariel bỗng nhớ tới Joseph, cô cuời buồn "Em kô biết là mình có làm nổi hay kô, nhưng em sẽ cố gắng."

Bi tới HQ vào lúc 7 giờ tối, anh lập tức gọi đt cho 1 ngừi bạn thân của anh ở đó để anh ta ra đón Bi ở sân bay. Vừa gặp lại được Danii -bạn thuở nhỏ của Bi, 2 ngừi liền ôm nhau.

"Chà, lâu quá mới gặp lại anh, tôi còn tưởng anh cưới vợ bên ĐL rồi chứ cho nên kô thèm về lại HQ luôn?"

Bi cười vui vẻ "Đáng lẽ tôi cũng sắp lấy vợ bên đó rồi nhưng mà xảy ra chút chuyện cho nên mới về lại đây nè."

Danii ngạc nhiên "Bây giờ anh về nhà tôi ngủ tạm đi, từ từ kể lại cho tôi nghe mọi chuyện nhé."

Bi theo Danii ra xe, lái về nhà anh. Tới nơi, Danii sắp xếp cho Bi vào 1căn phòng rộng rãi thoáng mát.

"Được rồi kể cho tôi nghe đã xảy ra chuyện gì mà anh lại đột ngột trở về HQ vậy?" Bi thở dài "Bạn gái của tôi đã bỏ đi rồi, tôi nghĩ là cô ấy có thể đã trở về đây cho nên mới vội vã qua đây kiếm nè."

"Bỏ đi? Tại sao vậy"

"Chuyện này mai mốt có thời gian mới kể cho anh nghe chi tiết, trước mắt tôi muốn nhờ anh đi tìm cô ấy dùm tôi. Anh quen biết rộng có anh giúp thì tôi kô cần phải lo nữa." Nói rồi Bi lấy từ trong túi áo ra tấm hình của Song trao cho Danii "Đây là hình của cô ấy, anh nhớ là đừng có đăng báo để tìm nhé, vì tôi kô muốn chuyện này đồn tới tai mẹ của tôi, bà ấy mà biết được thì kô xong đâu."

Danii nhìn tấm hình của Song rồi trả lời "Cô gái này xinh đẹp lắm, hèn gì mà anh phải bỏ công lặn lội đi kiếm cô ấy về. Được rồi, chuyện này giao cho tôi đi, bảo đảm kô làm anh thất vọng đâu."

Bi gật đầu "Cám ơn anh nhiều lắm."

"Chúng ta là bạn bè kô cần khách sáo. Khi nào đám cưới thì phải cho tôi làm rể phụ đó."

Ngày hôm sau, vừa thức dậy là Bi lập tức cùng Danii đi khắp nơi trong thành phố để tìm kiếm tung tích của Kyo, nhưng vẫn kô có kết quả. Mà sáng mai thì Bi phải về lại ĐL rồi, anh kô thể đi lâu quá nếu kô mẹ của anh sẽ nghi ngờ và sẽ tìm cách ngăn cản anh, hơn nữa chuyện công ty còn bừa bộn làm sao anh có thể nán lại HQ lâu được.

Tìm kiếm cả ngày rồi nhưng vô vọng, thấy Bi có vẻ ảo não, nên Danii dẫn anh tới 1 quán nước mới mở. Khi tới nơi Bi vô cùng ngạc nhiên khi thấy cái tên quán nước là:

"Un4gettable? Cái tên này..."

Danii vội giải thích "Quán này lúc trước tôi thường tới lắm, nhưng kô có được đẹp giống như bây giờ đâu, nghe nói bà chủ quán mới tới đã sửa sang lại căn tiệm đó, đổi tên quán này thành Un4gettable. Cái tên nghe thật hay, có phải kô? Làm cho ngừi ta cảm thấy lưu luyến 1 cái gì đó."

Cả 2 cùng bước vào trong quán, và gọi 2 ly rựu nhẹ. Danii lân la nói chuyện với cô gái pha rựu.

"Quán nước của em hôm nay làm ăn khá quá chứ?"

Cô gái pha rựu tên Kathy mỉm cười "Phải, từ sáng tới giờ làm mỏi cả tay luôn. Quán của em có bán đủ thứ, vừa có rựu vừa có nước giải khát cho khách bởi vậy quán mới đông đó."

"Anh nghe nói ở đây có 1 bà chủ mới tới có đúng kô?"

"Anh nghe nói ở đây có 1 bà chủ mới tới có đúng kô?"

Kathy liếc xéo anh "Đúng vậy, nhưng mà gọi bằng bà chủ thì kô đúng vì cô ta còn trẻ lắm chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi thôi. Rất là xinh đẹp, quán nước này cũng nhờ vậy mà làm ăn khấm khá đó vì khách tới đây đều muốn ngắm thử dung nhan của cô chủ mới."

Bi vẫn im lặng uống rựu bỏ ngoài tai những lời trò chuyện của Kathy và Danii. Nhưng có 1 câu nói của cô gái làm anh phải chú ý.

"Bà chủ mới này rất kỳ lạ, quy định mỗi ngừi khác chỉ được uống có 3ly rựu mà thôi. Kô được uống hơn số đó, bởi vì theo bà ta nói thì rựu sẽ làm ngừi ta dễ say, khi say tức là đang chạy trốn hiện thực cho nên bà ấy kô thích cho khách uống quá nhiều rựu."

Bi cảm thấy ngạc nhiên tại sao trên đời lại có 1 bà chủ kỳ lạ như thế, kô dằn lòng nổi, anh lên tiếng "Bà chủ của cô cũng thật kỳ lạ chứ? Bộ bà ấy kô muốn buôn bán hay sao?"

Kathy mỉm cuời "Tiền đối với bà ta kô quan trọng, bởi vì gia đình của bà ấy cũng thuộc dạng khá giả bà ấy mở quán rựu là vì sở thích thôi."

"Cái tên quán này thật đặc biệt, tôi rất muốn gặp mặt bà chủ cô để xem thế nào." Bi uống cạn ly rựu và nói với Kathy.

Cô gái nhanh miệng đáp "Vậy để em gọi bà chủ ra cho 2 anh gặp mặt, giờ này chắc là bà ta đang tính toán sổ sách mà thôi." Kathy vội đi vào trong, cô gõ cửa phòng làm việc của Kyo.

"Vào đi." Ngạc nhiên khi thấy Kathy tới tìm mình, nên Kyo hỏi "Ủa, sao em lại vào đây?"

"Ở bên ngoài có 2 ông khách muốn gặp chị, cho nên em mới vào kiếm chị mời chị ra ngoài ấy. Ông ấy đang thắc mắc về cái tên của quán này đó chị."

Kyo liền đứng dậy "Chị ra ngay đây, em đi làm việc đi."

"Hello? Phải, tôi là Bi đây." Bi quay sang nhìn Danii tỏ ý cho Danii biết là anh phải ra ngoài trả lời điện thoại.

Bi vừa bước đi thì Danii cũng có cuộc gọi khẩn, cho nên cũng bỏ ra ngoài. Đúng lúc thì Kyo đi ra, nhìn quanh kô thấy ai, Kathy liền nói "Lạ chưa, 2 anh đó vừa mới ở đây mà, sao bây giờ đi đâu mất tiêu rồi."

"Kô có sao đâu, bên kia có ngừi kêu rựu kìa, em đi pha đi, để chị đi coi có ai cần gì kô nhé." Kyo từ tốn trả lời. Cô bước tới 1 cái bàn nhỏ đặt trong góc, ở đó chỉ có 1 anh thanh niên đang ngồi trầm ngâm suy nghĩ mà thôi.

"Rựu tối nay mà anh uống như vậy là đủ rồi, kô được kêu thêm nữa đâu." Nghe giọng nói ngọt ngào của 1 cô gái, anh ta liền ngẩng lên thì thấy Kyo, anh lúng túng

"Tôi biết rồi. Cô có muốn uống 1 ly hay kô?"

Kyo lắc đầu "Tôi kô thích uống rựu. Bởi vì khi say rồi sẽ kô nhớ được gì nữa. Và cũng kô khống chế được bản thân."

Chàng thanh niên đó mỉm cười "Quên được kô phải là càng tốt hay sao. Tôi thật kô hiểu sao cô lại đặt tên quán này là Un4gettable. Cô kô muốn ngừi ta quên hay sao?"

Kyo buồn bã trả lời "Nếu như kô thể quên được thì cố gắng quên làm gì. Hơn nữa có nhiều chuyện kô phải mình muốn là được. Un4gettable chính là tôi muốn nói với chính mình là tôi kô bao giờ quên được anh ấy cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa, thì mãi mãi tôi cũng sẽ kô bao giờ quên được những kỷ niệm của chúng tôi."

"Coi bộ cô cũng có nhiều tâm sự lắm, có thể nói cho tôi nghe được hay kô?"

Kyo đứng dậy "Hôm khác nói chuyện tiếp với anh, bây giờ tôi có chuyện phải đi." Chàng thanh niên kia chỉ biết nhìn theo bóng Kyo mà thôi "Kô ngờ 1 cô gái xinh đẹp như cô ấy lại chung thủy với ngừi yêu như vậy, bây giờ ngừi như cô ta thật khó gặp."

"Roger àh, hẹn tôi tới đây sớm có chuyện gì vậy? Matt bước vào phòng làm việc của Roger.

"Kô gì, chỉ là muốn đưa chìa khóa của chiếc xe đua mà anh hằng ao ước cho anh mà thôi." Roger thảy chiếc chìa khóa cho Matt. Matt nhanh nhẹn chụp lấy, Roger nghĩ là Matt nhất định sẽ phấn khởi lắm nhưng sự thật lại kô phải vậy.

"Anh sao vậy? Có vẻ kô được vui, bộ anh kô thích chiếc xe này àh, chúng ta đã đánh cá với nhau là nếu anh cua được Joe thì tôi sẽ tặng chiếc xe cho anh, kô lẽ anh quên rồi sao."

Matt trả lời "Tôi kô quên, nhưng mà bây giờ tôi kô cần chiếc xe nữa." Matt trả lại xâu chìa khóa cho Roger. "Bởi vì tôi đã kiếm được rất là quan trọng đối với tôi."

Roger nhìn Matt ngạc nhiên "Anh kô sao chứ? Đối với anh, kô có gì là quan trọng nhất cả, sao bây giờ lại...."

"Lúc đầu tôi chỉ muốn quen chơi với Joe mà thôi để thực hiện cuộc đánh cá giữa 2 chúng ta, nhưng bây giờ khi kô còn cô ấy ở bên cạnh nữa, tôi cảm thấy mình đã mất đi 1 thứ kô thể thiếu trong cuộc sống của tôi." Matt nhìn Roger "Có lẽ tôi đã yêu cô ấy thật rồi. Lần đầu tiên tôi cảm thấy mất mát và cô đơn, sau khi có cơ hội tìm hiểu Joe nhiều hơn thì tôi càng ngày càng yêu thích cổ. Ngay cả bản thân cũng chưa nhận ra nữa, tiếc là tới khi bít được điều đó thì mọi chuyện đã quá muộn rồi."

Roger nhìn Matt thông cảm "Tôi hiểu được mà, bây giờ anh có cần tôi giúp gì kô?"

"Anh hãy điều tra dùm tôi, xem cô ấy có kỷ lục xuất cảnh kô nhé, còn có cả Ariel nữa, 2 cô gái đó là chị em nhất định sẽ đi chung với nhau."

Roger gật đầu "Yên tâm đi, tôi có bạn làm ở ty xuất nhập cảnh, sẽ điều tra dùm cho anh."

Tối hôm đó, Matt, Bi và Joseph mở hội nghị bàn bạc với nhau. Matt nói trước.

"Tôi đã nhờ Roger điều tra về bên phía xuất cảnh rồi, kết quả cho thấy là Ariel và Joe đều còn ở tại ĐL họ kô có đi đâu hết."

"Vậy thì chúng ta chỉ cần điều tra ở trong nước là được rồi." Bi nói.

"Như vậy cũng đã rất khó khăn vì cả ĐL đâu phải là nhỏ, nhưng mà bất cứ giá nào cũng phải kiếm cho ra 2 ngừi họ, em sẽ liên lạc bạn bè của em nhờ họ giúp 1 tay."

"Quyết định như vậy đi, về bên HQ anh cũng đã nhờ Danii giúp rồi, anh ấy quen biết rộng mong là sẽ sớm kiếm ra được Kyo."

"Chị 2 àh, tới giờ cơm tối rồi, mau ra đây ăn đi." Ariel bước vào phòng Joe, thì thấy cô đang suy nghĩ vẻ mặt tư lự Ariel liền lại lay vào vai Joe "Chị 2, chị kô sao chứ?"

Joe giật mình "Là em hả? Kiếm chị có chuyện gì?"

"Tới giờ cơm tối nên em vào gọi chi ra mà thôi. Sao đây? Vẫn nhớ tới anh Matt hả?"

Joe thở dài "Kô có gì, chỉ là lúc nãy ra ngoài bãi biển, chị có lượm được 1 cái vỏ sò, đột nhiên nghĩ tới lúc chúng tôi đi Trung Quốc chị có tặng cho anh ấy 1 cái. Bây giờ thấy cái vỏ sò này thì kỷ niệm lại theo nhau ùa về làm cho chị....."

Ariel thấy vậy liền tìm cách an ủi "Kô phải chỉ có 1 mình chị mới buồn đâu, em cũng nhớ Joseph lắm. Rất muốn gặp được ảnh, nhưng lại kô thể được. Em còn nhớ có ngừi đã nói Nếu như quên kô được thì đừng quên, cứ típ tục nhớ cho tới khi nào nhớ kô nổi nữa thì thôi."

Joe mỉm cười nhẹ nhàng "Chị hiểu rồi, chị sẽ kô ép buộc bản thân mình để quên anh ấy nữa đâu, mong là thời gian có thể giúp chị chữa lành vết thương. Cả em cũng vậy, đừng nhớ tới Joseph và những chuyện kô vui nữa."

"Em thì hết thuốc chữa rồi chị àh, suốt cuộc đời này cũng kô cách gì quên được anh ấy. Àh phải, hôm bữa em có viết thư cho chị họ, và chị ấy đã nhận được, còn trả lời cho chúng nữa. Ngoài ra chị họ còn cho số cell phone của chị ấy nữa, hôm nào rảnh 3 chúng ta có thể tâm sự với nhau."

"Cô làm việc kiểu gì đây? Tại sao lại đánh sai bảng giá cả là thế nào?" Trong phòng làm việc, Joseph đang giận dữ la cô thư ký mới tới chỉ vì cô ấy sơ ý đánh sai 1 số trong hợp đồng mà thôi.

"Xin lỗi giám đốc, tôi sẽ sửa lại." Rồi cô khép nép đi ra khỏi phòng anh. Mọi ngừi trong công ty thấy vậy thì xúm lại bàn tán xôn xao.

"Nè, các ngừi có để ý dạo này 3 ông giám đốc của mình kỳ lạ lắm hay kô?"

"Các ngừi kô nói tôi cũng kô để ý, Joseph dạo này hay nổi giận lắm, dù làm sai chuyện nhỏ gì ảnh cũng la hết đó."

"Phải, còn giám đốc Bi thì suốt ngày kô nở 1 nụ cười, chỉ biết làm việc, tan sở xong thì đi liền. Còn Matt thì càng chết, chỉ cần nhìn ngừi khác thôi giống như là muốn ăn sống ngừi ta vậy."

"Công ty của mình tình hình thật là căng thẳng, hình như kô có Kyo, Joe và Ariel ở đây chỗ này đặc biệt yên tĩnh, tôi có thể nghe được tiếng ruồi bay luôn đó."

Nói rồi cả đám ngừi đều thở dài, họ rất yêu thích 3 cô gái, vì khi 3 ấy làm việc ở công ty thì nơi này giống như là có sức sống hẳn lên từ khi 3 ngừi họ đi rồi thì 3 ông giám đốc họ Lương thay đổi hẳn tính tình khiến ọi ngừi trong công ty lúc nào cũng dè chừng cả.

Thời gian cứ thế thấm thoắt trôi qua, mới đây mà đã 1 năm rồi. Hôm nay công ty Nhật An có tổ chức 1 bữa tiệc ăn mừng để quỹ lạo các nhân viên trong sở

"Nè, lại đây, mau chào bà nội đi." Joseph dẫn theo 1 đứa bé trai đang tiến tới gần bàn của ông bà Lương. Đứa bé rất là kháu khỉnh, mọi ngừi nhìn thấy đều thương. "Mẹ àh, mẹ coi con dẫn ai tới nè. Mau, chào bà nội đi."

Mọi cặp mắt đổ dồn về phía Joseph, trong khi đó thì anh kô hay biết gì vẫn vui vẻ cười nói.
Chương trước Chương tiếp
Loading...