Lớp Trưởng Vô Sỉ

Chương 12: Bắt Cóc Đi Chơi.



7h sáng.

Cộc cộc

- Đan ơi, mở cửa.

Đang ngủ mà.... Hôm nay chủ nhật mà sao Song gọi cô sớm thế chứ. Bình thường giữa trưa còn chả buồn dậy.... Hôm nay chẳng lẽ trời sụp hay sao mà dậy sớm thế?

Cô lồm cồm bò dậy, mắt nhắm mắt mở ra mở cửa.

- Sao gọi em..... Á!!!!_cô tỉnh ngủ luôn, mắt to hết cỡ nhìn người kia_Đường.... Sao.... Sao cậu ở đây????

Người kia nghe cô hét cũng giật mình không kém, hơn nữa..... Anh nhìn cô từ trên xuống dưới.... Mặt hết chuyển xanh rồi lại chuyển đỏ. Bộ dạng của cô cũng để hù dọa người a.

Anh khẽ nuốt khan, quay qua hướng khác không nhìn cô nữa.

Cô sau cơn hốt hoảng cũng bình tĩnh lại. Lại thấy người kia nhìn mình rồi quay đi, cô thấy là lạ, một tia dự cảm chẳng lành, cô ngó xuống xem lại bộ dạng của mình.

Rầm!!!

Cách cửa phòng ngay lập tức bị cô đóng lại, cô chạy với vận tốc ánh sáng vào nhà tắm. Mẹ kiếp, tối qua nóng nực cô không mặc bra, đã thế bộ đồ ngủ hello kitty hồng tưng kia vừa mỏng vừa ngắn.... Trời ơi!!!! Cô biết núp mặt vào đâu!!!! Định mệnh tên lớp trưởng, sao tự dưng lại thăm cô không biết.

Sau khi chỉnh đốn trang phục, mặc bra đoàng hoàng cô mới ló mặt ra, tuy da mặt cô dày nhưng gặp tình huống kiểu này cũng hơi ngượng. Nhưng không sao, Phùng Linh Đan này không để mấy lí do nhăng cuội này làm ảnh hưởng đến tâm lí của bản thân đâu.Cánh cửa phòng lại mở ra.

- Sao cậu lại đến đây?

Vệ Đường nhìn cô một lượt rồi chép miệng đi vào phòng cô, nằm xuống giường cô rất ư là tự nhiên.

- Hôm qua nói rồi còn gì, đi thay đồ đi!?

Hôm qua anh nói cái gì mà cô không biết? À hình như có nói cô rảnh không, đi công viên chơi nhưng mà cô chưa trả lời. Lại còn bảo cô thay đồ? Cô thay bộ đồ ngủ rồi mà. Đã mặc áo phông trắng và quần jean rồi... Ơ... Kia là giường cô mà!!! Nuốt cục tức nho nhỏ xuống, cô ngồi lên bàn học gần đó.

- Hôm qua cậu mới hỏi tôi rảnh không, đi công viên chơi chứ tôi đã trả lời là đi hay chưa đâu_Cô hôm nay muốn ở nhà ngủ và cày ngôn, nào có muốn đi chơi.

- Cậu mơ ngủ à!? Hôm qua bảo là đi chơi còn gì? Tôi mua 2 vé rồi đây này_Anh xòe 2 vé ra trước mặt cô.

Cô vẫn lơ tơ mơ, chả hiểu cái gì đang diễn ra.

- Có mà cậu mơ ngủ, rõ ràng tôi trưa trả lời.

Anh không nói gì, lôi điện thoại ra ấn ấn rồi quăng cho cô.

- Đấy, tự đi mà xem.

Cô cầm lấy điện thoại.

" Trai họ Vệ: Thôi không linh tinh nữa, sáng mai rảnh không? Đi công viên chơi đi, công viên gần trường mới mở có nhiều trò hay lắm!!

Gái họ Phùng: Ok đi thì đi, để xem lớp trưởng đẹp trai có dám chơi mấy trò cảm giác mạnh không, hay lại sợ mất hút.

Trai họ Vệ: Dĩ nhiên là dám chơi rồi, anh đây men lì, đàn ông đích thực nhé, để xem cậu có dám vào nhà ma không.

Gái họ Phùng: Có gì mà không dám, chị đây không sợ gì nhé!!

Trai họ Vệ: Ok đến mai sẽ rõ. Mai tôi sang rủ cậu, giờ ngủ đi.

Gái họ Phùng: Ok, ngủ ngon. Mơ tôi nhé hehe.

Trai họ Vệ: Tôi ngày nào cũng mơ cậu hết mà. Haha"

- Phùng Lục Song!!!!!!!!! _Cô hét ầm lên. Cái trò này chỉ có anh cô chứ không ai khác. Bảo sao tối qua cứ bắt nạt cô, sai cô lung tung để cô không vào mess được. Anh cô thật sự thật sự rất "tốt bụng".

- Anh cậu sáng nay đưa bố mẹ cậu sang ngoại rồi. Anh cậu nhờ tôi trông nom cậu hôm nay, nên là ngoan ngoãn đi. Thay đồ rồi đi chơi_Tên nào đó vênh váo nói một cách rất lãnh đạo.

- Tôi không đi, tin nhắn là anh tôi nhắn, thích thì rủ anh tôi mà đi.

- Tôi không biết, mua vé rồi, chẳng lẽ cậu bảo tôi một mình đi 2 vé à?

Song đáng ghét, tối nay anh chết chắc.

Cô lấy túi xách trên bàn hậm hực.

- Đi thì đi.

__________

- Aaaaaaaa!!!

Từ khu vui chơi, tiếng hét của cô và anh vang vọng cả góc trời. Vẻ mặt toe toét như kia đâu còn ỉu xìu như ban sáng.

Cô phải công nhận chơi cái trò tàu lượn này rất mát. Cứ lên cao chót vót rồi rơi không phanh xuống với gia tốc g=9.98m/s2. Cứ vòng lên rồi vòng xuống với vận tốc ngang ngửa ánh sáng, ôi mẹ ơi, mát chết mất. Vừa mát vừa kích thích. Cô vừa mở mắt ngắm nhìn xung quanh, miệng không ngừng hét và tay cứ bám chặt lấy anh. Còn anh cũng hét, hét cho vui, hét thi với cô xem ai hét to hơn.

Cuối cùng thì hết một lượt, cô và anh vẫn mặt tươi như hoa nhưng mấy người lớn kia thì mặt cứ gọi là tái mét, xanh lét như tàu lá chuối. Cô cảm thấy vui mà, có gì sợ đâu? Cô và anh lần lượt chơi hết trò này đến trò khác.

- Bây giờ chơi gì?_Cô vừa dùng tay quạt quạt vừa hỏi anh.

Anh nhìn đồng hồ là gần 12h, cũng thấy hơi mệt.

- Sáng giờ cũng chơi nhiều rồi, bây giờ vào nhà ma rồi đi ăn.

Người cô hơi hơi ngừng lại. Chết cha, cô đây cái gì cũng không sợ, sợ mỗi cô gì chú bác có họ với nhà ma.

- Hay đi ăn đi, không vào nhà ma đâu.

Anh cười nham hiểm.

- Đan sợ ma à?

Đờ mờ lớp trưởng. Nhìn cái bản mặt nhăn nhở kia mà muốn đấm cho phát.

- Ừ, sợ ma đấy, làm sao à?

- Thế hôm qua 'tớ' nhận được tin nhắn của gái họ Phùng là chị đây cái gì cũng không sợ mà?

- Là Phùng Lục Song nhắn không phải Phùng Linh Đan nhé!!! Cậu muốn tôi triệt sản như hôm nào nữa à???

- À... Không... Cứ vào nhà ma đi. Toàn ma giả có phải thật đâu mà. Nhìn nhiều còn ngán ý.

- .....

_____

Nhà ma.

- Này Đường.... Ra ngoài đi.

- Vào rồi mà, cứ đi xem đi.

Dù biết là ma giả nhưng cô vẫn thấy ớn ớn.

Cô đi song song với Vệ Đường, không dám nhìn ngó lung tung, cứ chăm chăm nhìn đường đi để đi ra ngoài. Nhưng đi một đoạn cô cũng chỉ thấy đường đi hơi tối, có vài bóng đèn xanh đỏ nhấp nháy, vài bộ xương người, đầu lâu ở xung quanh với thỉnh thoảng có tiếng cách cách kiểu gõ mõ với tiếng gió thổi, cũng không có gì sợ. Thế là cô hiên ngang đi trước lớp trưởng, bộ dạng sợ hãi lúc nãy đã bị cô nhét xuống tận đáy của túi thần doraemon.

- A!!!!

Đến đoạn ngã rẽ, nghe tiếng anh kêu cô lập tức ngoảnh lại ra sau, không một bóng người. Cô nuốt nước bọt nhìn kĩ hơn nhưng vẫn không thấy ai. Phía cô đứng có tận 5 ngã rẽ, biết anh ở lối nào mà tìm đây? Sự sợ hãi đã quay lại, cô nhắm tịt mắt lại, hai tay nắm chặt cố giữ bình tĩnh. Mở mắt ra, cô quyết định đi vào lối thứ hai.

Đi vào lối thứ hai cô lại nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy bất cứ gì cả, cứ vừa lần mò vừa đi. Thi thoảng cô cảm giác chạm tay vào đầu lâu trên tường nhưng mắt vẫn nhắm tịt, vì mở ra chắc có nhiều thứ khiến cô sợ hơn. Những tiếng hét thất thanh của người đi trước bắt đầu to lên, nhốn nháo, lại nghe có tiếng khóc khiến cô càng sợ.

"Bộp"

Một bàn tay đặt lên vai cô, lạnh thấu xương. Cô giật mình quay lại như một phản xạ có điều kiện.

-..........

-.........

-.........

-.........

Cô nín thít nhìn "con ma" trước mặt. Mắt trắng dã, có chất dịch màu đỏ rỉ ra, môi thâm đen sì, mặt trắng, tóc tai bù xù và đang treo ngược xuống. Phải nói là cô đứng hình.

- Cậu ơi!!

"Con ma" kia thấy cô bất động nên tò mò hỏi. Trước nó hóa trang dọa ai cũng sợ. Không phải nó hóa trang giỏi mà là nó xuất hiện hay đột ngột khiến người ta sợ hãi mà hét toáng lên. Thế mà người trước mặt nó hôm nay im thin thít làm nó hơi thất vọng.

Sau vài giây đơ, cô bây giờ mới quay lại thực tại. Cô ngồi thụp xuống sàn, gục mặt vào gối khóc um lên.

- Huhu.... Đường ơi, huhu.... Cậu ở đâu.... Huhu.... Mau ra đây... Mau ra đây.... Huhuhu....

Cô khóc toáng lên như đứa trẻ con. Thật sự cô rất sợ ma. Lí do là gì cô cũng không rõ, sợ một thứ gì đâu cần lí do đâu. Hơn nữa đây lại là ma, ma ai chẳng sợ. Nhưng riêng với cô, cô sợ ma từ trong trứng rồi.

"Con ma" kia khẽ nhếch miệng cười, cứ tưởng dọa nạt thất bại ai ngờ thành công quá mĩ mãn, dọa cho người ta khóc luôn.... Hahaha

Nhưng mà kể cũng tội, cô đã khóc rất lâu mà vẫn chưa ngừng, thế là "con ma" mủi lòng thương nên bế cô ra ngoài, thôi, hôm nay làm phước cho người ta một hôm vậy.

"Con ma" bế cô ra ngoài rồi đặt xuống ghế đá. Sau đó nhanh chóng quay trở lại vào trong để đi dọa nạt tiếp. Còn cô thì không khóc nữa, cứ ngồi im trên ghế đá không nhúc nhích thầm rủa tên lớp trưởng chết tiệt kia. Cô đã nói là cô sợ ma, cô không vào mà anh cứ không nghe.

- Xin lỗi...

Vệ Đường từ trong nhà ma ra thấy cô nước mắt tèm lem thì cất tiếng xin lỗi. Lúc nãy anh bị người ta kéo sang lối khác làm lạc mất cô, là anh cứ rủ cô vào làm cô.... Sợ.

Cô ngước mắt lên, mắt đỏ au. Nhìn anh một lượt.

- Đi ăn, đói rồi...

Con heo Đan này.... Cạn lời ghê.

- Ừm...đi thôi.

- Cõng tôi, do sợ quá chân vẫn run, khóc hết hơi nên không đi được.
Chương trước Chương tiếp
Loading...