Mạt Thế Ôm Lấy Đùi Vàng

Chương 41: Hai Ba Chuyện Sau Khi Về Đội ( Hai )



- Kỳ thật, tôi cảm thấy thiếu gia hẳn là thức tỉnh dị năng hệ kim( đáng tiếc không có ), kim loại lạnh lại kiên cố, cho nên hắn tâm địa cứng cỏi, không dễ tiếp cận; thức tỉnh dị năng không gian, cho nên hắn thường xuyên động kinh, tính cách âm tình bất định; thức tỉnh dị năng hệ lôi, không có gì cũng có thể nổ mạnh tại chỗ: Thức tỉnh dị năng ám hệ, chậc chậc, nghe liền không khiến người khác an tâm, đây là phản ánh nội tâm có chút âm u mới xuất hiện trên dị năng a.

- Vì sao tôi cảm thấy cô rất có ý kiến với dị năng của thiếu gia a.

Địch Thu nhìn Lâu Hiểu La, Lâu Hiểu La bĩu môi, cô là hâm mộ ghen tị được không, tất cả đều là thực dụng, cho dù là mẹ ruột cũng không cần như vậy a.

- Nào có, tôi chỉ là tò mò vì sao thiếu gia không thức tỉnh dị năng hệ quang minh, nói không chừng còn có thể tinh lọc gì đó, mạt thế sẽ trực tiếp kết thúc. ( tác giả: Như vậy thì tôi còn viết cái gì, bất quá chỉ là ngây thơ a, là mộng tưởng ngày lành hão huyền. )

Địch Thu nhéo nhéo nắm tay.

- Trách không được thiếu gia đánh cô, thật sự thực thiếu đánh mà.

- Có thể không cần nhắc tới chuyện thương tâm của tôi hay không a, tôi lớn như vậy còn chưa từng bị người ta đánh mông đâu, chờ xem, đừng cho tôi cơ hội báo thù.

Lâu Hiểu La âm trầm trầm nói, trong lòng hiện ra hình ảnh cô đem Cơ Thí Thiên đánh một trận, cho hắn phải ngồi xổm cào góc tường, mà cô ở bên cạnh chống nạnh ngửa mặt lên trời cười to, trong lòng Lâu Hiểu La tưởng tượng ra hình ảnh mơ mộng.

- Hiểu La cô muốn làm phản a, cư nhiên muốn đánh thiếu gia, dũng khí thật đáng khen, tôi ủng hộ tinh thần của cô, còn hành động, tôi muốn thông tri thiếu gia một tiếng, bóp chết nguy hiểm từ trong nôi, Hiểu La, cô phải hiểu chức trách của tôi, chúc cô nghịch tập thành công, tuy rằng khả năng bằng không.

Dứt lời liền, hắn liền đi ra ngoài, Lâu Hiểu La sửng sốt, chạy nhanh giữ chặt Địch Thu, tên phá của này, hoàn toàn là xem náo nhiệt không chê nhiều chuyện.

- Nói bậy, ai nói tôi muốn nghịch tập, phi, nào có nghịch tập cái gì, tôi chính là một viên hồng tâm hướng về thái dương, kiên quyết đi theo thiếu gia xưng bá thiên hạ, không chút nghi ngờ, không thoát đội, không kéo chân sau, anh cũng không nên bịa đặt loạn ảnh hưởng đến địa vị của tôi ở trong lòng thiếu gia, nếu không, ha hả...

Lâu Hiểu La nắm nắm tay nhỏ uy hiếp trước mặt Địch Thu, cô đánh không lại Cơ Thí Thiên, nhưng không có nghĩ không đánh được Địch Thu.

Địch Thu làm tư thế câm miệng, tỏ vẻ hắn sẽ bảo mật, tuyệt đối sẽ không bán đứng bằng hữu, đương nhiên ngoại trừ gặp được người vừa đe dọa vừa dụ dỗ. Lúc sau hai người tiếp tục ngồi trên giường bát quái. Hai người ở trong phòng nói chuyện thực vui vẻ, thêm trái cây, đồ ăn vặt, ăn đến bụng trong vo. Người bên ngoài cùng dưới lầu đồng thời hiện ra một cái ý tưởng: Có hai người kia ở trong đội, có thể kéo thấp chỉ số thông minh của toàng tiểu đội hay không, ảnh hưởng hình tượng tiểu đội, hiện tại cứu lại một chút còn kịp không.

Lâu Hiểu La cùng Địch Thu lại nói chuyện tào lao nửa ngày, hai người mới lưu luyến không rời mà tách ra, Lâu Hiểu La ngồi trên giường, từ trong không gian lấy ra một cái ôm gối, thần thái trên mặt rõ ràng có chút thả lỏng. Thật tốt, bản thân cô có lý do là ân nhân cứu mạng Cơ Thí Thiên đảm bảo, quan hệ với các thành viên trung tâm trong đội cũng không bởi vì tách ra thời gian dài mà bị xa cách, nghĩ đến tương lai chỉ cần cô không tự tìm đường chết hoặc mẹ ruột của Cơ Thí Thiên đột nhiên biến thành mẹ kế, có lẽ cô có thể bình an vượt qua mạt thế.

Lâu Hiểu La bên này ngủ ngon lành, bên kia tin đồn về cô đã yên lặng lưu truyền trong căn cứ. Giữa trưa ngày hôm sau, Lâu Hiểu La nguyên khí tràn đầy đi xuống lầu, chuẩn bị ăn bữa sáng kiêm cơm trưa. Chờ tới lúc đi xuống dưới lầu, phát hiện sắc mặt Cơ Thí Thiên có chút âm trầm, đầu Lâu Hiểu La đầy dấu chấm hỏi, ai nhàn rỗi không có việc gì làm mà đi chọc tới vị đại thần này, chọc cũng làm ơn dỗ lại a, này không phải là hố người sao, không nhìn thấy quanh thân người ta đều là khí lạnh a.

- Làm sao vậy, căn cứ có vấn đề gì lớn sao, hay là đội chúng ta làm nhiệm vụ không tốt?

Lâu Hiểu La nhân bánh bao chú Võ cho, mỉm cười ngọt ngào với chú Võ tỏ vẻ cảm tạ, bắt đầu ăn bánh bao, ân, da mỏng nhân nhiều, vừa miệng.

- Hiểu La, cô không biết a, cô nổi tiếng rồi, nếu là trước mạt thế, cô chính là võng hồng a, vẫn là kiểu gì mà hắc hồng a.

Địch Thu nói đến.

- Chẳng lẽ mỹ mạo của tôi đã tạo lên cơn lốc thổi quét trong căn cứ a, không thể tưởng được, lòng yêu cái đẹp của người trong căn cứ không vì mạt thế mà yếu đi a, thật đúng là không phải mỹ nữ thì không có người ghen ghét a, ha ha.

Cơ Thí Thiên nghe người trong cuộc còn không biết xấu hổ nói vậy, gương mặt âm trầm mặt rốt cuộc trong xanh trở lại, mọi người nhìn thấy cũng nhẹ nhàng thở ra một cái. Tước mạt thế, khi thiếu gia không vui cũng thực đáng sợ, giờ tới mạt thế, có lẽ liên quan tới dị năng, trong vô hình, thiếu gia lại khiến cho người ta có cảm giác bị áp chế lợi hại hơn, mà dị năng cũng làm cho bọn họ càng thêm mẫn cảm, nghĩ đến đây, bọn họ thật đúng là có chút tán đồng với lời của Lâu Hiểu La, dị năng có ảnh hưởng lên tính cách.

- Cô thật đúng là dám nghĩ, gương mặt này phỏng chừng dày đến mức tang thi cào không xước a.

Cơ Thí Thiên búng trán hạ lâu hiểu một cái.

- Tôi nói cô biết, Hiểu La, hiện tại người trong căn cứ đều truyền tai nhau rằng, trong tiểu đội của chúng ta có một đội viên trung tâm phế vật, thông qua.... ân, một ít thủ đoạn mới trở thành đội viên trung tâm, mọi người đều đang chê cười cô, mấu chốt là còn trào phúng dung mạo, dáng người của cô đều không ra sao, nói ánh mắt chúng ta quá kém.

Nói đến đây, gương mặt bánh bao của Địch Thu nhăn lại, ánh mắt hắn rất tốt a.

- A, như vậy a, không phải là nói tôi dùng tiềm quy tắc với thiếu gia nên mới trở thành đội viên trung tâm của tiểu đội Thí Thiên đi?

Lâu Hiểu La trợn tròn mắt, giật mình hỏi, ai dám nghĩ như vậy, trong tiểu thuyết viết, đó có thể là tiềm * quy tắc sao?

- Không, là nói ngoại trừ cô tiềm quy tắc với thiếu gia, còn có toàn đội chúng ta.

Bạch Ngọc Li rất biết chọn thời điểm để cắm cô một đao.

- Ha ha, nói như vậy cũng có người tin sao, nếu như vậy thì khác gì nói thành viên trung tâm tiểu đội Thí Thiên còn không chịu được dụ dỗ a.

Lâu Hiểu La cười cười, ai ngu như vậy, lại tung ra lời đồi thiếu chân thật này a.

- Đúng vậy, này không phải khinh thường ánh mắt chúng ta sao, này hoàn toàn là nghi ngờ thẩm mỹ của chúng ta, tôi thích ngực to mông vểnh, dáng người Hiểu La như vậy, trước sau không phân rõ, tôi mới không thích đâu.

Địch Thu ở bên cạnh kêu, ánh mắt Hứa Tấn âm trầm.

- Anh lại đây, tôi bảo đảm không đánh chết anh.

Lâu Hiểu La nổi giận, có ý gì, nói ai trước sau chẳng phân biệt được, cô tốt xấu cũng có cỡ B, bộ dáng cũng là giai nhân thanh tú được không.

- Hiểu La, cháu không tức giận sao, dù sao cháu cũng là một cô gái, tuy rằng là mạt thế, nhưng thanh danh một cô gái vẫn rất quan trọng.

Võ An nhìn Lâu Hiểu La nắm lấy Địch Thu mà đánh, có chút đau lòng, đứa nhỏ này vẫn luôn hiểu chuyện thiện lương như vậy, ai không có mắt lại muốn làm hư thanh danh của Hiểu La như vậy a.

- Chú Võ, cháu không có việc gì.

Lâu Hiểu La không có nói dối để an ủi mọi người, chút lời đồn đãi này thì tính cái gì, kiếp trước có cái gì mà cô chưa từng nghe qua, đừng nói là hiện tại này đó đều là giả, cho dù là sự thật thì cô cũng không để bụng.

Cơ Thí Thiên nhìn Lâu Hiểu La làm bộ dáng chẳng hề để ý, thì càng đau lòng.

- Cô đừng lo lắng, tôi sẽ không để cô chịu ủy khuất.

Lâu Hiểu La nhìn Cơ Thí Thiên không biết bổ não cái gì, thật sự có chút cạn lời, cô thật sự không lo lắng cũng không ủy khuất được chứ, loại lời đồn đãi này đi làm nhiệm vụ là có thể giải quyết, có cái gì a.

- Kỳ thật sự tình cũng không phải không thể xử lý, chúng ta chỉ cần thả ra tin tức Lâu Hiểu La đã cứu thiếu gia, mọi người sẽ dời tầm mắt, hơn nữa chúng ta còn muốn đánh lạc hướng thực lực của Hiểu La, như vậy cũng coi như chúng ta giữ lại một át chủ bài.

Bạch Ngọc Li đẩy đẩy mắt kính, kỳ thật mọi chuyện vẫn có lợi, rốt cuộc nếu đột nhiên có một thành viên trung tâm gia nhập, địa vị còn rất cao, nói không chừng một ít người sẽ đánh giá cao thực lực của Lâu Hiểu La, như vậy không có lợi cho sự phát triển của tiểu đội, đương nhiên hắn cũng thừa nhận lấy thực lực của Lâu Hiểu La đủ để tiến vào vòng trung tâm.

- Nói như vậy thì tôi chính là vũ khí bí mật của tiểu đội chúng ta, như vậy cũng tối a, lại nói kỳ thật cho dù chúng ta không làm cái gì cũng sẽ không có người não tàn đến mức tin tưởng những lời đồn không đáng tin cậy như vậy.

Lâu Hiểu La còn đang đắm chìm trong cụm từ đại khí 'vũ khí bí mật', cười có chút ngốc nghếch. Cơ Thí Thiên gật gật đầu, hắn vốn cũng tức giận những người trong căn cứ bịa đặt với Lâu Hiểu La, càng lo lắng cô sẽ không vui, rốt cuộc cô chỉ là một cô gái nhỏ, bất quá phương pháp giải quyết của Ngọc Li tựa hồ sẽ có chỗ tốt cho Hiểu La, hắn liền đồng ý.

- Đúng rồi, tôi trở về lâu như vậy, đối với tình thế hiện tại của căn cứ còn không hiểu rõ, có cần chú ý tình huống đặc thù hay không, hoặc là nói chú ý người đặc thù.

Tuy rằng cô tin tưởng thực lực của Cơ Thí Thiên cùng tiểu đội Thí Thiên, nhưng có thể không chọc phiền toái liền ít đi phiền toái, như vậy đối với mọi người đều tốt, không có một lão đại nào lại thích một tiểu đệ luôn đi chọc phiền toái.

- Cái này vẫn là để tôi tới nói cho cô đi, một hồi thiếu gia còn phải đi trung tâm nhiệm vụ, nếu là nghe Địch Thu nói phỏng chừng cùng cũng không giống nhau.

Lâu Hiểu La nhìn Bạch Ngọc Li, lại nhìn nhìn Kỳ Hàn Hứa Tấn chỉ đứng coi mà không nói gì, được rồi, vẫn là Bạch Ngọc Li tương đối thích hợp.

-Hiện tại trong căn cứ, quân đội nắm chủ đạo, người phụ trách quân đội tên vương bình, trước mạt thế là người chi thứ nhất của cơ gia ủng hộ, sau mạt thế, bởi vì chúng ta tới tương đối trễ, hơn nữa rất nhiều tài nguyên lưu lạc bên ngoài, hắn hiện tại đã không còn nghe lời. Bất quá căn cứ này cũng không phải chỉ có quân đội nắm quyền, còn có các tiểu đội dân gian duy trì ổn định và phát triển, tuy nói tạm thời không thể chống lại quân đội, nhưng đã là một cổ thế lực lớn, quân đội đã làm ba phần. Còn cường giả trong căn cứ, ân, ngoại trừ thiếu gia, thì không có nghe nói.

Nghe thế, Lâu Hiểu La có chút không biết nói gì, cái này hẳn tỉnh lược những bộ phận rất quan trọng đi.

- Mặt khác, chúng ta tạm thời không tính rời khỏi căn cứ thành phố C, có chút tài nguyên cần chỉnh lý, rất nhiều đồ cần lên kế hoạch tốt, có có rất nhiều người trong tiểu đội, ngoại trừ Lăng Thiên, mấy người khác không có giá trị tồn tại gì, có thể xem nhẹ bất kể.

Nghe Bạch Ngọc Li giảng giải một loạt, Lâu Hiểu La cũng đã có hiểu biết đại khái về tình huống trong căn cứ, hiện tại vẫn là lúc đầu mạt thế, năng lực cá nhân đoàn thể còn hữu hạn, quân đội cùng chính phủ vô luận nhân lực, tài lực hay vật lực đều kém so với đoàn thể, nhưng là bởi vì mạt thế đã tạo thành chỗ trống cho quân chính đoạt quyền, cho nên lúc này vẫn có cơ hội cùng thời gian cho đoàn thể dân gian phát triển thế lực.

Bất quá Lâu Hiểu La biết, hiện tại có lẽ vũ khí nóng đã do quân đội chiếm hữu phần lớn, một khi tang thi tiến hóa cấp bậc tăng cường, tác dụng của vũ khí nóng sẽ càng ngày càng nhỏ, trừ phi xuất động vũ khí có tính sát thương quy mô lớn, nếu không, dị năng giả sẽ càng có tác dụng, nhưng bởi vì nhiều nhân tố ảnh hưởng, thư từ qua lại đều cần điện, rất nhiều vũ khí không có đất dùng võ, đây cũng là nguyên nhân vì sao dị năng giả càng ngày càng được coi trọng, địa vị càng ngày càng cao. Lâu Hiểu La nhìn những người khác trong tiểu đội Thí Thiên, này đó mới là bá chủ tương lai a.

Tiểu kịch trường

Lâu Hiểu La: Làm sao bây giờ, có chút hưng phấn a, bên ngoài đều nói ra là hồ ly tinh, có năng lực Đát Kỷ Bao Tự. Tuy nữ nhân đều mắng ta là hồ ly tinh, nhưng trong lòng ta đều nghĩ trở thành hồ ly tinh cũng được a, vì dù sao đó là khẳng định về mỹ mạo cùng mị lực a.

Bạch Ngọc Li: Không, ngươi hiểu lầm, không ai nói ngươi có mỹ mạo hồ ly tinh, mọi người đều hoài nghi thẩm mỹ tiểu đội của Thí Thiên chúng ta.

Võ An: Nói, tiểu la của chúng ta không đẹp chỗ nào, tâm hồn đẹp không phải cũng là đẹp sao.

Lâu Hiểu La: Cảm ơn, ta hoàn toàn không có cảm giác được an ủi, bất quá võ thúc, ngươi xác định không phải ngươi tới cắm ta một đao sao?

Võ An: Ta không thể để bản thân thừa nhận ngươi mỹ mạo đi, vậy quá trái lương tâm.
Chương trước Chương tiếp
Loading...