Mẹ, Kết Hôn Với Con Đi
Chương 12
Chap 12: Gây sự An Vũ dán mắt vào màn hình máy tính, tay lướt như bay trên bàn phím. Đêm hôm qua ngủ muộn, sáng nay lại dậy sớm đi làm khiến tinh thần cô khá uể oải. Ngáp dài một cái, lại nhìn chồng công việc vẫn còn cao ngất, An Vũ chỉ muốn đột nhiên công ty cho nhân viên nghỉ để cô về ngủ thì tốt. Cô với tay lấy cốc nước trên bàn, uống một ngụm. Sáng nay, cô vừa dậy sớm, định chuẩn bị bữa sáng cho Thiên Huyền, làm gần xong mới nhớ ra tối hôm trước cậu nhóc đó đã rời đi rồi. Cảm giác có chút hơi khó chịu, lại nhìn bàn ăn, An Vũ quyết định ngồi xuống bàn, ăn sáng một mình, còn bao nhiêu cất hết vào tủ lạnh. Một lúc sau, cô lại phát hiện chiếc vòng cổ hôm qua mình để xong túi áo đã không cánh mà bay. Chiếc vòng đó cũng không hẳn là đặc biệt gì, chỉ là hôm trước đi làm về thì thấy bên đường một của hàng trang sức có khắc chữ vào mặt trong nhẫn, cô thấy cũng khá thú vị nên đặt mua một cái. Chiều tối hôm qua đi làm về liền qua lấy, tiện tay nhét luôn vào túi áo, giờ tìm lại chẳng thấy đâu. An Vũ từ nhỏ đã tự nhận mình là một đứa con gái bừa bộn, nhưng trí nhớ của cô khá tốt, không đến mức mộng du rồi quăng quật đâu đó chứ? An Vũ lục tung cả túi áo, túi quần không thấy, nhìn đồng hồ đã sắp đến giờ đi làm, cô đành tạm thời bỏ lại, dự định đi làm về tìm sau. Nghĩ là vậy, nhưng An Vũ vẫn thấy nôn nao. Tự an ủi mình đó chỉ là cảm giác tiếc tiền thôi, cô tập trung làm việc tiếp. - Vũ Vũ, có người gọi cô này. Bỗng nhiên, từ ngoài cửa, Quang ôm một chồng giấy vào, không quên ló đầu thông báo với An Vũ. An Vũ nghiêng đầu, hơi nhíu mày. Ai mà đến gặp cô giờ này vậy nhỉ? Đẩy bàn phím vào, An Vũ đứng dậy, đi ra ngoài. Nhìn thấy người kia rồi, An Vũ lại há hốc mồm, không biết nên nói sao. Trước mặt cô, một cô nàng đẹp, à không, phải nói là cực kỳ xinh đẹp. Cô gái đó mặc áo sơ mi xanh dương đơn giản, đi kèm với bộ váy công sở trắng tôn lên đôi chân thon dài và dáng người quyến rũ. Mái tóc dài ngang lưng được uốn lọn. Khuôn mặt trái xoan đẹp một cách sắc sảo. Đôi mắt được chăm chút kỹ càng, lại thêm hàng mi cong dài càng làm cô ta thêm phần xinh đẹp. Quyến rũ như một yêu hồ, lại không kém phần lịch sự đầy chỉn chu. Đó không ai khác, chính là hôn thê của Đại Boss . Sở dĩ An Vũ còn nhớ mặt Hà My dù chỉ mới gặp một lần trong bữa tiệc gặp đối tác dạo trước vì Hà My quả thực quá nổi bật, quá sức thu hút. Thấy An Vũ, cô nàng kéo khẽ khóe môi thành nụ cười lạnh. Không hiểu sao, khi đối mặt với con người này, An Vũ vừa thấy ngững mộ, lại vừa sợ hãi, một thứ áp lực lớn đến mức không thể diễn tả bằng lời. - Xin chào, nghe nói cô muốn gặp tôi. – An Vũ nở nụ cười nhã nhặn. - Cô là An Vũ? - Đúng vậy, tôi là… “Bốp!” Một tiếng động chát chúa vang lên. Nụ cười của An Vũ đông cứng. Hà My không chút nương tình, vung tay bất ngờ tát cho An Vũ một cái thật mạnh. Ánh mắt Hà My lạnh lùng cao ngạo, trong đáy mắt lại chất chứa sự khinh bỉ đến mức dường như chỉ hận không thể khiến cho người con gái trước mặt biến khỏi tầm mắt. Những đồng nghiệp qua lại thấy cảnh đó liền tò mò, đứng lại xem trò vui. Có người nhận ra tiểu thư Hà My – phu nhân tương lai của Đại Boss, cất tiếng xì xào to nhỏ. An Vũ sững sờ ôm một bên má đau rát, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại bị tát giữa chốn đông người, thật là vừa xấu hổ, vừa nhục nhã. Trước kia, mẹ cô từng nói, để cho người khác tát mình chính là sự sỉ nhục lớn nhất. Lớn lên trong sự giáo dục hà khắc của bố mẹ, dần dần, tư tưởng của hai bậc trưởng bối cũng ngấm dần vào não bộ. Trong hoàn cảnh này, An Vũ cố gắng lấy lại tinh thần. Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt của vị tiểu thư kia: - Xin lỗi, tôi có đụng chạm gì đến tiểu thư sao? - Chỉ là một nhân viên quèn, đến cô cũng mơ tưởng đến Vân Tử sao? Ở công ty này, có ai không biết tôi là hôn thê của anh ấy. Vậy mà… cô lại dám cả gan quyến rũ anh ấy sao? Gỉa bộ ngây thơ? Ha ha, loại con gái như vậy Hà My tôi gặp nhiều rồi, nhưng trơ tráo như cô, tôi mới gặp lần đầu đấy. Còn muốn lợi dụng anh ấy để tiêu xài sao? – Hà My cay nghiệt buông từng câu từng chữ, sắc lạnh tựa đá, xuyên thẳng vào tâm can An Vũ. Đôi mắt đẹp đẽ xoáy sâu vào người đối diện, khiến người ta chỉ muốn lùi lại, tự cảm thấy mình không thể là đối thủ của người này. - Chỉ là một nhân viên quèn, đến cô cũng mơ tưởng đến Vân Tử sao? Ở công ty này, có ai không biết tôi là hôn thê của anh ấy. Vậy mà… cô lại dám cả gan quyến rũ anh ấy sao? Gỉa bộ ngây thơ? Ha ha, loại con gái như vậy Hà My tôi gặp nhiều rồi, nhưng trơ tráo như cô, tôi mới gặp lần đầu đấy. Còn muốn lợi dụng anh ấy để tiêu xài sao? – Hà My cay nghiệt buông từng câu từng chữ, sắc lạnh tựa đá, xuyên thẳng vào tâm can An Vũ. Đôi mắt đẹp đẽ xoáy sâu vào người đối diện, khiến người ta chỉ muốn lùi lại, tự cảm thấy mình không thể là đối thủ của người này. Hà My vừa nói, trong đầu lại cứ hiện lên chiếc nhẫn có khắc chữ “Khắc An Vũ” đó, lòng lại đau nhói, cô càng uất hận cô gái này, khiến cho cô ta phải sống không bằng chết. Vân Tử là của cô, vốn đã vậy, từ khi cô sinh ra, cô dùng cả tình cảm của mình, cả mười mấy năm đời mình để yêu anh, thương anh, cô gái này, làm sao có thể cướp anh đi ra khỏi cô? Không thể nào! Cô sẽ không cho phép, dù cho đó là ai đi chăng nữa. ………….. Phòng họp rì rì tiếng máy điều hòa nho nhỏ. Trên ghế lớn, Vân Tử ngồi yên lặng nghe trưởng phòng kế hoạch phân tích tình hình. Hôm nay là cuộc họp quan trọng, một dãy bàn là bên phía đối tác. Đây là một hợp đồng lớn, vô cùng quan trọng đối với công ty. Không khí trầm mặc, nghiêm túc. Chợt, điện thoại reo vang. Ai đã làm trong công ty, đã tiếp xúc với Vân Tử đều biết, trong công việc, anh là một người cực kỳ nghiêm túc. Trong một cuộc họp, nhất là trong một buổi ký hợp đồng quan trọng thế này, anh cực ghét bị làm phiền vì những chuyện không liên quan. Trưởng phòng kế hoạch biết điều im lặng. Ai nấy đều căng thẳng nhìn vị Đại Boss quyền uy. Vân Tử quay đầu xin lỗi đối tác rồi mới nhấc máy: - Có chuyện gì? - Tổng giám đốc, tiểu thư Hà My đến công ty gây chuyện. Cô ấy gọi An Vũ của phòng Thiết kế ra ngoài rồi động tay rồi ạ. – Cô thư ký báo cáo. Là người thân cận với Vân Tử, đương nhiên cũng biết tính anh, nhưng đương sự lại là hôn thê của Đại Boss, nghĩ đi nghĩ lại cũng nên báo cáo lại cho người liên quan. Cả phòng nín lặng nhìn đôi mày anh tuấn đang khẽ chau lại, âm thầm đổ mồ hôi lạnh. Không biết kẻ nào rỗi hơi lại chọc giận anh đây? - … – Hít một hơi, Vân Tử nói vào điện thoại. – Tôi đang họp, bảo Lục Nguyên tới xử lý. Không có việc gì thì đừng gọi vớ vẩn. Đầu dây bên kia, cô thư ký lúng túng nhìn điện thoại đã bị ngắt, cười không được, mà khóc cũng không xong: “Nhưng… nhưng… Lục Nguyên đến rồi. Anh ấy bảo tôi gọi cho Tổng giám đốc mà.” Vân Tử liếc nhìn trưởng phòng nhân sự đang toát cả mồ hôi, nói: - Đến đâu rồi? Nói tiếp đi. Buổi họp lại diễn ra. Tuy vậy, không khí trong phòng như trùng xuống. ……… - Tôi không hiểu tiểu thư đang nói gì. – An Vũ mím môi, nhưng vẫn quật cường trả lời. Xung quanh, lập tức rộ lên một trận ồn ào. Lục Nguyên rẽ đám đông đi vào. Anh xuất hiện như một vị thần. Vừa thấy Lục Nguyên xuất hiện, nhân viên biết điều nhanh chóng tản đi. Lục Nguyên nhìn hai người con gái, anh cười nhẹ: Lục Nguyên rẽ đám đông đi vào. Anh xuất hiện như một vị thần. Vừa thấy Lục Nguyên xuất hiện, nhân viên biết điều nhanh chóng tản đi. Lục Nguyên nhìn hai người con gái, anh cười nhẹ: - Hà My, sao thế? Sao tự nhiên hôm nay lại đến đây? - Gặp một người ấy mà. – Hà My cười nhạt. – Lục Nguyên, cả anh cũng hùa vào giấu em sao? Anh làm anh trai kiểu gì thế? - Chắc em có hiểu lầm gì đó. An Vũ và Vân Tử không có chuyện gì đâu. – Lục Nguyên ân cần giải hòa. À, ra là vậy. Cô nàng này, là đã hiểu nhầm An Vũ cô và Đại Boss sao? Cô không hiểu, sao cô ta lại có suy nghĩ kỳ quặc như vậy được nhỉ? Mím môi đứng một góc, bên má vẫn còn đau vì cái tát khi nãy, An Vũ uất ức mà không thể làm gì. Cô chỉ là một nhân viên, còn người ta là “con ông cháu cha”, người ta có thừa thãi tiền bạc, cô chỉ cần bị đuổi việc là phải lao đầu vất vả xin việc. Mọi chuyện vẫn phải nhịn, nhẫn nhịn lại… An Vũ tự nhủ như vậy, bàn tay nắm chặt lấy gấu áo, cố gắng kìm nén ý nghĩ muốn bùng nổ với vị tiểu thư kia. Thế nhưng, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Hà My càng nói càng cay nghiệt, mỗi lời nói ra đều đánh vào tâm lý và lòng tự trọng của đối phương, mặc cho Lục Nguyên hết sức dỗ dành. Cuối cùng, bản tính bướng bỉnh cũng bộc phát, An Vũ gắt lên: - Này cô, cô quá đáng nó vừa chứ. Tôi đã nói tôi và Tổng giám đốc không có quan hệ gì vượt quá nhân viên và cấp trên. Cô nghĩ cô giàu có, xinh đẹp là được chà đạp lên danh dự của người khác sao? Nếu cô nghĩ như vậy thì tôi nói luôn, cô chẳng phải là sếp của tôi, có quyền gì, có tư cách gì lên mặt với tôi? - Cô… cô dám? – Hà My giận run, bàn tay giơ lên định cho An Vũ một cái bạt tai nữa. Lục Nguyên ôm đầu kêu khổ, muốn ngăn em gái lại mà không được. Đúng lúc bàn tay Hà My định giáng xuống thì cổ tay cô bị một bàn tay lớn nắm lại. Hà My ngẩng đầu, chạm phải ánh mặt lạnh lùng của Vân Tử. Anh nghiêm giọng nói: - Hà My… em rốt cuộc đã đùa đủ chưa? Nhá hàng những chap kế tiếp =))) - Hà My em chưa từng làm việc gì mà chưa suy nghĩ. – Hà My nhếch môi cười lạnh, đôi mắt lóe lên một tia nhìn của kẻ chiến thắng. Vân Tử, ngoài của cô ra thì không thể rơi vào tay người khác! …………. - Ý bố mẹ là sao? – Vân Tử ngồi trên ghé, vẻ mặt miễn cưỡng cố gắng áp chế cơn giận đang bùng lên như một ngọn lửa lớn. – Con đã nói rồi. Con sẽ kết hôn với Hà My, nhưng không phải là bây giờ! ………. - Nhưng mà… Huyền nhớ mẹ Vũ Vũ mà. Cho anh đi gặp Vũ Vũ một chút xíu thôi, được không? – Thiên Huyền mè nheo. …….. Trí nhớ quay trở lại hóa ra không phải là chuyện tốt, ít nhất đối với Thiên Huyền là như vậy. Ôi trời ơi, thật muốn đập đầu chết quách đi cho xong! Tại sao trước mặt cô ấy cậu lại có thể mất hình tượng như vậy cơ chứ???????? Trí nhớ quay trở lại hóa ra không phải là chuyện tốt, ít nhất đối với Thiên Huyền là như vậy. Ôi trời ơi, thật muốn đập đầu chết quách đi cho xong! Tại sao trước mặt cô ấy cậu lại có thể mất hình tượng như vậy cơ chứ???????? ……….. Hóa ra, không ở bên cạnh, cậu mới nhận ra, An Vũ đã từ khi nào trở thành thói quen của cậu rồi. Quen được cô ấy chăm sóc, yêu thương, quen được chơi game với cô ấy, dù đó chỉ là những trò chơi ấu trĩ cậu chưa từng động vào, quen với việc ở bên, ngày ngày nhìn thấy nụ cười cô ấy. ………. “Chẳng lẽ, cảm giác này chính là yêu sao?” “À không, chắc chỉ là tình mẫu tử bộc phát thôi, nhỉ? =-=***” ___________________ Thông báo :v :v :v Xin chào mọi người. Thời gian qua, rất cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ “Mẹ, kết hôn với con đi!”, cùng tớ theo chân An Vũ, Thiên Huyền trong suốt 12 chap truyện. Như mọi người đã biết, năm nay tớ lên lớp 9 rồi nên rất bận. Chính vì vậy, tớ quyết định sẽ drop bộ này. Tuy nhiên, tớ sẽ không thêm “[Drop]” vào tiêu đề truyện vì thỉnh thoảng, nếu có thời gian, hoặc quá ngứa tay, ngứa não, tớ sẽ tung chap bất ngờ không báo trước =))))))))))) Thời gian này, tớ sẽ tập trung toàn bộ chất xám vào 1 bộ duy nhất “Hiệp ước bán thân” (a.k.a “Hạnh phúc trong tầm tay”). Xin lỗi mọi người rất nhiều. Nếu có khả năng, nhất định tớ sẽ cố gắng viết chap mới của “Mẹ, kết hôn với con đi!”, nhất định là vậy! Và một điều nữa, tớ sẽ không bỏ fic, nhất là fic này. Vì vậy mọi người cứ yên tâm nhé ^^ Mẹ bọn trẻ Shellry Đọc tiếp Mẹ, kết hôn với con đi – Chương 13
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương