Mệt Mỏi Rồi Thì Hãy Quay Lưng Lại - Vì Em Vẫn Ở Đây

Chương 18



Tiếng la đau đơn của một người đàn ông vang lên. Mở mắt ra đã thấy ông ta nằm sóng xoài trên mặt đất. Trước mặt tôi là hắn. Hắn đã đến để cứu tôi. Đẩy tôi ra sau lưng. Hắn đi đến gần người đàn ông đó. Đánh đến nổi ông ta choáng váng mặt mày. Tôi lo lắng chạy đến, kéo hắn ra. Tôi sợ hắn điên lên rồi xảy ra án mạng thì khốn.

- Cậu để tôi giết chết ông ta..

Hắn vùng vẫy tiến đến ông ta định đánh. Tôi lại kéo hắn lại. Ông ta thừa cơ hội, chạy bán sống bán chết. Hắn cũng thôi, phủi quần áo, nhìn sang tôi lo lắng

- Cậu không sao chứ?

- Ừm... không sao.. Cậu bị thương rồi kìa.

- Vết thương nhỏ thôi mà không sao đâu

Bàn tay hắn chảy máu rất nhiều. Tôi không thể để hắn như vậy được. Dọn đống đồ rồi kéo hắn về nhà. Đây là lần đầu tôi đưa hắn về nhà tôi, mà điều này tôi chẳng thích một chút nào. Sẽ ra sao nếu hắn biết tôi là một con nhỏ nhà nghèo, sống trong một con hẽm đầy rẫy những con người nguy hiểm.

Đứng trước cửa nhà tôi, hắn nhìn khắp nơi. Tôi bật đèn lên, bảo hắn ngồi xuống chiếc ghế gỗ, tôi đi tìm hộp dụng cụ y tế. Mẹ tôi nghe tiếng lục đục thì thức dậy đi xuống bếp. Hắn giật mình, đứng dậy chào mẹ tôi. Bà cười hiền, bảo hắn tự nhiên. Tôi lấy dụng cụ ra băng cho hắn. Mẹ tôi thấy thế cũng lo lắng hỏi han.

Sau khi băng xong hắn định về. Tiếng bụng đói của ai đó vang lên, mặt hắn đột nhiên hơi ửng đỏ. Mẹ tôi cười cười

- Cháu vẫn chưa ăn à?

- Dạ.. vâng

- Hay cháu ở lại ăn cùng Nhã Uyên rồi hẳn về.

- Không cần đâu mẹ.. Cậu ấy tự về nhà ăn được mà..

Tôi sợ cậu ấy sẽ chê đồ ăn nhà tôi nên không dám để cậu ở lại ăn. Thế nhưng..

- Thế thì cháu xin phép làm phiền cô rồi ạ. _ Rồi hắn nhìn sang tôi

- Không phiền cậu chứ?

Tôi lắc đầu rồi cùng mẹ dọn cơm lên bàn. Nhà tôi ăn cơm rất đơn giản. Cá chiên, canh rau. Bữa nào mẹ bán được nhiều thì nhà có thịt ăn. Chúng tôi ăn cơm rất vui vẻ. Hắn ăn trông rất ngon miệng. Mẹ tôi hỏi hắn những chuyện ở trưởng của tôi đều được hắn nói tốt cho tôi. Tiếng cười nói rôm rả cả căn nhà nhỏ.

---_-_-_-----

- Đã từ rất lâu rồi. Tôi chưa ăn trọn vẹn một bữa cơm gia đình như thế này

Hai chúng tôi ngồi ở ghế đá trước nhà. Hắn đột nhiên nói về vấn đề này là tôi nổi chứng tò mò hỏi lại

- Tại sao? Ba mẹ cậu không ăn cơm với cậu à?

- Ừm.. Ba tôi đã mất hơn một năm trước sau khi gây ra nỗi đau thương cho một gia đình nhỏ trước đó ba tháng. Kể từ đó, mẹ tôi bắt đầu bận rộn lo cho công ty. Tôi mỗi ngày chỉ lủi thủi trong căn nhà rộng lớn một mình...

Không gian trở nên tĩnh lặng. Hắn bộc bạch hết nỗi lòng của một người con thiếu đi tình yêu thương của ba mẹ. Tôi cũng như hắn, tôi đã mất đi người ba thân yêu hai năm trước. Bù lại, tôi vẫn còn người mẹ tôi yêu nhất cuộc đời. Và một mái ấm nhỏ nhắn nhưng hạnh phúc.

- Cậu từ nay còn có tôi mà. Nếu không chê, cậu có thể đến nhà tôi mỗi ngày cho đỡ buồn.

- Được sao?

- Ừm.. dĩ nhiên

- Cám ơn cậu, Nhã Uyên

Chúng tôi nói chuyện một lúc lâu thì cũng đã hơn chín giờ. Tôi giục hắn về nhà. Chúng tôi chào tạm biệt nhau trong cơn luyến tiếc.

----_-_-_----

- Cháy. Mẹ ơi cháy rồi

Tiếng khóc than, tiếng la thét phát ra từ căn nhà đang bốc cháy. Ba người họ, một người đàn ông, một người phụ nữ và một đứa bé gái bị kẹt lại trong căn phòng kín. Tiếng còi từ xe chữa cháy vang lên bên ngoài. Những người lính cứu lấy đứa bé ra trước, đến người phụ nữ. Cho đến khi tới lượt người đàn ông kia, chùm đèn từ trên cao rơi xuống ngay ông ta. Mọi thứ bên trong sụp đổ hoàn toàn.

- BA ƠI... BA....

----_-_-_----

- Ba.. ba ơi.. đừng bỏ con... ba.. BA...

Tôi vừa gặp ác mộng. Cơn ác mộng kinh hoàng cứ đeo bám lấy tôi trong suốt hai năm trời. Nước mặt trực trào. Tôi ngồi dậy, dựa lưng vào tường, bó gối. Đêm đó, tôi chẳng thể ngủ được. Tôi nhớ ba tôi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...