Mỉm Cười Vì Đời Có Lắm Niềm Vui

Chương 9



" Anh biết là khó vì ai có thể đoán biết được bí ẩn trên cõi đời...

Anh biết là mọi thứ anh làm cũng vì muốn tốt cho em thôi.

Anh biết khi còn em là những tháng ngày rất dài nên thôi nhắm mắt đành bước vì một mai...."

- Ủa, về sớm vậy mày, coi bộ tỏ tình thành công rồi ha. Ăn gì chưa?

*lắc đầu*

- Tao đoán mày chưa ăn gì nên mua sẵn hai quả trứng làm ốp la ày, trước giờ tao không có làm bữa trưa cho ai ăn đâu, vì hôm nay là ngày vui của mày nên anh cả như tao mới phá lệ. Sáng mày đã vì bướm bỏ huynh nhưng mà anh không có tức, dù sao cũng phải ày đi kiếm ghệ chứ, ủa, tao nói mày cảm động quá hả, làm gì khóc dữ vậy...

- Oa oa oa, anh Sĩ, Nhung không hề yêu em, Nhung nói chỉ coi em là bạn. Nhung yêu một thằng bụng phệ đê hèn y như anh vậy, huhuhu.

- Thật là tội nghiệp, anh ày mượn bờ mông, cứ dựa vào đó khóc cho hết nước mắt chứa chan trong lòng, khi bao cơn mơ chắp cánh bay xa thì đàn ông cũng khóc như ai thôi.

- Oa oa oa, em không muốn sống, em muốn chết quách cho xong.

- Vậy cũng tốt, mua bao hiểm đi, lấy tên anh nhé.

- Goát? Anh nói gì?

- Á chết mẹ, lỡ mồm. Ý anh nói cuộc sống này vẫn còn dài, mày không thể vì một chuyện nhỏ mà vứt bỏ tính mạng. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cả anh và hai cụ nhà mày đều không muốn. Mày phải sống tiếp, hãy mỉm cười đi.

- Mỉm cười. Vì cái gì cơ chứ?

- Vì cuộc đời có lắm niềm vui.

o0o

- Anh Sĩ, thằng Đào làm sao thế?

- Nhớ hôm qua nó xin hai người cho nghỉ đi tỏ tình với bạn gái không?

- Nhớ chứ. Tỏ tình thất bại rồi sao?

- Đúng thế, nó đã khóc hết nước mắt rồi.

- Thế nó đã đóng được con bé kia chưa?

- Tỏ tình không xong, nắm tay thất bại. Anh Toản à, anh nói coi có đóng được không?

- Đúng đó, ông xã hỏi khờ quá. Đóng được thì nó đã không khóc.

Cha Toản bụng phệ vừa lắc đầu vừa thở dài.

- Thật là tội nghiệp.

- Nó mà bỏ việc là mình tui không kham nổi quán đâu nha, anh chị nghĩ cách cho nó phấn chấn lại đi.

- Nó mà bỏ việc là mình tui không kham nổi quán đâu nha, anh chị nghĩ cách cho nó phấn chấn lại đi.

- Tôi có mấy con bồ nhí...á chết mẹ nhầm, là mấy con cháu. Để tôi share...á chết mẹ lại nhầm, để...để tôi giới thiệu cho nó.

- Vô ích thôi, đây là mối tình đầu của thằng Đào, là bạn thanh mai trúc mã 12 năm. Không dễ quên đâu.

- Ông xã, hồi đó khi chia tay với mối tình đầu làm sao mà vượt qua được vậy?

- Đến quán bà nhậu đó bà xã. Nhậu xong không có tiền giả phải vô nhà bà làm culi. Lao động cực khổ nên quên hết nỗi đau tình đầu.

- Vậy áp dụng lại với thằng Đào đi. Tôi sẽ làm tổng chỉ huy, hai ông làm phó tướng. Kế hoạch tìm lại nụ cười, bắt đầu.

o0o

- Dậy đi Đào, ăn chút gì đó đi. Cả ngày nay mày ăn mỗi một bữa thôi đấy.

- Anh Sĩ, cứ bỏ mặc em, em không muốn ăn gì hết, dạ dày và bao tử đã chết theo con tim nhỏ bé rồi.

- Nếu tiếp tục như vậy hậu môn sẽ thất nghiệp đó. Nghe tao đi, ăn cháo gà này, là tao mua ày đấy.

- Không ăn là không ăn.

- Vậy uống lon nước Yến này đi. Mát lạnh lại bổ dưỡng nữa.

- Để em yên đi anh Sĩ. Em chỉ muốn ở một mình thôi.

- Nhốt mình trong phòng gặm nhắm nỗi buồn đâu có phải là cách sống của mày. Nhìn coi, chưa tới nửa ngày mà tàn tạ thân xác rồi, mày làm anh thất vọng quá.

- Bản thân em còn thấy thất vọng huống chi là anh.

- Anh Đàm đã nói rồi. Khi tôi vui thì tôi hát, khi tôi đau thì tôi khóc. Mày đã khóc nửa ngày nay, giờ đến lúc đứng dậy vươn vai rồi, theo tao đi hát karaoke đi.

- Em không đi.

- Mọi chi phí tao lo hết, mày chỉ việc tới hát cho vui thôi. Không chừng Nhung nghe được những lời mày hát sẽ cảm động mà suy nghĩ lại đó.

- Thật sao?

- Đúng thế. Dậy tắm rửa cạo râu rồi thay quần áo đi theo tao.

o0o

Karaoke Toản - Huệ

- Vì một người đi mãi, chắc không quay trở về, một chuyện tình nay đành quên mau. Một người ôm dĩ vãng, người kia ở chốn nao~

....

- Thằng Đào chịu đi hát karaoke rồi đó bà xã. Bước I đã thành công, mau đi thay quần áo đi.

- Thằng Đào chịu đi hát karaoke rồi đó bà xã. Bước I đã thành công, mau đi thay quần áo đi.

- Không ngờ Sĩ mập kéo được nó ra khỏi nhà. Tôi đi hóa trang đây, ông xã ở đây quan sát tình hình nhé.

....

- Đành tìm vui nơi khác, lấp cho vơi nỗi buồn, được một ngày không được bao lâu. Tình về trên muôn lối, tình yêu là đã đau, chắc không ai hiểu thấu cho lòng tôi~

- Wow, thiệt là hay. Mày hát bài này không thua Ưng Hoàng Phúc chút nào, mai đổi tên thành Ưng Cồ Mít đi.

- Em chỉ hát bằng chính tâm trạng của mình thôi. Em mong Nhung nghe được những lời này và hiểu sự chân tình của em.

- Nhung nghe được chắc chắn sẽ cảm động. Nè, uống bia đi, có thêm chút men sẽ có rất nhiều cảm hứng. Đó, tốt, uống hết đi, hát thêm một bài nữa nha. Mày muốn hát bài gì để anh bấm.

Bài gì đây? Bài gì có thể nói lên hoàn cảnh của tôi. À không, bài gì có thể nói xoáy cái nỗi buồn nhìn Nhung đi theo kẻ khác.

- Anh Sĩ, mở cho em Lá Diêu Bông.

- What???

- ....ngày lấy chồng, em đi qua con đê, con đê mòn lối có về, có chú bướm vàng bay theo em....

- Hát đi nha. Anh đi vệ sinh chút.

....

- Sao rồi ông Sĩ, ok không?

- Đã xong bước 2. Chị Huệ hóa trang xong chưa?

- Xong rồi, đang đợi trong kia. Ông lên núp chỗ nào đi, tôi cắt điện liền đó.

- Ờ ờ.

- 3...

- 2...

- 1...

Cắt điện.

Tôi đang hát ngon lành thí đụp một phát cúp điện, nhạc ngắt đèn lìm, mở cửa ra xem sao thì thấy mấy phòng khác cũng vậy.

Bổng nhiên trần nhà bốn bóng đèn bật sáng, một bà mập mặc áo lụa trắng toát đu dây từ trên xuống hét to.

- Thành phố mất điện, Long Cô Cô xuất hiện. Ấu yéh.

Mấy gã thanh niên phòng kia vừa thấy bà mập đu dây xuống liền ý ới.

Mấy gã thanh niên phòng kia vừa thấy bà mập đu dây xuống liền ý ới.

- Chị Huệ à, làm trò gì đó, bật máy phát lên đi.

- Mẹ kiếp, hóa trang thế này mà chúng mày vẫn nhận ra. Thật đúng là vẻ đẹp của chị dù dưới hình dạng nào cũng không thoát được ánh mắt thiên hạ. Ngại quá đi hí hí.

- Bà thật là lắm mồm, làm ơn mở máy phát lên đi.

- Bước 3 đã thất bại, chuyển sang kế hoạch B. Hôm nay quán đóng cửa, tất cả ra quầy tính tiền và thanh toán. Đứa nào ghi nợ đừng trách cô cô ta hạ thủ tàn độc. Quá Nhi, mau ra giúp cô cô.

Từ phía sau ông Toản mặc đồ cụt tay lao ra hùng hổ.

- Có Dương Quá ở đây, kẻ nào thiếu nợ ta chém.

Mấy tên thanh niên phòng bên kéo nhau ra tính tiền mà ngó vô vợ chồng Toản Huệ lắc đầu.

- Kiếm tiền cho lắm rồi bây giờ phát điên.

- Thật là tội nghiệp cho những người bị tiền làm lú lẫn.

- Khổ thân hai vợ chồng. Giàu nhất nhì Nha Trang mà ...

Chả hiểu cô Huệ chú Toản đang làm gì nữa.

- Ủa cô Huệ, chú Toản quán này cũng của hai người à?

- Đúng thế. Chi phiếu của ngươi đây, hết tất cả 4tr600 ngàn.

- Wow sao đắt vậy. Đợi chút nha, anh Sĩ đi vệ sinh xong sẽ ra thanh toán.

- Sĩ mập đang trốn trên lầu hai...ý lộn, đã ra về, mau thanh toán đi.

- Con đâu có tiền. Hay cô chú trừ vô tiền lương của anh Sĩ đi.

- Một là giao nộp ngân lượng, hai là để đầu tại đây.

- Con thực sự không có tiền mà.

- Thế thì làm culi cho bản quán, nếu không chịu thì tiếp ta một đao...yá

- Khoan. Để tôi trả hộ cậu ta.

Mỉm cười vì đời có lắm niềm vui

Tác giả: Ka Giầy
Chương trước Chương tiếp
Loading...