Mỗi Cây Mỗi Hoa

Chương 50: Gieo Gió Gặt Bão



Mặt Trời ban trưa oi ả, tựa như một chiếc hộp kín, từng chút từng chút khiến cho người ta thấy bứt rứt khó chịu.

"Đập hết, đập hết đi!!!"

Tiếng loảng xoảng đổ vỡ theo sau tiếng mắng chửi chua ngoa, tạo thành một chuỗi hợp âm khiến người nghe phải đinh tai nhức óc.

Nào còn hình tượng băng thanh ngọc khiết như đứng trước công chúng, Chung Gia Hân lúc này như một ả đàn bà điên loạn phát rồ đập vỡ mọi thứ.

Quả nhiên cuộc sống chẳng lường trước được điều gì, những ấm ức luồn cúi mà cô ta phải cam chịu, cuối cùng cũng kết thành trái ngọt.

Trong niềm vui sướng hả hê Chung Gia Hân đã hoàn toàn quên mất…

"Con đang làm cái gì vậy hả?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc cất lên, cô ta thảng thốt, ngỡ ngàng quay lại.

"Mẹ…"

"Con còn nhớ… người làm mẹ này sao?"

Nhìn khung cảnh đổ vỡ bừa bộn trước mặt cùng dáng vẻ điên cuồng mất trí của con gái, bà Dung chẳng muốn tin, tất cả mọi thứ là sự thật.

"Mẹ… sao mẹ lại ở đây?"

Bước đến ôm chầm lấy người mẹ lâu ngày không gặp, Chung Gia Hân vừa âm thầm tìm cách chuyển đi sự chú ý của bà.

"Cũng không chịu báo trước với con một tiếng, để con cho người xuống đón."

"Mẹ, mẹ đi đường có vất vả không?"

Hất bỏ vòng ôm của con gái, bà Dung đanh mặt lại, giọng nói nghiêm khắc chỉ trích.

"Mẹ mà không lên đây, sao có thể biết được những chuyện tốt đẹp con đã làm. Gieo gió gặt bão, Chung Gia Hân con có biết mình đang làm cái gì không?"

Đứa con gái hiền lành hiểu chuyện trước đây của bà nay đã đi đâu rồi? Vì sao nay nó lại trở thành một con người như bây giờ?

"Con đã làm cái gì chứ?"

Cô ả cười cười, trong mắt hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn cùng chán ghét.

"Tất cả đều là nhà họ Mộng thiếu chúng ta. Chung Gia Hân con cũng chỉ đòi lại những gì vốn thuộc về mình mà thôi."

"Mày… mày…"

Nghe thấy những lời tán tận lương tâm ấy, bà Dung kinh ngạc đến trợn mắt. Không kiềm được sự tức giận, bà vung tay.

"Mẹ đánh con? Con đã làm gì sai để mẹ đánh con chứ?"

"Đồ vong ơn phụ nghĩa…"

Ôm lấy lồng ngực đang quặn lên từng cơn, bà run rẩy chỉ tay vào mặt con gái.

"Mày đã quên ai.. ai là người cưu mang… cho mày cái ăn… cho mày đi học hả? Đến giờ mày đủ lông đủ cánh, mày báo đáp với người ta như thế à? Con ơi là con!"

Trước lời nói trách móc của người đã sinh ra mình, Chung Gia Hân cười lớn. Cô ta đứng bật dậy, hung hăng hất đổ mọi thứ xuống đất..

"Cưu mang à? Báo đáp à? Đối với Mộng Gia Trí mà nói, chút ân huệ nhỏ nhoi này chỉ là đang bố thí cho hai mẹ con chúng ta."

Đứng trước tấm hình lớn của đại gia đình nhà họ Mộng ngày trước, những ngón tay trắng nõn đưa lên an cần vuốt ve. Nhưng lời nói cay nghiệt vẫn không ngừng vang lên.

"Cùng một cha sinh ra, đây vốn là những gì con được nhận. Là nhà họ Mộng thiếu này đã thiếu nợ con."

Bà Dung ngạc nhiên đến sững sờ. Chuyện này… không thể nào? Làm sao… làm sao con bé biết được?

Giọng nói bà run rẩy đến đứt quãng:

"Con… con đã biết hết rồi sao?"

"Phải, nhờ nhật ký của mẹ mà từ năm mười tuổi con đã biết được cái sự thật đáng buồn cười này."

Hất đổ tấm hình lớn xuống đất, cô ta hung hăng giẫm đạp lên gương mặt của Mộng Gia Trí, miệng không ngừng chửi rủa.

"Vì chưa chồng mà chửa nên mẹ mới bị ông bà ngoại từ mặt rồi đuổi ra khỏi nhà. Nếu không phải vì mẹ quá thánh mẫu, không chịu đòi hỏi những quyền lợi cho bản thân và con cái, thì sao con phải luồn cúi, thấp hèn khom lưng ngày ngày nhìn sắc mặt của người khác mà sống chứ?"

Tấm màn sự thật bị lật lên, phơi bày ra bí mật rướm máu.

"Mày im đi!"

Giáng xuống mặt con gái một cái tát thứ hai, nước mắt lăn dài trên gương mặt hốc hác của người thiếu phụ.

"Dù gì ông ấy cũng là cha mày, không có công dưỡng cũng có công sinh. Sao mày có thể cạn tàu ráo máng đến vậy?"

"Cạn tàu ráo máng?"

Đôi giày cao gót không ngừng chà sát trên tấm hình gia đình đến mức nhàu nhĩ. Người mẹ thân thương bao năm, nay lại vì bảo vệ kẻ khác mà năm lần bảy lượt chống đối với mình. Cô ta uất ức hét lên:

"Từ bé đến lớn, có lần nào mẹ đứng lên bảo vệ cho con? Mẹ thử đặt tay lên ngực mình hỏi xem, mẹ đã mua cho con một cái áo mới nào chưa?"

"Cùng một cha cùng sống trong một mái nhà, nhưng kẻ ăn không hết người lần không ra. Con chỉ toàn ăn thừa mặt lại những thứ mà con khốn Tịch Ái đấy bỏ đi. Thậm chí đến người đàn ông mình yêu cũng phải cam chịu dâng lên cho kẻ khác."

Nước mắt lăn dài, những lời nói ấy như những vết dao sắc hung hăng đâm vào lồng ngực của người làm mẹ. Là một người mẹ thân cô thế yếu, ngoài biết an phận gom lưng cúi gối để bảo vệ con gái bà còn có thể làm gì?

Chuyện giữa bà và lão gia chính là một sai lầm, nếu không phải khi ấy đã hết đường để đi thì bà cũng sẽ chẳng tìm đến nhà họ Mộng giúp đỡ.

Hơn ai hết, bà Dung hiểu rõ nỗi lòng của người đàn ông ấy.

[Tôi không thể danh chính ngôn thuận để Tiểu Hân gọi mình một tiếng cha. Nhưng tôi đảm bảo sẽ không để nó thiệt thòi khi lấy chồng.]

Nhìn tập giấy tờ ở trên bàn, bà Dung khó hiểu hỏi:

[Đây là cái gì?]

[Nó là thủ tục nhận con nuôi. Sau này khi Tiểu Hân lấy chồng, xin phép bà hãy để Mộng gia trở thành chỗ dựa vững chắc cho con bé. Tôi sẽ tìm cho nó những gia đình tốt nhất cùng của hồi môn đầy đủ để không phải nhìn sắc mặt của ai sau này.]

Nhưng giờ hãy xem, đứa con gái ấy đã làm cái gì? Gián tiếp khiến Mộng gia phá sản, bức chết cha ruột, giựt chồng em gái. Còn tội lỗi nào nó chưa dám phạm?

Nhìn người mẹ đang thẫn thờ ngồi trên nền đất, Chung Gia Hân lau đi nước mắt, lạnh nhạt lên tiếng.

"Căn nhà này giờ đã là của con, mẹ cũng mệt rồi hãy lên phòng trên nghỉ ngơi đi. Lát nữa con sẽ sai người đến thu dọn."

Đối diện với bóng lưng đang ngày một xa dần của con gái, bà Dung lau nước mắt, đau khổ ôm đầu.

Người làm trời nhìn, Tiểu Hân con không sợ quả báo sao?
Chương trước Chương tiếp
Loading...