Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần
Chương 29
Edit: Arisassan Qủy hồn nhanh chóng tìm được một sơn động ngay dưới vách núi, có vị trí cụ thể cùng với Mục Nhung hóa thành hình thái quỷ hồn bay bên cạnh nhắc nhở, Dung Dực không mất quá nhiều sức để tìm được nơi Mạc Quy thành danh này. Khung cảnh dưới vực núi rất âm u, không khí cũng rất ẩm ướt, chỉ đứng trước cửa động thôi mà gió lạnh đã liên tục thổi qua từng hồi, Mục Nhung nghĩ một người thể nhược của mình thế nào cũng sẽ là gánh nặng, nên cứ giữ nguyên trạng thái quỷ bay bay kế bên. Trùng hợp là quỷ hồn không cần ánh sáng vẫn nhìn thấy được mọi vật, có thể thuận tiện chỉ đường cho Dung Dực trong bóng tối. Đường trong động rất trơn, mặc dù Dung Dực có đốt lửa nhưng vẫn không nhìn được đường đi phía trước bao nhiêu, do đó khi hắn bay lên phía trước trông thấy đá vụn hay dây leo này nọ thì sẽ nhắc nhở một câu, hành động thân thiết đó vào trong mắt Dung Dực, lại khiến y cảm thấy người này chắc chắn ái mộ mình, không khỏi phiền muộn hơn. Lúc trước y chỉ xem Mục Nhung là bằng hữu nên chưa hề nghĩ đến phương diện này, hiện giờ nhớ lại, người này từ khi hộc máu trước ngựa của mình thì cứ ở mãi trong phòng y không chịu đi, sau đó tự nhiên không dây dưa với đại tỷ nhị tỷ nữa, nhưng ngày nào cũng ở bên cạnh y, đây đâu phải là hết hy vọng rồi đoạn tình, mà là đổi mục tiêu thì có. Khó trách Dung phủ nhiều người như vậy, ánh mắt của Mục Nhung chỉ khi nhìn về phía y mới mang vẻ thân thiết khác với khi nhìn người bình thường, hiện giờ còn chủ động để y bắt đi một đường đều nghe theo lời y nữa. Lúc trước dù thế nào y cũng nghĩ không thông, nhưng giờ vừa nhớ tới bộ dạng cuồng si của người này đối với các tỷ tỷ, đúng là chẳng khác tí nào. Cũng do y sơ suất quá, từ nhỏ Mục Nhung đã chơi chung với Triệu Phỉ kia, dân gian có câu vật họp theo loài, khó tránh khỏi cũng có khuynh hướng đoạn tụ. Nghĩ đến đây, trong đầu y vô thức hiện lên bộ dạng tô son điểm phấn vô cùng ghê tởm của Triệu Phỉ, rồi lại thay khuôn mặt của Mục Nhung vào, càng so sánh thì càng thấy xinh đẹp như thiên tiên. Mục Nhung bình thường vốn đã giống Thu Nguyệt Địch, nhớ lại bóng hình tao nhã tuyệt thế của Thu tiên cô trên tuyết lúc trước, nếu hắn giả gái thì chắc chắn cũng sẽ có phong thái siêu phàm thoát tục kia... Đợi đã, tại sao y lại tưởng tượng ra bộ dạng của Mục Nhung lúc mặc nữ trang thế? Một nam nhi đường đường bảy thước như y sao lại bị cuốn theo cái tên người không ra người quỷ không ra quỷ này? Đúng là bị ma quỷ mê hoặc mà! Suốt mười chín năm qua lòng Dung Dực chưa từng loạn đến như vậy, cả tâm trí đều bị chuyện này chiếm đầy, trong lòng dần dần nổi lên suy nghĩ luôn nhắc nhở bản thân mình rằng nếu Mục Nhung có tâm tư như thế thì tất nhiên sẽ không phái người đến giết y, án diệt môn có lẽ thật sự có ẩn tình; nhưng lý trí lại bảo rằng chuyện này có rất nhiều bằng chứng không thể để nữ nhi tình trường quấy nhiễu được, hơn nữa, y cũng đâu thích long dương, tuyệt đối không thể đáp lại tình cảm của người này... Trong lòng y vốn lý trí chiếm thượng phong, nhưng lọn tóc này không biết bị yểm bùa chú gì nữa, trong sơn động tối om, nhưng Mục Nhung lại như đang tỏa sáng, từ mặt tới thân mình đều hiện ra rõ ràng trước mặt y, do nhìn xung quanh không thấy cái gì, nên vừa ngước mặt lên y sẽ không tự chủ mà nhìn về phía đối phương. Chỉ cần nhìn lên trông thấy ánh mắt thân thiết của thiếu niên khi thường thường nhìn về phía mình, ý niệm vốn bị kiềm nén chặt chẽ trong lòng lại nảy lên, vất vả lắm mới lấy lý trí ra ép về được, Mục Nhung lại quay đầu nhìn, chỉ trong chớp mắt nó lại vui vẻ nảy lên lần nữa... Cứ thế lặp đi lặp lại, Dung Dực thề nếu y có thể vào trong tâm trí của mình thì chắc chắn phải đè cái ý niệm không chịu yên phận này xuống đánh mấy chục lần. Mục Nhung đương nhiên phát hiện Dung Dực cứ nhìn về phía hắn, nhưng hắn không biết hiện tại bản thân trong lòng Dung Tiểu Boss đã cong vòng như nhang muỗi, chỉ tưởng đây là lần đầu tiên y thấy chuyện quái dị như người sống hóa quỷ nên mới tò mò nhìn thêm vài lần, thầm nghĩ cứ im lặng đi như thế thì chán quá, không bằng tìm chủ đề nào đó để nói chuyện, nếu Dung Dực đã có hứng thú với quỷ hồn như vậy thì cứ thỏa mãn trí tò mò của y đi, liền cười nói: "Đến đây, cho ngươi sờ nè." Hiện tại đúng là lúc Mục Nhung đau lòng y nhất, cười lên đương nhiên cũng rất nhu hòa, một đôi mắt hồ thu lại mềm như nước, hai người bốn mắt nhìn nhau Dung Dực lập tức cứng người, sửng sốt nhìn về cánh tay đang đưa đến trước mặt mình, nghe hắn nói câu đó thì lập tức nghĩ lệch, ánh mắt vô thức lướt về phía cần cổ xinh đẹp cùng vòng eo chỉ một tay là có thể ôm trọn kia, khuôn mặt không nhịn được mà đỏ hết cả. "Ngươi, vô sỉ!" Y đang tuổi thiếu niên huyết khí phương cương, từ nhỏ đã ở trong quân sinh hoạt cùng các tháo hán, không hề quan tâm đến mấy cô nương trong vương thành, hiện tại đột nhiên gặp chuyện như thế này thì không biết phải đối phó ra sao, chỉ có thể hung hăng trừng cái người đang dụ dỗ mình này, giận dỗi phun ra một câu rồi phất tay áo đi nhanh về phía trước. Một loạt động tác này của y khiến Mục Nhung vô cùng khó hiểu, người bình thường hiếm lắm mới được gặp quỷ, hắn chỉ muốn cho Dung Tiểu Boss xem cảnh tượng thần kỳ khi bàn tay đâm xuyên qua hồn ma của mình thôi mà, sao người này lại mắng hắn vô sỉ chứ? Tuy đúng là đôi khi hắn có hơi vô sỉ một chút, nhưng vừa rồi hắn có ném mất lương tâm đâu! Hắn lật qua lật lại tư liệu trong đầu mấy lần cũng không nhớ ra được cái gì, theo lời lão Vương, nếu Dung Dực cao hứng thì sẽ chân thành nói thẳng ra với hắn, mà nếu giận thì cũng sẽ đấm thẳng một quyền, chứ mắng người ta một câu rồi bỏ chạy hoàn toàn không có trong thiết lập tính cách của Dung Tiểu Boss! Đừng bảo là lão tác giả cặn bã này diếm mất mấy nội dung cốt truyện quan trọng không nói cho hắn biết nha! Nếu nội dung cốt truyện lại có vấn đề nữa thì hắn nhất định sẽ tự sát trở về địa phủ liều mạng với tác giả! Bên kia Dung Dực đỏ mặt thầm mắng Mục Nhung lỗ mãng vô sỉ, bên này Mục Nhung đen mặt thầm mắng cái trí nhớ rách nát của mỗ tác giả, chỉ có quỷ hồn dưới trăng im lặng bay theo đằng sau thê lương kéo chặt vải bọc xác trên người mình, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: sao tự nhiên hắn cảm thấy trong mắt hai người này không hề có sự tồn tại của hắn vậy? Tôn nghiêm lệ quỷ trăm năm của hắn đâu rồi? Sơn động dù lớn cỡ nào thì cũng có phần cuối, Dung Dực đi thẳng theo đường được chỉ dẫn, cuối cùng đến được một thạch thất, đi quen trong bóng tối rồi nên lúc gặp ánh sáng có hơi chói mắt một chút, y nhíu mắt lại nhìn mới nhận ra cả bốn góc trong thạch thất này đều có dạ minh châu cao bằng người, khiến cho nơi này sáng như ban ngày vậy. Cách trang trí của nơi này vô cùng đơn giản, chỉ có một cái đệm và một cái giường đá, phía trước cái đệm có một tấm bia đá, bên trên có ghi bài vị của thượng thư tiên sinh Trường Sinh đạo nhân, có lẽ là do Mạc Quy lập nên cho tiên nhân đã truyền công pháp cho mình. Dù sao Dung Dực cũng không phải là người dễ bị nữ nhi tình trường quấy nhiễu, vừa vào chính sự liền quăng hết mấy tâm tư kiều diễm kia ra sau đầu, cao hứng nói: "Nơi này không có tro bụi, chắc hẳn Mạc Quy thường xuyên đến đây để quét dọn, chúng ta ở yên chỗ này có khi đợi được gã đó." Y vốn nửa tin nửa ngờ với công pháp tuyệt thế trong miệng Mục Nhung, nhưng hiện tại thân nhân cuối cùng của y đang ở bên cạnh Mạc Quy, do đó không thể không đến nơi duy nhất có liên quan đến Mạc Quy là sơn động này, đến đây rồi thì thấy quả nhiên có hy vọng tìm được tung tích của nhị tỷ, trong lòng khó nén vui sướng, trong phút chốc chợt quên mất quyết tâm phải giữ khoảng cách với Mục Nhung. Thấy Dung Tiểu Boss mình quen đã trở lại, Mục Nhung cũng thở phào nhẹ nhõm một cái, chỉ nghĩ hồi nãy trong bóng tối cảm xúc của y không đúng nên mới hành xử như vậy thôi, sau đó hóa thành hình người đi vào trong thạch thất quan sát đánh giá xung quanh. Hắn đã thuộc nằm lòng cái thể loại truyện này rồi, Trường Sinh đạo nhân vì phong ấn Thiên Ma nên kiệt sức mà chết ở đây, lúc Dung Dực đến thì không thấy Thiên Ma đâu, chỉ thấy khẩu quyết của Thiên Ma công viết trên mặt đất nhằm tìm truyền nhân thay mình báo thù, nếu nhiều năm như vậy mà Mạc Quy vẫn chưa phát hiện ra khẩu quyết này, thì chắc chắn ở đây phải có mật thất. Nhưng phải là kiểu bí cảnh gì mà một cường giả Thần Thánh như Mạc Quy không hề phát hiện nhưng Dung Dực trọng thương lại phát hiện chứ? Dựa theo mô típ thường thấy trong tiểu thuyết thì mật thất thường được giấu sau thạch bích, chốt mở cực kỳ có thể là một cục gạch, nên hắn bèn chậm rãi lần mò cạnh góc tường, cuối cùng không tìm được chốt mở nhưng lại sờ được một chỗ ẩm ướt, quan sát kỹ đầu ngón tay của mình, ánh mắt khẽ động một chút, nơi này được quét dọn sạch sẽ như thế sao tự nhiên lại có nước đọng vậy? Nếu hắn nhớ không lầm, bên ngoài thạch thất này có một con đường phủ kín thạch nhũ, phía dưới có một mạch nước ngầm, trong nước chất đầy đá nhọn lởm chởm nên con người khó thể băng qua được, nhưng nếu là yêu thú sống dưới nước thì có thể băng qua một cách dễ dàng. "Ngươi chuẩn bị chiến đấu đi." Trong lòng hắn vừa tính toán vừa quay sang nói với Dung Dực một câu, bản thân thì đến bên cạnh cửa thạch thất im lặng lắng nghe, quả nhiên nghe được âm thanh nước chảy tí tách truyền đến. Yêu thú vốn không thể kiềm chế trước mùi máu tươi, trong truyện Dung Dực có thể dụ được nó đến là vì bản thân y bị trọng thương, cũng may hộc máu là chuyện hắn am hiểu nhất, nhanh chóng dâng lên một luồng âm khí, phế quản theo đó mà hoạt động, một ngụm máu cứ thế mà ra, phun với tốc độ khá là đều, nếu có ánh sáng ở đây thì chắc sẽ nhìn thấy được một bức tranh vẩy mực vô cùng hoành tráng. Thế nhưng, hắn chưa kịp thưởng thức kiệt tác của mình thì đã bị người phía sau ôm đi chạy như bay đến đặt lên giường đá, sau đó hắn trông thấy Dung Dực khẩn trương nhìn về phía mình: "Ngươi sao vậy? Chẳng lẽ bị cảm lạnh rồi phát bệnh ư?" Mục Nhung đã quen với thiết lập rảnh rỗi lại phun vài giọt máu của mình, nhưng không ngờ rằng Dung Dực luôn cố gắng lạnh nhạt lại khẩn trương đến như thế, trong lòng cảm thán quả nhiên trước giường bệnh mới thấy chân tình, người này rốt cuộc cũng không cô phụ tâm huyết bấy lâu nay của hắn, cơ mà vì không để cho tất cả những ai ở đây đều xuống mồ, hắn vẫn nhanh chóng cảnh báo: "Cẩn thận sau lưng." Một ngụm máu của hắn có hiệu quả vô cùng rõ rệt, dưới mặt đất lập tức vang lên tiếng đất đá lào xào, một đầu rắn đen sì liên tục thè lưỡi thò ra đầu tiên, con rắn này vô cùng to lớn, thò mỗi cái đầu vô thôi đã chặn kín cửa động rồi, hai con ngươi lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào hai người, rõ là xem bọn họ như thức ăn của nó. Bị một cự thú như thế nhìn chằm chằm vốn là một cảnh tượng rất rợn người, nhưng Dung Dực lại chỉ lạnh lùng nhìn về phía nó, hỏi: "Súc sinh này làm ngươi bị thương đúng không?" "Có thể nói là như vậy." Mục Nhung nghĩ mình hộc máu đúng là để dẫn xà xuất động, nên nói vậy cũng không sai, nhưng không ngờ câu này vừa phát ra thì sắc mặt Dung Dực đã lập tức lạnh như sương giá, y rút kiếm vọt về phía con rắn kia, chỉ để lại cho hắn một câu: "Để ta lấy cái mạng chó của nó." Dung Tiểu Boss mà nói câu này ra có nghĩa là y tức giận thật sự, nhìn nhìn con rắn đang uốn éo ở đằng xa, đáy lòng Mục Nhung vẫn không nhịn được mà oán thầm, xem ra trước đây Dung Dực bị chó của hộ viện cắn thê thảm lắm, nên lớn tới bây giờ rồi vẫn không quên ngược chó mọi lúc mọi nơi. Sau đó hắn cảm thấy trong lúc đồng đội xung phong đánh nhau với yêu thú mà bản thân lại nằm dài trên giường phun tào đủ thứ thì có hơi vô lương tâm, nhưng khi xem xét lại giá trị vũ lực của mình, hắn quyết đoán hóa thành quỷ hồn nhẹ nhàng bay đến gần để xem, phát huy tác dụng duy nhất của mình hiện tại – ngồi hàng đầu hô 666 cho Dung Dực anh dũng. Đôi lời của tác giả: Dung Dực: Ta có cảm giác như support đang thích ta, hắn còn hô 666 cho ta nữa. Tác giả: Ừ, ngươi đúng là 6 thật đó, 6 trên mọi ý nghĩa luôn. [*666 là câu cảm thán, nghĩa thường thấy nhất là khen một người hay hành động nào đó ngầu/tuyệt vời, ngoài ra còn có các nghĩa khác như chúc mừng, cười đùa hoặc mỉa mai] Hết chương 29
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương