Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần

Chương 30



Edit: Arisassan

Chiêu thức tấn công của lệ quỷ có ba loại: ảo giác, phụ thể, nguyền rủa, nếu để đối phó với con người thì đương nhiên rất dễ, nhưng gặp phải động vật không có linh trí thì lại hữu tâm vô lực. Lão Vương nói theo cốt truyện nguyên tác thì Dung Dực thân mang trọng thương cũng có thể tìm được Thiên Ma công, nên Mục Nhung mới nghĩ con rắn này không lợi hại lắm, hiện giờ thấy Dung Dực đánh nhau với nó lại xuống thế hạ phong, hắn không tu nguyên khí nên không nhìn ra được thực lực của con rắn, đành vội vàng kéo quỷ hồn dưới trăng qua hỏi: "Có chuyện gì vậy? Sao Dung Dực không đánh được nó cơ chứ?"

Dù gì thì kiếp trước quỷ hồn cũng được hoàng thất dạy dỗ một quãng thời gian, chỉ cần nhìn kỹ một chút là biết ngay, lập tức nói: "Đây là yêu thú Địa Phẩm, thực lực tương đương với võ giả Từ Thánh kỳ."

Hắn sai lầm rồi, hắn không nên đặt kỳ vọng vào tên tác giả không đáng tin kia, sao lúc nào hắn cũng bỏ qua thông tin quan trọng nhất thế!

Trong lòng thầm mắng mỗ tác giả thêm vài lần, Mục Nhung không hổ là người xem chuyện hộc máu là kỹ năng để sử dụng, nhanh chóng quả quyết bay tới góc tường rồi hiện thân, phun thẳng một ngụm máu lên trên tường, nói to: "Ta thu hút sự chú ý của nó, ngươi mau tìm cơ hội để đánh đi!"

Con rắn này bình thường do sợ Mạc Quy nên không dám nổi lên mặt nước, không biết đã nhịn đói bao lâu rồi, vừa nghe thấy mùi máu tươi liền không kiềm chế được, không thèm để ý đến Dung Dực đang chiến đấu với mình nữa mà nhanh chóng mở cái miệng đỏ như máu xông thẳng đến chỗ Mục Nhung.

Tuy biết rõ người tên Mục Nhung này tâm cơ thâm trầm nhất định đã tính toán đủ thứ, cũng biết hắn có thân pháp thần bí khó lường hoàn toàn có thể chỉ trong nháy mắt tan biến vào hư không, nhưng khi trông thấy thiếu niên sắc mặt tái nhợt đứng bất động trong góc tường, trái tim của Dung Dực vẫn không nhịn được mà siết chặt, chưa kịp suy nghĩ gì đã nhào tới giơ ngang kiếm đứng chắn trước miệng rắn.

Dung Dực tuổi thiếu niên đã bái nhập vào làm đệ tử của Phi Tương phủ, tu cũng là tu Bách Chiến thiên thư chú trọng lấy ít địch nhiều, khả năng đơn đả độc đấu cũng không được xem là xuất chúng, nhưng hiện tại lại bộc phát hết tất cả tiềm năng, chỉ trong chớp mắt đã đứng chắn trước mặt Mục Nhung, ngay cả quỷ hồn luôn quan sát trận chiến cũng không theo kịp động tác của y, nói chi đến con rắn to xác đang đứng đó, vì thế mà há miệng cắn phải thanh kiếm dài.

Con rắn này sống trong hang động đất đá lởm chởm quanh năm nên lớp vảy vô cùng cứng, dù bị như vậy cũng không hề bị thương tí nào, mà còn khiến cho Dung Dực phải lùi vài bước về sau. Thế nhưng, ngay lúc sắp đụng vào người Mục Nhung, chân y lại như cắm xuống mặt đất, đứng vững ngay đó chịu đựng hết mọi áp bách của con quái vật khổng lồ này.

Mùi tanh hôi tỏa ra từ miệng rắn ập vào mặt, nanh rắn sắc bén dính đầy nước dãi treo ngay trên đỉnh đầu y, chỉ cần buông lỏng tay ra một tí thôi là sẽ gặp phải kết cục bị rắn nuốt sống vào bụng. Nhưng y chẳng những không sợ hãi mà còn hung hãn hơn, tay trái vận nguyên khí, nhanh như cắt đưa ra bắt lấy lưỡi rắn đang định tấn công mình. Sinh vật cho dù ở tu vi nào, khi lưỡi bị kéo thì vẫn sẽ cảm thấy đau, sức kéo giống như muốn rút cả lưỡi rắn kia của y lập tức khơi dậy hung tính của con rắn, nó lắc đầu quăng y bay lên cao, há miệng ra định nuốt sống cái người đã làm nó bị thương này.

Một người với mệnh cách cả quỷ sai tìm đủ mọi phương pháp cũng không thể kết liễu được như Dung Dực sao có thể đầu hàng trước một con yêu thú chứ, cơ thể y bay lên không trung rồi nhưng tay trái vẫn nắm chặt, càng kéo lưỡi rắn mạnh hơn, sau đó y lộn một vòng lấy lưỡi rắn cột hai hàm của con rắn lại. Lưỡi vừa bị người ta kéo ra ngoài vừa bị thắt nút, tưởng tượng thôi là đã thấy đau rồi, con rắn kia bị vậy liền điên cuồng lăn lộn xung quanh, nhưng Dung Dực đang đánh hăng không hề cho nó thời gian để kêu đau, tay phải vừa rảnh rỗi liền theo đà cắm thẳng thanh kiếm vào trong mắt của con rắn này.

Chất lỏng đặc sệt hòa lẫn với máu chảy ra từ tròng mắt bị đâm xuyên bốc lên một mùi tanh hôi gay mũi, thanh kiếm mắc kẹt bên trong hốc mắt của con rắn nên không thể rút ra được, vẻ ngoan độc chợt xẹt qua mắt y, y không cố rút kiếm ra nữa mà lại đâm sâu thêm vào, một đường đâm thẳng tới đại não. Thân rắn bắt đầu co giật một cách đau đớn, Dung Dực theo đó cũng bị đập vào tường mấy lần, hiện tại tay phải của y đã mất vũ khí, nhưng y không chịu buông tay, vẫn tiếp tục nắm lấy lưỡi rắn, kêu to về phía Mục Nhung: "Đưa chủy thủ cho ta mau!"

Tất cả những thứ này đều xảy ra chỉ trong chớp mắt, Mục Nhung thậm chí còn chưa biết chuyện gì vừa xảy ra đã thấy Dung Dực bỏ đi vẻ mệt mỏi lúc trước mà hăng hái chiến đấu với rắn khổng lồ rồi, may là phản ứng của hắn rất nhanh, vừa nghe thấy câu nói đó liền lấy chủy thủ trong ngực ra vứt cho Dung Dực.

Tiếp được chủy thủ đang bay tới, Dung Dực bắt lấy nhược điểm mắt rắn không thể nhắm được mà không chút do dự cắm thẳng vào con mắt kia, đoạt đi thị giác của nó. Mặc dù tu vi của rắn khổng lồ cao hơn y cả một bậc, nhưng liên tục bị đánh vào yếu điểm thì cũng chịu trọng thương, không khỏi cảm thấy sợ hãi tên con người hung ác này, thân rắn co lại định bò ra bên ngoài, theo bản năng muốn trở về tổ, nhưng Dung Dực sao có thể dễ dàng tha cho nó như thế, cắm chặt thủy thủ vào trong lỗ mũi, đúng là quyết tâm phải đuổi cùng giết tận.

Hàng trăm năm qua qủy hồn dưới trăng cũng từng trông thấy rất nhiều người hung mãnh, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp phải một người chỉ trong chớp mắt đã tìm được nhược điểm của đối thủ rồi ra tay một cách ngoan tuyệt như Dung Dực, với một con yêu thú đã như thế, so với thái độ của y đối với Mục Nhung mấy ngày gần đây, bèn không nhịn được mà thở dài: "Bây giờ ta tin lúc trước quan hệ giữa các ngươi tốt lắm rồi."

Mục Nhung biết Dung Tiểu Boss rất hung mãnh, lão Vương cũng dặn hắn chỉ có thể vuốt lông sờ nhẹ không được chọc giận y, nhưng từ trước tới nay, mỗi khi đứng trước mặt hắn Dung Dực luôn rất ôn hòa, dù có hiểu lầm như hiện tại cũng không hề động thủ làm hắn bị thương, còn tưởng mắng hắn vài câu thôi là đã tàn bạo lắm rồi, thế nên hắn mới xem Dung Dực là một thiếu niên lương thiện thuần khiết, quên mất người này vốn lớn lên trên chiến trường, không bao giờ thủ hạ lưu tình với kẻ địch.

Dung Dực luôn nhẫn nhịn trước mặt Mục Nhung, chẳng qua là vì mỗi lần nhìn thấy đôi mắt trong veo kia toàn tâm toàn ý nhìn về phía mình, dù cho có bị Thu Đông châm ngòi thổi lửa đến mức nào đi chăng nữa, y cũng không thể xem người này là kẻ thù được.

Nghĩ đến đây Mục Nhung cũng không nhịn được mà cảm thán, Dung Tiểu Boss với hắn đúng là chân ái mà, nhưng hiện tại không phải lúc để cảm động, thấy Dung Dực bám trên thân rắn bị kéo ra khỏi thạch thất, hắn liền hóa thành hình thái quỷ hồn, kéo quỷ hồn dưới trăng đang đứng đó thổn thức đi theo: "Thất thần cái gì vậy, mau đuổi theo đi!"

Đá nhọn dưới mặt nước không gây trở ngại với quỷ hồn nhưng với cơ thể con người thì lại là vũ khí chí mạng, trong lúc xuyên qua mạch nước ngầm, Mục Nhung vô tình nhìn thấy mảnh vải rách treo trên một đỉnh đá nhọn mà kinh hãi vô cùng, sợ Dung Dực bị con rắn kia đập vào đá rồi mất mạng, lập tức hóa thành một làn khói bay nhanh về phía trước.

Cũng may hang động này rất rộng rãi, cho thấy đây đúng là nơi ẩn thân của rắn khổng lồ, đi lên phía trước một chút thì thấy tất cả mọi thạch nhũ đã bị thân rắn mài phẳng, hắn lần theo mùi máu ra khỏi mạch nước, sau đó trông thấy con rắn kia há miệng nuốt thiếu niên hắc y vào.

.......
Chương trước Chương tiếp
Loading...