Nam Thần Quốc Dân Là Nữ Sinh: Chiến Thiếu Kìm Chế Sủng.

Chương 13: Xấu Như Cô?



Trường trung học Giang Lâm.

Mỗi năm nhà trường đều tổ chức một cuộc thi kiểm tra thành tích cuối học kỳ 1 để một lần nữa phân lớp.

Muốn đảm bảo tốt học sinh oqr cùng một lớp cùng nhau tiến bộ, lúc thi đại học mới có thể phát huy trình độ tốt nhất, mới có thể làm giáo viên vẻ vang.

Đồng thời đảm bảo học sinh dở ở mộ lớp, mặc kệ náo loạn thể nào đều sẽ không ảnh hưởng tới những học sinh tốt.

Dạ Bạch một tay ném cặp sách lên vai, một tay đút túi tiền, vẻ mặt hờ hững nhìn bảng thông báo phân lớp, quả nhiên là ở lớp thấp kém nhất, 11A7.

Nguyên chủ luôn sống giữa sợ hãi, lúc nào cũng lo lắng mình bị bắt nạt, cái loại áp lực tinh thần này, thành tích học tập không tốt cũng rất bình thường.

Dạ Bạch đối với sự phân lớp này cũng thật vừa lòng, làm một học sinh cá biệt vô lo vô nghĩ còn thực nhẹ nhàng.

" Oa, trường chúng ta khi nào có một soái ca như vậy, sao trước đây tôi lại không phát hiện chứ?"

" Chẳng lẽ là một học đệ? Là một tân sinh mới sao?"

" Xem tư thế hắn mang cặp sách thật ngầu nha."

" Còn có cặp tay thon dài trắng nõn kìa, thực đẹp."

" Mau đi lên, tới gần một chút."

Bên tai ríu rít những âm thanh làm Dạ Bạch hơi nhăn mi lại, có chút ồn ào, nhưng cũng không phản cảm. Vẫn có điểm ồn ào đến đau đầu.

Dạ Bạch xoay người yên lặng hướng về lớp mình rời đi, lại bị một đám học sinh tới ngăn lại, có nam có nữ.

Đi đầu là một mữ sinh, mái tóc làm sóng nhuộm một màu vàng kim, tuy là mặc đồng phục nhưng cũng không che đấu được hơi thở của ' chị đại'

Dạ Bạch cũng không nói gì, cũng không có ý định để ý tới đối phương, trực tiếp vòng ua nhưng vẫn bị ngăn cản.

Dạ Bạch lùi lại hai bước, cùng bọn họ kéo ra khoảng cách, bộ dáng thanh tú ánh mắt lạnh lùng iieecs qua, khí chất thanh lãnh cùng quý khí.

" Hắc, mới tới sao, lớp nào thế, tôi thế nào chứ từng thấy qua cậu, lớn lên cũng thật thuận mắt, tôi La Kỳ San coi trọng cậu, làm bạn trai tôi đi."

Ngữ khí ra lệnh, thái độ từ trên cao nhìn xuống giống như đang ban ân huệ.

Dạ Bạch chán nản liếc nhìn, đầy vẻ khinh miệt" Xấu như cô?"

" Ha ha, tiểu ca ca này cũng thật lợi hại còn dám nói như vậy"

" Bất quá tiểu ca ca này chắc là học sinh mới, khẳng định không quen biết San tỷ, San tỷ là người không thể trêu vào đâu."

" Sắp tới khẳng định rất thảm, làm sao đây?"

" Hay là đi lên giúp, nhưng sợ bị đánh, bọn họ người cũng thật nhiều."

Xung quanh là tiếng cười nhạo cùng chế giễu, sắc mặt La Kỳ San vô cùng khó coi, đây cũng là người đầu tiên dám không cho cô mặt mũi.

" Mày biết tao là ai không, biết trong Giang Lâm này thế lực của tao có bao nhiêu lớn không?"

La Kỳ San vẻ mặt hung ác đe dọa Dạ Bạch nói:" Mày hiện tại qùy xuống xin lỗi tao, cầu xin tao làm bạn gái mày, tao liền tha lỗi, thế nào?"

" Đúng vậy, dám csix San tỷ của chúng ta, tìm chết sao?"

Đàn em đằng sau La Kỳ San đều mượn cáo oai hùm lên tiếng, vô cùng có khí thế. Người đông thế mạnh, nhìn cũng có chút lợi hại.

Nhưng ạ Bạch ột chút cũng không dao động, thậm chí ánh mắt cũng không thay đổi. Cô thế nào lại không biế La Kỳ San ở trung học Gang Lâm, trước kia người bát nạt cô, người nào đó chính là đi đầu.

Dạ Bạch khóe miệng gợi lên một màn trào phúng, không có tiếp La Kỳ San nói chuyện, chỉ là ánh mắt nhìn La Kỳ San giống như một con hề đang nhảy nhótường trung học Giang Lâm.

Mỗi năm nhà trường đều tổ chức một cuộc thi kiểm tra thành tích cuối học kỳ 1 để một lần nữa phân lớp.

Muốn đảm bảo tốt học sinh oqr cùng một lớp cùng nhau tiến bộ, lúc thi đại học mới có thể phát huy trình độ tốt nhất, mới có thể làm giáo viên vẻ vang.

Đồng thời đảm bảo học sinh dở ở mộ lớp, mặc kệ náo loạn thể nào đều sẽ không ảnh hưởng tới những học sinh tốt.

Dạ Bạch một tay ném cặp sách lên vai, một tay đút túi tiền, vẻ mặt hờ hững nhìn bảng thông báo phân lớp, quả nhiên là ở lớp thấp kém nhất, 11A7.

Nguyên chủ luôn sống giữa sợ hãi, lúc nào cũng lo lắng mình bị bắt nạt, cái loại áp lực tinh thần này, thành tích học tập không tốt cũng rất bình thường.

Dạ Bạch đối với sự phân lớp này cũng thật vừa lòng, làm một học sinh cá biệt vô lo vô nghĩ còn thực nhẹ nhàng.

" Oa, trường chúng ta khi nào có một soái ca như vậy, sao trước đây tôi lại không phát hiện chứ?"

" Chẳng lẽ là một học đệ? Là một tân sinh mới sao?"

" Xem tư thế hắn mang cặp sách thật ngầu nha."

" Còn có cặp tay thon dài trắng nõn kìa, thực đẹp."

" Mau đi lên, tới gần một chút."

Bên tai ríu rít những âm thanh làm Dạ Bạch hơi nhăn mi lại, có chút ồn ào, nhưng cũng không phản cảm. Vẫn có điểm ồn ào đến đau đầu.

Dạ Bạch xoay người yên lặng hướng về lớp mình rời đi, lại bị một đám học sinh tới ngăn lại, có nam có nữ.

Đi đầu là một mữ sinh, mái tóc làm sóng nhuộm một màu vàng kim, tuy là mặc đồng phục nhưng cũng không che đấu được hơi thở của ' chị đại'

Dạ Bạch cũng không nói gì, cũng không có ý định để ý tới đối phương, trực tiếp vòng ua nhưng vẫn bị ngăn cản.

Dạ Bạch lùi lại hai bước, cùng bọn họ kéo ra khoảng cách, bộ dáng thanh tú ánh mắt lạnh lùng iieecs qua, khí chất thanh lãnh cùng quý khí.

" Hắc, mới tới sao, lớp nào thế, tôi thế nào chứ từng thấy qua cậu, lớn lên cũng thật thuận mắt, tôi La Kỳ San coi trọng cậu, làm bạn trai tôi đi."

Ngữ khí ra lệnh, thái độ từ trên cao nhìn xuống giống như đang ban ân huệ.

Dạ Bạch chán nản liếc nhìn, đầy vẻ khinh miệt" Xấu như cô?"

" Ha ha, tiểu ca ca này cũng thật lợi hại còn dám nói như vậy"

" Bất quá tiểu ca ca này chắc là học sinh mới, khẳng định không quen biết San tỷ, San tỷ là người không thể trêu vào đâu."

" Sắp tới khẳng định rất thảm, làm sao đây?"

" Hay là đi lên giúp, nhưng sợ bị đánh, bọn họ người cũng thật nhiều."

Xung quanh là tiếng cười nhạo cùng chế giễu, sắc mặt La Kỳ San vô cùng khó coi, đây cũng là người đầu tiên dám không cho cô mặt mũi.

" Mày biết tao là ai không, biết trong Giang Lâm này thế lực của tao có bao nhiêu lớn không?"

La Kỳ San vẻ mặt hung ác đe dọa Dạ Bạch nói:" Mày hiện tại qùy xuống xin lỗi tao, cầu xin tao làm bạn gái mày, tao liền tha lỗi, thế nào?"

" Đúng vậy, dám csix San tỷ của chúng ta, tìm chết sao?"

Đàn em đằng sau La Kỳ San đều mượn cáo oai hùm lên tiếng, vô cùng có khí thế. Người đông thế mạnh, nhìn cũng có chút lợi hại.

Nhưng ạ Bạch ột chút cũng không dao động, thậm chí ánh mắt cũng không thay đổi. Cô thế nào lại không biết La Kỳ San ở trung học Gang Lâm, trước kia người bát nạt cô, người nào đó chính là đi đầu.

Dạ Bạch khóe miệng gợi lên một màn trào phúng, không có tiếp La Kỳ San nói chuyện, chỉ là ánh mắt nhìn La Kỳ San giống như một con hề đang nhảy nhót.

" Vậy cô biết." Dạ Bạch kéo dài ngữ điệu, lại tạm dừng một chút." Tôi là ai sao?"

Trong giọng nói nhẹ nhàng mang theo cảm giác lạnh lẽo.
Chương trước Chương tiếp
Loading...