Nam Thê Xung Hỉ Của Lão Nam Nhân Nhà Giàu

Chương 21



Edit by Nhiên Nhiên

Beta by Chris

Dung Hiểu bị Nhan Thanh đẩy mạnh đi, mới phát hiện nơi này thì ra là một lễ đường nhỏ, mà lúc này đạo diễn Quách Đức Long đang ngồi ở dãy ghế đầu tiên nhìn bọn họ đi qua, Nhan Thanh mang cậu đi đến chào Quách Đức Long: "Đạo diễn Quách, đây là Dung Hiểu"

Quách Đức Long năm nay chưa đến 50 tuổi, nhưng tóc đã hoa râm, mang một cái kính đen, thoạt nhìn có chút nghiêm khắc, nghe thấy Nhan Thanh giới thiệu, cẩn thận nhìn qua Dung Hiểu

Ấn tượng đầu tiên cảm thấy đứa bé này lớn lên không tồi, lại ngoan ngoãn xinh đẹp, nhưng lại thiếu một chút lãnh cảm mà ông cần

Giấu đi thất vọng trong mắt: "Vậy bắt đầu đi"

"Đi qua đi Dung Hiểu, đừng quá khẩn trương, cứ phát huy bình thường" Nhan Thanh vỗ vai cậu, cổ vũ

Dung Hiểu cười một cái, thật ra cậu cũng không có khẩn trương nhiều, ngược lại cảm thấy Nhan Thanh so với cậu còn muốn khẩn trương hơn, quay đầu nhìn Phó Duy Trạch đang đứng ở cửa, thấy nam nhân nhẹ nhàng gật đầu với mình

Biên kịch Lưu ngồi bên cạnh Quách Đức Long, mở ra kịch bản: "Dung Hiểu, nhờ cậu đóng một chút, "Thượng tiên" cảnh 23, màn 3, cảnh Thiều Hoa thượng tiên đang thay đệ tử chiến đấu với Ma Tôn, 3 phút chuẩn bị của cậu bắt đầu"

"Dạ lão sư" Dung Hiểu nghe biên kịch Lưu nói vậy hơi hơi cúi người

Cậu lễ phép như vậy, làm cho biên kịch Lưu thật vừa lòng

Khác với Quách Đức Long, ấn tượng đầu tiên của Lưu Hiệu đối với Dung Hiểu rất tốt, cô năm nay mới 40 tuổi, có con trai lớn cũng tầm tuổi Dung Hiểu, ngày nào cũng làm cho cô đau đầu, bỗng nhiên thấy đứa bé ngoan như vậy, sinh ra hảo cảm cũng là điều bình thường

Ngồi ở bên còn lại là giám chế Trương Cung đi đến kế bên Nhan Thanh: "Không nghĩ đến cô lại mang người mới đến đây, vẫn là song nhi, Nhan lão đại vẫn thích khiêu chiến như vậy sao?"

Nhan Thanh đã quá quen thuộc với hắn, kéo lên khóe môi cười nói: "Song nhi thì làm sao, không nghĩ tới anh như vậy mà còn kì thị họ"

Bị chụp mũ Trương Cung chỉ cảm thấy bản thân bị oan đến chết: "Cô đừng có nói bậy, tôi đâu có ý đó, tôi chỉ chút không ngờ tới, hơn nữa cô cũng đừng có giả hồ đồ với tôi, song nhi làm sao vậy, cô không thể rõ ràng hơn tôi được, trong giới luôn có song nhi, nhưng làm sao tồn tại được cô cũng không phải không rõ ràng, tôi thấy đứa trẻ này rất sạch sẽ, nếu không thể phát triển được tốt nhất đừng làm hại con nhà người ta"

"Không cần anh nhọc lòng lo lắng, lo tốt cho bản thân đi" Nhan Thanh tuy nói như vậy, nhưng cũng biết Trương Cung có hảo ý, để tồn tại trong giới giải trí song nhi phải trở thành vật để người khác vui đùa, ít có người chân chính dựa vào năng lực để đi lên, nhưng Dung Hiểu không giống như vậy, nhìn lướt qua Phó Duy Trạch đang đứng ở cửa

Có vị nào đó ở đây, người nào không có mắt mà muốn trêu ghẹo Dung Hiểu, đều là tìm đường chết

"Lão sư, tôi sẵn sàng rồi" Buông kịch bản xuống, Dung Hiểu hướng đến bên này nói

"Được, bắt đầu diễn" Lưu Hiệu giơ tay ra dấu với cậu, Dung Hiểu hít sâu một cái, trong nháy mắt ánh mắt liền thay đổi

Người đứng đó vẫn là cậu, nhưng dường như lại không phải

Quách Đức Long ngồi ở thính phòng bất giác mà "Di" một tiếng, hiển nhiên đã thấy được biến hóa này

Cảnh xuân tươi đẹp, thượng tiên đạp lên ánh trăng mà bay xuống, quanh thân mang theo một tầng sương lạnh, người chính là thượng tiên đẹp nhất và cũng lạnh lùng nhất ở Cửu Trọng Thiên, chưa có bất cứ ai hay vật gì có thể lọt vào mắt xanh của người

Đại đệ tử Lạc Thu của Thiều Hoa Cung một khắc trước đã được Ma Tôn nói trước. Bỗng nhiên thoáng thấy một bóng dáng màu trắng, lúc lâu sau trong mắt vẫn còn đọng lại hình dáng đó

Hình như cảm nhận được gì đó, thượng tiên diễm lệ nhẹ nhàng quay đầu nhìn Lạc Thu một cái, nhưng chỉ nhìn lướt qua, trong mắt người không có cảm xúc gì cũng như không có tí tình cảm nào

"Không nghĩ tới Thiều Hoa thượng tiên cũng sẽ cứu người"

"Chỉ là đi ngang qua, nhưng nếu là người của Thiều Hoa Cung, ta muốn mang đi"

"À, Thiều Hoa thượng tiên cho rằng ta ở đây là đang ở nơi nào, bản tôn là người như thế nào, há là có phải các người muốn tới thì tới muốn đi thì đi?"

Thiều Hoa thượng tiên hơi chau mày, trong mắt hình như có chút không kiên nhẫn, tay áo nhẹ vung lên: "Đến đây, đánh một trận"

Ma Tôn: "..."

Thiều Hoa Cung đệ tử: "..."

"Phốc, ha ha" Trương Cung không trụ được, bật cười, cười xong nhìn về phía Quách Đức Long: "Đạo diễn Quách, tôi nghĩ chọn cậu ta luôn đi, ông muốn cái loại cảm giác tương phản này mà, chính là loại bề ngoài thanh cao, nhưng kỳ thật cá tính thẳng không ra vẻ phải không"

Làm giám chế, Trương Cung cũng không phải lần đầu hợp tác với Quách Đức Long, tự nhiên sẽ hiểu ý tưởng của ông ấy

"Tôi thì không có vấn đề, hình tượng thượng tiên như vậy cũng hoàn toàn phù hợp với Thiều Hoa thượng tiên trong giả thiết, chính là Thiều Hoa thượng tiên trong tưởng tượng của tôi." Chính là ấn tượng đầu tiên của Lưu Hiệu đối với Dung Hiểu cũng không tồi, nhưng sau khi xem xong cảnh thử vai này, từ không tồi đã biến thành thật tốt

Có thể làm cho một biên kịch nói ra lời như vậy, đây là những lời thật lòng, đối với bất kì diễn viên nào mà nói đây chính là khen ngợi tuyệt đối

Thử vai kết thúc, Dung Hiểu lại khôi phục dáng vẻ ngoan ngoãn bình thường

Quách Đức Long chưa từng gặp người có thể mang lại loại cảm giác này, lúc diễn cảm giác là một người khác, chỉ là những người ở đây đều là diễn viên gạo cội có nhiều năm kinh nghiệm, nhưng người trước mắt chỉ là một song nhi chưa trưởng thành bao nhiêu

Xem ra đối với một số người, thật sự là trời sinh cho ăn chén cơm* này

* nôm na là trời sinh làm nghề này ý.

Nghĩ kỹ điều này, quay đầu lại liền thấy Trương Cung cùng Lưu Hiệu đều đang nhìn ông, tức khắc nói: "Nhìn tôi làm gì, còn không nhanh chạy ra ngoài thông báo người bên ngoài không cần đợi nữa, chọn cậu ta"

Nhan Thanh nghe vậy lập tức hướng Dung Hiểu giơ ngón tay cái

Tuy rằng lúc diễn không có mấy khẩn trương, nhưng nghe được Quách Đức Long chọn cậu, làm cho Dung Hiểu trong lòng nhảy dựng lên, bất giác tầm mắt ngừng tại Phó Duy Trạch đang đứng ở cửa, liền thấy nam nhân cũng đang chắm chú nhìn cậu

"Dung Hiểu trước kia cậu thật sự chưa từng đóng phim?" Quách Đức Long đi tới, nhìn đứa bé vì vừa được chọn thông qua thử vai mà vui sướng không thôi, trong lòng không nhịn được cảm thán, sự tương phản này thật sự rất lớn

Chỉ là nhìn như vậy, rất khó để tìm điểm tương đồng với Thiều Hoa thượng tiên, nhớ lại cảnh thử vai khi nãy, loại lãnh diểm cảm giác đó khiến cho da đầu của Quách Đức Long có chút tê dại, thậm chí có thể tưởng tượng được nhân vật này khi được ra mắt, nhất định sẽ thập phần được hoan nghênh

Dung Hiểu lắc đầu: "Chưa từng ạ, nhưng trước kia chị Nhan có mời lão sư* dạy tôi"

* giáo viên

"Là Ương Diễn Sầm Dục tiền bối, mỗi tuần dạy cậu ấy ba buổi"

"Sầm Dục không phải dễ mời, không ngờ tới cậu lại có bản lĩnh này" Sầm Dục năm nay không đến 70 tuổi, thậm chí có gần 30 năm kinh nghiệm không xuất hiện trên màn hình, nhưng cô ta đã có được giải ảnh hậu quốc tế năm mười sáu tuổi, sự huy hoàng này chưa ai có thể phá vỡ. Chẳng sợ người này hiện giờ không có trong giới giải trí, trong giới giải trí đều là do nghe cô ấy diễn thuyết mà ra, càng đừng nói tới người này là do Ương Diễn đạo tạo chuyên nghiệp, trong giới giải trí hiện này học trò của cô ta đã chiếm hơn phân nữa, nhưng lút lén thu học trò như vầy đây chính là lần đầu tiên nghe nói

Nghe Nhan Thanh nói như vậy, Quách Đức Long bất giác liếc mắt nhìn Dung Hiểu một cái

Nhan Thanh nghĩ thầm, tôi làm gì có được bản lĩnh đó, tôi quá lắm chỉ là chân chạy vặt, người thật sự làm được điều đó, ở đằng kia kìa!

Nhìn thoáng qua hướng của Phó Duy Trạch, phát hiện ai kia đang chăm chú nhìn Dung Hiểu

Ánh mắt kia thật là ...

"Dung Hiểu, lúc nãy diễn thật tốt, chính là bộ dáng Thiều Hoa trong lòng của tôi, cám ơn cậu"

Không ngờ Lưu Hiệu sẽ nói với cậu những lời này, Dung Hiểu có chút thụ sủng nhược kinh nói: "Lão sư quá khen rồi, là do kịch bản của người viết hay thôi"

"Lưu lão sư rất ít khen người khác, cậu cứ nhận lời khen đó đi" Trương Cung đi qua cười nói, vươn tay đợi Dung Hiểu: "Tôi là giám chế của phim "Thượng tiên", Trương Cung, hợp tác vui vẻ"

"Chào anh, Trương lão sư" Dung Hiểu nghe vậy cười duỗi tay chạm vào tay hắn

Bên này Quách Đức Long đã cùng với Nhan Thanh đã bàn bạc xong việc chụp ảnh tạo hình chiều nay, khi đoàn người từ phòng thử vai đi ra, Dung Hiểu không nhịn được mà đi về phía Phó Duy Trạch: "Phó tiên sinh tôi được chọn rồi"Cậu từ sáng sớm đã muốn nói việc này với Phó Duy Trạch, chỉ là khi nãy bị giữ lại đi không được

Trong lòng cậu, nhân vật này thật sự không phải nhân vật mà dựa vào nỗ lực của cậu có thể đạt được, nếu không phải Phó Duy Trạch giúp cậu, chắc sẽ không thuận lợi như hôm nay

Phó Duy Trạch nhìn đứa nhỏ trong mắt đang nhảy nhót, vừa nãy đã thử giấu Dung Hiểu cảm giác kinh diễm này, lại lần nữa xuất hiện

Hắn có chút hối hận, nếu như lúc trước không cho cậu cơ hội, hiện tại có phải Dung Hiểu chỉ có mình hắn là người thân, ai cũng không thấy, ai cũng không biết cậu giỏi

Bị hắn nhìn như vậy, Dung Hiểu có chút khẩn trương: "Phó tiên sinh, anh không vui sao?"

"Không có, cậu diễn tốt lắm, họ chọn cậu là chuyện thật bình thường"

Lời này của hắn có chút quá theo lẽ thường của hắn, giống như không lựa chọn cậu thì chính là bọn họ không có mắt nhìn, làm cho mặt Dung Hiểu bất giác nóng lên, đáy mắt lại xuất hiện nét vui vẻ

Mà trước mắt chỉ gặp được Phó Duy Trạch, Trương Cung nhìn bộ dáng thân mật của Dung Hiểu và nam nhân, trong lòng nhảy dựng, nghiêng đầu hỏi Nhan Thanh: "Đây là ai, thấy có chút quen mắt?"

Tác giả có lời muốn nói:

Trương Cung: Đây là ai?

Nhan Thanh: Ba của anh!

Còn một canh một ha ~~

Cầu cất chứa ~~~~
Chương trước Chương tiếp
Loading...