Nam Thê Xung Hỉ Của Lão Nam Nhân Nhà Giàu
Chương 22
Edit by kkjjhh, Echo Trương Cung nói một câu, khiến Quách Đức Long cùng Lưu Hiệu nghiêng đầu nhìn sang. "Vâng, tôi vừa mới hỏi tiểu Nhan đây là ai, quan hệ với Dung Hiểu quan hệ thật không tồi" Quách Đức Long tuy rằng chưa nói thẳng ra,Nhan Thanh lăn lộn trong vòng này* sao lại không hiểu. * ý là làm nghề này đã lâu "Là tập đoàn Phó thị Phó Duy Trạch tiên sinh." giọng Nhan Thanh không lớn, lại khiến cho những người có mặt ở đây nghe thấy. Trương Cung đột nhiên quay đầu nhìn về phía nàng, trong mắt tràn đầy khiếp sợ. Quách Đức Long nghe vậy thì lại há miệng, mà cuối cùng cũng không nói gì. Ngược lại là Lưu Hiệu nhìn hai người cách đó không xa, trong mắt lộ ra ánh sáng. Đối với phản ứng của những người này, Nhan Thanh cũng không ngoài ý muốn. Phó thị mặc dù không trực tiếp trải rộng đến vòng giải trí, nhưng đối với bất kể là nước hoa, quần áo hay trang sức cũng đều là nhưng thứ vòng giải trí để ý. Dù sao Phó thị không chỉ ra tay hào phóng , danh tiếng cũng tốt, lại sau khi qua tay Phó Duy Trạch, càng tiến vào thị trường quốc tế, thậm chí ép thẳng đến địa vị mấy nước Âu Mĩ chuyên trang sức hàng hiệu. Thường xuyên đóng vai trò khách quý đặc biệt, xuất hiện ở những triển lãm bán hàng, những buổi họp lớn. Chỉ là Phó Duy Trạch luôn điệu thấp, chưa bao giờ có mặt ở bất kỳ cuộc phỏng vấn cùng sự kiện sản phẩm mới ra mắt, hắn đối với ngoại giới rất nổi tiếng , nhưng cũng chỉ là chỉ nghe tên chứ không biết mặt. Lúc này nghe Nhan Thanh nói vậy, bất kể là Trương Cung hay là Quách Đức Long nhìn Dung Hiểu ánh mắt đều không giống nhau. "Dung Hiểu không muốn để cho bên ngoại biết đến quan hệ của bọn họ, cho nên kính xin ba vị bảo mật." "Yên tâm, chúng ta ngày hôm nay không nhìn thấy bất cứ thứ gì." Trương Cung vỗ ngực một cái, một bộ dáng bị hù dọa. Nhan Thanh không để ý tới hắn, chỉ đối Quách Đức Long nói: "Quách đạo, bởi vì một ít nguyên nhân, thời điểm quay chụp, Phó tiên sinh có thể sẽ ở đây, thế nhưng ngài không cần làm cái gì, cứ cho là anh ta không tồn tại là tốt rồi." Quách Đức Long khóe miệng nhẹ nhàng co giật một chút, mắt kính gọng đen dày nặng phản quang: "Biết rồi." Lưu Hiệu quay đầu đối Nhan Thanh cười nói: "Bọn họ tình cảm rất tốt." Nhan Thanh nghe vậy tâm lý thở dài, đó là rất tốt sao, Phó Duy Trạch còn kém đem đứa nhỏ treo ở thắt lưng . "Buổi chiều 3 giờ, cô dẫn người lại đây, tôi ở bên kia chờ cô, chúng ta tranh thủ buổi chiều chụp xong, buổi tối liền phát." Trương Cung căn dặn xong Nhan Thanh liền cùng Quách Đức Long, Lưu Hiệu lên xe rời đi. Nhan Thanh nhìn bọn họ lái xe đi, quay người cười hướng Dung Hiểu đi tới: "Chúc mừng Dung Hiểu, khởi đầu tốt đẹp, buổi chiều ba giờ hóa trang chụp ảnh, nếu thuận lợi thì buổi tối có thể công bố." "Nhanh như vậy?" Không nghĩ tới cậu vừa thử vai xong, buổi tối liền có thể xuất đạo, hiệu suất cao đến dọa người. "Quách đạo hận không thể để cậu có thể lập tức vào sân, hắn càng kéo dài một ngày, thì lại càng tốn thêm một phân tiền, ông lão này keo kiệt vô cùng." Nhan Thanh nói xong hướng Dung Hiểu nháy mắt, sau đó nhìn về phía Phó Duy Trạch- người vẫn luôn không nói gì "Phó tiên sinh đối với biểu hiện của Dung Hiểu ngày hôm nay hài lòng không?" "Cậu ấy vẫn luôn rất tốt." Phó Duy Trạch nói phi thường tự nhiên, giống như hắn luôn cho rằng như vậy. Bị cưỡng ép nhét một miệng thức ăn cho chó, Nhan Thanh lần này bất cẩn rồi. Nàng không nên đặt câu hỏi này. "Vậy được, Dung Hiểu buổi chiều ba giờ, chị đem địa chỉ chuyển tới điện thoại của em, đừng tới muộn, chị đi trước." Nhan Thanh nói xong cũng không ở lại tự chuốc nhục nhã mà tìm ngược, trực tiếp chạy chậm trở về cao ốc. Nàng vừa tiến đến, liền nhìn thấy những người chờ đợi thử vai từ bên trong đi ra. "Chuyện gì xảy ra, mới đến số ba liền định rồi?" "Có cái gì kinh ngạc, trước đều nói rồi, thử vai không thành vấn đề, trực tiếp xác định, người sau có thể thử chính là vận may, không đến lượt chỉ có thể tự trách mình không có vận may đó, ai, tôi đã nhận mệnh."( đoạn này chém chút vì không hiểu lắm) "Tôi ngạc nhiên là vì Quách đạo thế mà lại chọn một tiểu song nhi đóng vai nhân vật này." "Cậu không nói tôi suýt chút nữa đã quên rồi, tiểu song vừa lớn lên thật đẹp, nhưng cùng Thiều Hoa thượng tiên lãnh diễm cảm giác không giống nhau lắm đi?" "Cũng khen người ta thiên phú dị bẩm, thời điểm thử vai liền khiến đạo diễn nhìn trúng đâu?" "Lời này cậu tin không, kia Tiểu Song nhìn qua so với người ta tuổi tác nhỏ hơn rất nhiều, tôi cũng hoài nghi cậu ta chưa thành niên." "Thành niên thì chắc là thành niên rồi , mà e sợ tấm màn đen không thể thiếu, đừng quên là ai dẫn cậu ta đi vào." "Chậc, cây lớn chính là đón gió." "Tôi thật ghen tị, tôi cũng muốn đổi người đại diên như NhanThanh!" "Tôi nghĩ cậu đang nằm mơ thì càng đúng hơn." Nhan Thanh từ bên cạnh bọn họ đi qua, trong nháy mắt khiến những người này ngậm miệng, nhẹ nhàng cong khóe môi, nàng không phải là đại phật gì cả, ý muốn là của Dung Hiểu, Phó Duy Trạch có thể trực tiếp vì cậu chế tạo riêng một bộ phim, để cho xuất đạo, như thế nào vẫn phải chạy tới thử vai? Bây giờ ở nơi này ghen tị , sau này chẳng phải là muốn ghen chết luôn ? Nhan Thanh đi rồi, Đồng Trình nói: "Đã đặt trước phòng ăn, hiện tại đi qua sao?" "Đi thôi." Phó Duy Trạch nói xong, Đồng Trình đáp một tiếng, chạy tới lái xe "Có thể không quay về chứ, anh không mệt sao?" Nghĩ đến việc buổi chiều Phó Duy Trạch còn muốn cùng cậu chụp ảnh tạo hình, Dung Hiểu liền cảm thấy rất ngượng ngùng. "Một chút nữa đến nhà hàng có thể nghỉ ngơi." Phó Duy Trạch nhìn đôi mắt đứa nhỏ ướt nhẹp, lông mi vừa dài vừa cong, tay có chút ngứa, nắm chặt, "Vừa mới thử vai có cảm giác gì, khẩn trương không?" " Vẫn tốt, tôi không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ như thế nào diễn được Thiều Hoa thượng tiên, kịch bản anh cũng đọc rồi, thật ra Thiều Hoa thượng tiên người này, trừ bỏ lãnh diễm* ở bên ngoài, sợ hãi phiền toái, thậm chí nói nhiều một chữ đều ngại mệt, cho nên chỉ có thể sử dụng bạo lực giải quyết vấn đề, đều không cần lãng phí miệng lưỡi, điểm này lại không thể diễn quá trung nhị**, cho nên lúc ấy diễn xong vẫn là có chút thấp thỏm, không nghĩ tới kết quả rất tốt." Nói tới đây, Dung Hiểu ngượng ngùng cười một cái, sau đó thấy Đồng Trình lái xe lại đây, "Phó tiên sinh, xe tới." * lãnh diễm: lạnh lùng diễm lệ "Được."**Chūnibyō (中二病 (Trung nhị bệnh)?) là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học cơ sở [1] (hay "sơ trung" theo một số cách dịch sang tiếng Việt, chính xác là "trung học" theo hệ thống giáo dục Nhật Bản).Tại Việt Nam, chūnibyō đôi khi còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi đậy thì". Dung Hiểu nói cảm thụ của cậu, là người đứng xem, Phó Duy Trạch cũng không có đánh giá gì của mình, hắn chỉ cảm thấy, mỗi lần Dung Hiểu diễn phim, cảm giác dường như thay đổi thành một người khác làm hắn tâm động lại cảm thấy kinh diễm*.*kinh diễm: Bị làm cho kinh ngạc bởi cái gì đó quá đẹp Quyết định nhà hàng là một nhà hàng gia truyền, thức ăn theo phong cách Nhật, vừa an tĩnh lại thoải mái. Ngồi trên tatami, Dung Hiểu nhìn ngoài cửa sổ nở rộ hoa: "Đây là hoa anh đào sao?" "Phải, là hoa anh đào." Phó Duy Trạch thấy Dung Hiểu trong mắt tràn đầy ngạc nhiên, cũng nổi lên ý cười, "Thích thì cứ nói, một chút có thể đi ra ngoài chụp ảnh." "Có thể chứ?" Dung Hiểu có chút ngoài ý muốn, cậu không phải chưa từng thấy hoa anh đào, chỉ là cây lớn lên xum xuê tươi tốt như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy. "Đương nhiên có thể." Phó Duy Trạch mới vừa nói xong, liền thấy Dung Hiểu đứng lên đi đến phía trước cửa sổ, chỉ vào bên ngoài trên mặt ý cười càng đậm một phần, "Phó tiên sinh anh xem, dưới cây có quả quất béo." Không hiểu quất béo là thứ gì, Phó Duy Trạch di chuyển xe lăn lại, liền thấy một con mèo màu cam siêu béo đang nằm dưới cây, lộ cái bụng màu trắng, thích ý mà thổi gió. Nghiêng đầu nhìn ánh sáng trong mắt Dung Hiểu trong, Phó Duy Trạch tâm bị xúc động nói: "Thích?" "Vâng." Dung Hiểu không quay sang nhìn hắn, lại nhẹ nhàng trả lời. ...... Bạch San tẩy trang xong tiến vào, thấy người đại diện đang ở trong phòng: "Có chuyện gì sao" "Phải, lúc trước Quách đạo nói muốn thêm nhân vật, người đã định vai." Hà huệ gật đầu, trực tiếp đem mục đích lần này tới nói ra, liền thấy Bạch San mày hơi chau, khó hiểu, " Chị Hà không phải nói sẽ kiến nghị với đạo diễn không cần thêm nhân vật này sao?" "Em cũng nói, là kiến nghị, trước khi vào tổ đã kí hợp đồng, chúng ta không có quyền sửa đổi kịch bản, cho nên đạo diễn cùng biên kịch muốn thêm nhân vật gì, chúng ta không có quyền can thiệp." Hà Huệ nói xong những lời này, tựa hồ cảm thấy lời nói có chút ngạnh, ngược lại trấn an nói, "Em cũng không cần quá đa tâm, em sẽ là nữ chính duy nhất không thay đổi, kịch bản mới chị đã xem qua, Thiều Hoa thượng tiên này suất diễn cũng chẳng có bao nhiêu, lại còn đều là hồi ức, đoạt của em cùng lắm chỉ là chút danh tiếng ." Nếu dựa theo suất diễn mà nói, đương nhiên là đoạt của nàng, nhưng nhân vật Thiều Hoa thượng tiên lại là bạch nguyệt quang* trong lòng nam chính Lạc Thu, cho dù sau này cùng nữ chính ở bên nhau, trong lòng cũng luôn có bóng dáng bạch nguyệt quang*, khiến cho vai nữ chính giống như là cưỡng ép ở bên nam chính. * bạch nguyệt quang:Bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng): ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình. Xuất phát từ tiểu thuyết《Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng》của Trương Ái Linh. Khiến cho Bạch San thập phần* để ý. * thập phần: mười phần, là cực kì để ý "Biết là ai diễn không?" "Không biết, nghe nói là nhân vật mới, nhưng mà chắc buổi tối là có thể biết." Hà huệ nói xong, nhìn thời gian, "Khó có được một ngày kết thúc sớm, em nghỉ ngơi đi, chị đi trước." Tác giả có lời muốn nói: Canh hai xong, cầu cái cất chứa ~~~ -------------------------------------Hế lô cả nhà, tui lại ngoi lên rồi đây. Có mấy bn hỏi tui có drop ko. Câu tl là ko nhé????. Chương này tui ko để tên beta bởi bắt đầu từ chương này tui sẽ ko nhờ beta nx????. Tui sẽ cố gắng ko để lọt nhiều sạn nên hãy tin tui nhe. Love all❤❤❤❤
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương