Nếu Mệt Quá, Có Anh Đây.

Chương 10: Ông Chủ Tư Thị Điều Tra Cô.



Bạch Vĩ bị nhìn đến mất tự nhiên, đưa tay che miệng ho một cái.

“Tiểu Di, có gì ăn không, chị thấy hơi đói.” Cô tìm cách đánh lạc hướng chủ đề.

Rất may Bạch Di đã chuyển sang hướng khác: “Có chứ, nhưng mà đồ ăn nguội mất rồi, chị đợi một chút, em vào hâm lại ngay.” Cô nói rồi lại chạy vào bếp.

Cái đuôi thỏ phía sau lại lắc lắc, thật đáng yêu!

Bạch Vĩ lắc lắc đầu, dừng!

Bạch Di chợt thò đầu ra: “Vĩ Vĩ, chị vào tắm đi.”

Cô gật đầu, “ừm” một tiếng.

Cô đi lên phòng, sực nhớ tới một chuyện, bèn lấy điện thoại ra.

“Tiểu Trạch, điều tra dùm tôi có những ai thường ở gần Hoàng Huy, có gì bất thường báo cáo ngay.”

“Vâng.” Tiểu Trạch đáp ngắn gọn.

Sau khi cúp máy, cô vào tắm rửa rồi đi xuống lầu. Mùi thức ăn thơm phức làm cô đúng là cảm thấy hơi đói.

Sau khi ăn xong, cô đi vào phòng làm việc. Vừa mở điện thoại ra đã thấy một bức thư điện tử được gửi đến. Bức thư đã được mã hóa, mất đến năm phút cô mới xem được nội dung thư.

Hiệu suất làm việc của Tiểu Trạch thực sự rất nhanh, từ nãy đến giờ mới chỉ mất mười lăm phút, toàn bộ đã được điều ra ra, trong đó còn đặc biệt nhấn mạnh những kẻ tình nghi.

Chợt, tiếng chuông điện thoại vang lên, Bạch Vĩ nhấc máy.

“Bạch tỷ, toàn bộ kết quả điều tra tôi đã gửi cho cô.” Trong điện thoại vang lên giọng nói của Tiểu Trạch.

“Ừm, tôi đã xem qua.” Cô ngừng một lát. “Có kẻ chụp lén tôi.”

Tiểu Trạch gật đầu: “Đúng, vào lúc 6 giờ 34 tối nay. Người này khá giảo hoạt, điều tra hắn hơi mất thời gian, thông tin của hắn tôi đã gửi riêng cho cô một bản.”

Bạch Vĩ mở trang tài liệu tiếp theo, thấy thông tin của tên này cũng khá đầy đủ. Mặc dù nói là hơi mất thời gian nhưng đối với Tiểu Trạch mà nói chỉ là nhiều thêm vài phút.

Tiểu Trạch tiếp tục: “Đã tra được người đứng sau, là Tập đoàn Tư thị, nói đúng hơn là Tư Hàn, ông chủ của Tư thị.”

Bạch Vĩ hơi nhíu mày, Tư Hàn?

Hắn điều tra cô?

Tiểu Trạch: “Còn có... Tư Hàn cũng từng cho người điều tra thân phận giả của cô- Lưu Ngọc Yến một lần.”

Hửm?

“Ừm, tôi biết rồi, có thêm tin tức thì báo lại ngay cho tôi.” Cô nói rồi tắt máy.

Bạch Vĩ xem tư liệu của người chụp lén kia, hầu như đều là những thông tin không quan trọng lắm, chỉ là một tên nhận tiền làm việc.

Còn về Tư Hàn kia, hắn rốt cuộc muốn làm gì?

***

Sáng hôm sau, Bạch Vĩ rời nhà từ sớm bởi hôm nay cô có hai chuyện quan trọng cần giải quyết. Thứ nhất là lô hàng kia, thứ hai là đến công ty mở cuộc họp.

Cô để lại mẩu giấy nhắn cho Bạch Di rồi ra khỏi nhà. Hôm nay cô không hóa trang, chỉ đeo kính áp tròng che lại màu xanh của đôi mắt và đeo khẩu trang đen.

Bạch Vĩ đi xuống hầm để xe, chiếc Lamborghini hôm qua đã được đưa đi sửa chữa, cô chỉ đành lấy chiếc Ferrari màu xám lâu rồi không động đến ra.

Chiếc xe phóng nhanh trên con đường cao tốc, hướng thẳng đến hộp đêm.

Nơi đây hoạt động vào buổi đêm là chủ yếu, nên bây giờ nhân viên đang quét dọn, không có một bóng khách.

Nhân viên ở đây thực chất đều là người của BL, thấy một cô gái bước vào cùng với hơi thở lạnh lẽo quen thuộc kia thì chỉ có thể là Bạch tỷ của bọn họ thôi. Mọi người đều cúi đầu chào một tiếng: “Bạch tỷ.”

Cô không đáp, sải chân bước đến lỗi dẫn xuống tầng hầm. Đi vào phòng trung tâm, Bạch Tư cùng một vài thuộc hạ đã ở đó. Thấy cô vào, cậu ta đứng dậy: “Bạch tỷ.” Trong mắt cậu ta có một tia ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ là thoáng qua.

Bạch vĩ gật đầu.

“Bạch tỷ, đã kiểm kê lô hàng, không thiếu không thừa, cũng không có gì bất thường.” Bạch Tư nói rồi đưa một tập tài liệu cho cô.

“Không có ai động tay động chân gì sao?” Bạch Vĩ không rõ ý vị hỏi một câu.

Bạch Tư: “Điều đó thì có, nhưng đã được xử lí ổn thỏa.”

Bạch Vĩ “ừm” một tiếng, tiếp tục xem xét tập tài liệu kia, đúng là không có gì bất ổn. Đối với năng lực làm việc của Bạch Tư cô vẫn có lòng tin.

Cô gấp tài liệu lại, đứng dậy: “Đến điểm hẹn.”

Cô cùng Bạch Tư và hai tên thủ hạ khác đi đến nơi đã hẹn trước cùng Hà lão đại.

Vừa vào phòng bao, Bạch Vĩ đã thấy một người đàn ông trung niên ngồi ở đó, cô không ngờ Hà lão đại lại đến sớm như thế, còn năm phút nữa mới đến giờ hẹn.

Cô đi lại, bình tĩnh bắt tay với ông: “Hà lão đại, không ngờ ông lại đến sớm như vậy.”

Hà Khuynh cười: “Tôi cũng là mới đến thôi, ngồi đi.” Ông chỉ tay sang chỗ ngồi đối diện.

Nhìn vào Hà Khuynh cũng mới tầm hơn bốn mươi tuổi, gương mặt hiền từ, mái tóc hơi lốm đốm bạc. Nhìn vào không ai nghĩ rằng đây là vị lão đại đứng đầu giới hắc đạo.

“Điều kiện chúng ta nói hôm qua bây giờ còn tính chứ?” Hà Khuynh cười hỏi, mặc dù giọng nói rất hiền hòa dễ gần nhưng vẫn có một sự áp lực ẩn ẩn trong đó.

Bạch Vĩ mỉm cười gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn lạnh tanh không chút cảm xúc: “Đó là đương nhiên, BL sẽ không trở mặt như vậy.”

“Haha, tôi chỉ đùa một chút.”

Bạch Vĩ đưa tài liệu đã được thống kê trước cho Hà lão đại, hai người nhắc đến một vài chuyện như là tán gẫu, buổi giao dịch diễn ra rất thuận lợi.

Bạch Tư đứng sau lưng cô, bây giờ mới biết vì sao đêm qua Hà lão đại lại giúp BL. Thì ra là do Bạch Vĩ bớt số tiền giao dịch đi tám phần trăm, mặc dù số tiền thu vào không như tính toán ban đầu, nhưng còn tốt hơn để S giao dịch với Đại.

Nhưng Bạch Tư còn cảm thấy trong này còn có gì đó không đúng, còn không đúng ở chỗ nào thì cậu không nghĩ ra.
Chương trước Chương tiếp
Loading...