Nếu Muốn ,Hãy Đến Bên Tôi

Chương 4:: Hồi Ức (2)



Trên đường đi , vừa nghĩ vừa cười , phải nói sao nhỉ ,có thể nói rằng đây là ngày đầu tiên mà con bé cảm thấy hạnh phúc như vậy , được người trong mộng cười với mình , hơn nữa còn có đống đồ ăn ngon cho mấy đứa bạn . Hạnh phúc tuy rất nhỏ nhoi nhưng ... rất hạnh phúc .

Đã rất lâu rồi nó mới hạnh phúc như vậy ...

Từ ngày đó .. ngày ba mẹ nó mất vì tai nạn giao thông ..

MÁU- một bé gái hét toáng lên rồi ngất đi vì sợ hãi, khuôn mặt của nó bị bao phủ bởi máu .. và khi tỉnh dậy .. ba mẹ nó mất rồi ...

Nhưng nó vẫn nhớ .. nhớ rất rõ ánh mắt của mẹ nó .. trước khi ngất .. ánh mắt đó làm cho nó đau .. đau lắm ...

Nó được đưa vào côi nhi viện , cô đơn ,đau khổ , mệt mỏi là những điều nó cảm nhận ... Nó đã từng cố tự tử .. nhiều lần .. để có thể gặp lại ba mẹ .. nhưng đều không được ..

Những lúc tưởng chừng sắp chết .. thì lại được cứu ..

Ông trời đúng là muốn trêu ngươi nó mà .. tước đi tất cả mọi thứ của nó .. lại cho nó được sống ..

Cho tới ngày gặp anh .. , lần đó là ngày làm đám tang cho ba mẹ nó .. có điều nó không muốn đến bởi nó sợ ..

Sợ .. phải thừa nhận rằng ba mẹ nó đã ... đi .. đi rất xa , tới nơi mà nó không thể đến .

Nhưng .. nó vẫn đi vì nó vẫn muốn gặp mặt người thân .. người thân duy nhất của nó ..

Nó khóc .. khóc ngay khi tới bia mộ của ba mẹ nó ... cho đến lúc gục đi ngay trên thành bia ..

Bỗng .. nó cảm thấy ấm áp .. ấm áp đến kì lạ

"Ơ , tay .. tay ai đây" –nó ngước nhìn lên

Một người con trai hơn nó tầm 10 tuổi , ánh mắt của anh ta tuy lạnh lùng nhưng sâu thẳm trong đó có sự ấm áp , phải ,bởi nó cảm nhận được. Tay anh ta đặt lên trán nó và cứ nhìn một hồi lâu ..

“Sao anh nhìn em hoài vậy” sẽ là câu mà nó nói nhưng .. nó ‘trước đây’ đã không còn ..

"Nhìn gì" – nó cộc lốc nói

Im lặng _anh ta không trả lời nhưng vẫn cứ nhìn nó

Cảm giác lúc này của nó thật sự rất khó chịu ..

Nó ‘bây giờ’ .. rất ghét không nó căm sợ .. sợ cái cảm giác ai đó cứ nhìn chằm chằm mình .. sợ cái cảm giác lúc mẹ nó nhìn nó hiện lên trong tâm trí , nó rất sợ ..

"TÔI NÓI ANH NHÌN GÌ" – nó quát thẳng vào mặt anh

"Cô bé có làm như vậy thì cũng không ít gì đâu , ba mẹ cô bé .. đã chết rồi" - anh ta nói

"KHÔNG , HỌ KHÔNG CHẾT HỌ chỉ .. chỉ" -nó tuyệt vọng trả lời

Mặc dù nó biết .. họ đã đi thật rồi , nhưng sự thật .. nó không thể nào chấp nhận được

"Vậy đây là con đường cô bé lựa chọn đi sao" –anh ta nói rồi cầm cánh tay nhỏ nhắn đầy những đường rạch

"Tôi làm gì , đó là QUYỀN CỦA TÔI không cần anh xía vào"–nó nhìn anh và nói

"Ngu ngốc , em thật sự rất ngu ngốc đó cô bé à , thay vì trở nên yếu đuối sao em không trở nên mạnh mẽ hơn .Và tốt hơn hết nên đối diện với sự thật đi" –anh ta nói

"Mạnh mẽ .. tôi có thể sao" –nó nói rồi ngước lên nhìn anh

"Đương nhiên rồi , và tôi sẽ là người giúp cô bé làm được điều đó" anh nói

"Thật ... sao?!" –nó rưng rưng nước mắt nhìn anh

"Ừm .." –anh nói

"Em .. tên Vân Du ,Đường Vân Du... còn anh .." –Tiểu Du nói

"Anh ư .. anh tên Dương Mục –anh nói và cười

Cũng chính nụ cười đó đã khiến anh trở thành người trong mộng của nó ..

Và sau một thời gian Vân Du đã trở thành một học viên sát thủ nhỏ tuổi nhất trong tổ chức .

Tưởng chừng số phận đã trở nên bình yên , khoảng trống trong tim nó có thể lại được lấp đầy lần nữa thì ...
Chương trước
Loading...