Người Theo Đuổi Ánh Sáng

Chương 13



Lúc Bách Đông Thanh kết thúc công việc quay về ký túc xá, thì đã mười giờ rồi. Anh đặt ba lô lên mặt bàn, ngón tay trong lúc lơ đãng lướt qua mặt vải của cái ba lô, quẹt phải góc cạnh của chiếc hộp giấy đựng điểm tâm kia.

Ngón tay anh khựng lại giữa không trung, kéo dây kéo của ba lô ra, nhìn đến cái hộp còn chưa được mở ra, run lên một trận, giống như chợt nhớ đến chuyện gì đó, kéo ngăn kéo của bàn học, lấy ra cây bút máy đang nằm im lặng trong chiếc hộp đựng bút cầu kỳ.

Cây bút mày làm bằng kim loại mới tinh truyền đến xúc cảm lạnh lẽo, nhưng lúc nắm trong tay, không hiểu sao lại nóng rực. Anh cúi đầu nhìn cây bút máy kia một chút, quay lại, vừa đúng lúc đụng phải Khương Nghị từ trên ghế đứng dậy chuẩn bị đi nhà vệ sinh.

“Lão đại, tớ mượn máy tính của cậu search một chút.” Anh mở miệng nói.

Khương Nghị kéo ghế ra, sảng khoái phất phất tay: “Cứ tự nhiên dùng đi!”

Ký túc xá có mấy người, chỉ có Bách Đông Thanh là không có máy tính, nhưng anh rất ít khi mượn dùng máy tính của bọn họ, nếu có việc cần dùng, đa số đều đi đến thư viện của trường học xài máy.

Anh đi đến trước bàn của Khương Nghị, mở trang web của máy tính lên, nhập nhãn hiệu cùng và mẫu bút vào thanh tìm kiếm, nhấn nút Enter, những tin tức có liên quan lập tức nhảy ra, đứng đầu chính là thông tin về giá cả.

Bách Đông Thanh đang cầm cây bút máy, nhín vào website có hiện thị bảng giá, hít vào một ngụm khí lạnh.

Một cây bút máy mấy trăm tệ đối với một gia đình lái Mercedes-Benz S Class mà nói thì không đáng là bao, nhưng đối với anh thì thật sự là quá quý giá, huống chi đây là món quà sinh nhật từ một cô gái không có bất ký quan hệ nào với anh.

Anh đột nhiên cảm giác được sự lãnh lẽo của cây bút máy trong tay đã biến thành củ khoai lang nóng bỏng tay, cứ như là một trân bảo không nên thuộc về anh vậy.

“Da dang da dang! Tớ về rồi đây!” Cánh cửa ký túc xá đang khép hờ, đột nhiện bị kéo mạnh ra từ bên ngoài, Trình Phóng mặt mày hớn hở đang lò dò đi tới.

Bách Đông Thanh đang cầm con chuột trên tay bị doạ run bắn cả người, nhanh chóng xoá lịch sử tìm kiếm, đóng trang web, tay kia cầm cây bút máy, yên lặng giấu ra sau lưng.

Khương Nghị đi nhà vệ sinh xong cũng nhảy đến, hướng về phía Trình Phóng trêu chọc nói: “Nhìn vẻ mặt hớn hở của cậu kia, chắc chắn là đã mang tiểu học muội đi chỗ nào đó không đứng đắn rồi! Nói đến sức lực của hai cậu, tần suất hẹn hỏ như thế này, cậu phải cẩn thận đấy, tuyệt đối đừng có tạo người đấy.”

Trình Phóng xì một tiếng khinh thường: “Tớ và Hứa tiểu Húc nhà tớ là thuần khiết đấy! Cậu ít suy bụng ta ra bụng người đi nhé.”

Khương Nghị nói: “Cậu mà còn thuần khiết cái gì? Lúc cậu và bạn gái trước đi mướn phòng, lão tứ vẫn còn là trai tân đấy.’

Trính Phóng cười lớn: “Cậu đừng có bôi nhọ hai chữ trai tân được không? Ký túc xá của chúng ta cũng chỉ có lão tam mới có tư cách sử dụng hai từ này thôi.”

Bách Đông Thanh bị gọi tên đột ngột, nhoẻn miệng cười cười, yên lặng di chuyển đến phía trước bàn.

Trình Phóng từ trong túi lấy ra một hộp điểm tâm, để lên trên bàn cho mọi người: “Điểm tâm do mẹ vợ tương lai của tớ làm, các cậu nếm thử đi!”

Khương Nghị chạy tới, mở hộp giấy ra, nhét vào trong miệng, hàm hàm hồ hồ nói: “Để tớ! Như thế này là cậu và tiểu học muội đã định ra chuyện chung thân đại sự rồi à! Trước đây còn nói muốn ăn chơi cho đã còn gì?”

Trình Phóng chống cằm ra vẻ tâm trạng: “Haizz! Gặp được chân ái thì chỉ có thể nhận mệnh!”

Khương Nghị xì một tiếng, rồi phá ra cười.

Bách Đông thanh ở bên cạnh một mực im lặng, cầm lấy ba lô trên bàn đeo lên: …. “Tớ ra ngoài chạy bộ!”

Trình Phóng nhìn anh một chút, thuận miệng hỏi: “Chạy bộ sao còn mang theo ba lô?”

Bách Đông Thanh: “Còn mấy tháng nữa là đến kỳ thi tư pháp rồi, tớ thuận tiện đi học bài một chút, kỳ thi tiếng Anh cấp thành phố cũng phải chuẩn bị.”

Trình Phóng khoa trương làm ra vẻ kính nể, vỗ vỗ bờ vai của anh: “Lão tam cố lên, chờ sau này cậu đi du học trở về làm giáo sư, tớ là một kiểm sát trưởng nho nhỏ, gặp phải chuyện gì còn phải thỉnh giáo cậu đấy chứ!”

Bách Đông Thanh cười cười, không nói gì, đeo ba lô ra cửa.

Hiện giờ đã vào đầu mùa hạ, hơn mười giờ nhưng vẫn còn kha khá những học sinh về muộn ngo ngoe trở về ký túc xá. Bách Đông Thanh không đi sân thể dục chạy bộ, mà tuỳ tiện tìm một cái ghế dài bên đường mà ngồi xuống. Ghế dài đặt dựa vào cây đại thụ ven đường, cách đường đi bộ một khoảng, thế là cả người anh giống như biến mất trong bóng đêm, khác hẳn với từng tốp từng tốp học sinh đang nói nói cười cười lui tới dưới bóng đèn đường.

Anh cúi đầu nhìn cây bút máy bị mình nắm chặt trong tay đến mức nóng lên, cẩn thận từng li từng tí đặt vào một ngăn nhỏ trong ba lô, sau đó lấy ra túi đựng điểm tâm còn chưa bị mở ra lần nào.

Vì con gái mà tự tay làm điểm tâm rồi dùng hộp giấy tỉ mỉ gói lại, đây hẳn là một người mẹ rất để tâm đến việc sinh hoạt, giống như mẹ của anh vậy. Lúc nhỏ, mẹ anh cũng thường xuyên làm các món ngon cho anh, dùng túi giữ lạnh rồi hộp giấy tỉ mỉ sắp xếp gọn gàng, dặn anh đem đến trường chia cho các bạn cùng ăn.

Nhưng sau năm mười bốn tuổi, những món ngon thủ công mỹ vị do mẹ anh làm ra đã không còn nữa.

Bách Đông Thanh cẩn thận mở hộp giấy ra, lấy ra một túi nhỏ đựng bánh điểm tâm phù dung cao, chậm rãi đưa vào miệng. Vị ngọt thơm ngát lan tràn trong khoang miệng, hương vị này so với tưởng tưởng còn ngon hơn gấp mấy lần. Anh ăn liền tù tì mấy khối, cho đến khi trong hộp chỉ còn lại hai khối, anh mới dừng lại, sau đó nghiêm túc đóng hộp giấy lại, cất vào trong ba lô.

Bốn mùi vị của nhân sinh ngọt bùi cay đắng, sau khi anh lên mười bốn tuổi, thì chỉ còn lại ba vị, hôm nay dường như đã thưởng thức được vị ngọt sau một thời gian dài, có lẽ không chỉ là hôm nay, mà là vào khoảng thời gian này, hình như trong cuộc sống bắt đầu có thêm một chút vị chua xót ngọt ngào.

Mùi vị kia quá xa lạ, đến mức anh không dám tự mình trải nghiệm.

“Cậu nói xem sáu giờ tớ mới ăn cơm, còn ăn điểm tâm của cậu cho, sao lại đói bụng rồi?”

“Chắc là cậu còn đang lớn đấy!”

“Vậy à?”

“Đây cũng không phải là tớ nói.”

Giọng nói quen thuộc, làm cho Bách Đông Thanh đang ngồi trên ghế dài ở ven đường phải ngẩng đầu, từ bóng đêm đi về phía trường học, hai cô gái cười cười nói nói đi qua trước mặt anh, đi về phía cửa hàng bán quà vặt. Là Hứa Húc và một người bạn cùng phòng với cô.

Bách Đông Thanh yên lặng nhìn xem bóng lưng của hai người đi xa một đoạn, ma xuôi quỷ khiến thế nào, lại đứng lên đi theo.

Anh đi trên con đường bên trong, len lỏi giữa những thân cây đại thụ xanh mướt, ở những nơi đèn đường không chiếu tới. Mà hai cô gái thì đi ở lối đi bộ phía dưới, hoà trong ánh đèn đường mà tiến lên.

Phương hướng giống nhau, thật ra chỉ cách nhau khoảng vài mát, nhưng một người dưới ánh đèn đường, một người ở trong bóng đêm, cứ như là hai thế giới bị ngăn cách bởi thiên sơn vạn thuỷ.

Hai cô gái vừa đi vừa nói nói cười cười, lúc hăng say nói chuyện, Hứa Húc sẽ cười nhẹ nhàng nghiêng đầu sang một bên nhìn về phía cô bạn của mình.

Bách Đông Thanh yên lặng nhìn xem bóng lưng của cô, sườn mặt xinh đẹp của tuổi trẻ, từng cái nhăn mày, từng nụ cười mỉm, dưới bóng đèn đêm mùa hạ cứ thế sinh động không gì tả nổi, chỉ cách xa định nghĩa của hoàn mỹ một chút xíu.

Cửa hàng bán quà vặt không xa, chỉ mấy phút là đến.

Hai cô gái đi vào cửa hàng, Bách Đông Thanh dừng lại đứng vững bên cạnh một cây đại thụ, ánh mắt vẵn đăm đăm nhìn về phía Hứa Húc. Lúc này trong cửa hàng có không ít học snh, hai cô gái chen vào một lúc sau liền không thấy được người nữa.

Mấy phút sau, lúc quay ra, trong tay Hứa Húc nhiều thêm một hộp kem ly. Dưới ánh đèn sáng trưng trước cổng cửa hàng bán quà vặt, mặt mũi của cô trong mắt Bách Đông Thanh trở nên rõ ràng đến nỗi chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến.

Hứa Húc không biết mình đang bị người ta nhìn chăm chú, cô múc một muỗng kem lớn đưa vào trong miệng, thoả mãn nhắm mắt lại, một bộ dạng vui sướng hưởng thụ.

Vương Nghiên cười nói: “Tớ đói đến mức bụng kêu ùng ục cũng chỉ đám ăn một cây lòng nướng, cậu vậy mà mua một hộp kem lớn như vậy, thật không sợ mập thì Trình soái ca sẽ ghét bỏ cậu à?”

Hứa Húc lại múc một muỗng: “Ăn xong lại giảm cân, anh ấy nếu dám ghét bỏ tớ, tớ qăng anh ấy luôn!”

Vương Nghiên: “Quăng xong thì coi như không tìm được bạn trai đẹp trai như vậy rồi!”

“Ai nói? Trời đất rộng lớn nơi nào mà không có cỏ thơm.”

“Vậy cậu nói tớ nghe một chút trong khoa của chúng ra còn có thể tìm được nam sinh nào đẹp trai hơn so với cây cỏ nhà cậu sao?”

Hứa Húc nghĩ nghĩ, cười hì hì nói: “Hình như là không có.”

“Nhìn cậu đắc ý kìa!”

Hai người nói nói cười cười quay trở về, Hứa Húc múc từng muỗng từng muỗng kem, khi thì thoả mãn chép chép miệng, khi thì lè lưỡi liếm liếm môi, con gái ở độ tuổi này niềm vui quả thật rất đơn giản.

Bách Đông Thanh đứng xa xa trong bóng tối mà dõi theo cô, yết hầu có hơi chuyển động.

Cô hầu như lúc nào cũng luôn vui vẻ. Kiểu con gái như thế này sao có thể không sung sướng chứ? Có gia đình làm hậu phương vững chắc, cha mẹ yêu thương, có bạn trai anh tuấn yêu chiều, đã đủ để cho cô có thể vô lo vô nghĩ mà sống.

Cuốc sống của cô vốn dĩ đã tốt đẹp như thế, giống như ánh đèn ấm áp bao phủ xung quanh cô, tất cả đều rõ ràng như vậy.

Bách Đông Thanh chạm tay vào ba lô, sờ đến cây bút máy đang để trong ngăn kéo, chẳng biết tại sao, có chút buồn vô cớ mà thở dài.

Đi theo sau khoảng chừng mười mấy mét, Hứa Húc ăn một muỗng kem, đột nhiên xoay người quét mắt về phía sau. Bách Đông Thanh vô thức chậm lại bước chân, đem thân thể mình trốn đằng sau thân cây.

“Sao vậy?” Vương Nghiên thấy cô dừng bước, ký quái hỏi.

Hứa Húc liếm môi một cái: “Tớ có cảm giác như có người đang nhìn tớ ấy!”

Vương Nghiên quét mắt qua một nhóm học sinh vội vã đi ngang: “Không phải đấy chứ?”

Hứa Húc nhếch miệng hỏi: “Cậu không có cảm giác gì sao?”

Vương Nghiên lắc đầu: “Làm gì có.”

Hứa Húc nghi ngờ gãi gãi đầu, lại đưa mắt nhìn xung quanh: “Bây giờ thì không có, thế nhưng vừa nãy thật sự là có cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm.”

Vương Nghiên nói: “Cậu đừng có doạ tớ, nghe cứ như truyện kinh dị ấy.”

Hứa Húc cười khẽ một tiếng: “Thôi đi! Mặc dù cảm thấy đúng là có người đang nhìn tớ, nhưng cũng có thể cảm giác được chắc chắn là không có ác ý.”

Vương Nghiên xuỳ một tiếng, cười xấu xa nói: “Vậy là cảm giác có người đang thầm mếm cậu, đang lén nhìn cậu sao? Cậu đã có Trình soái ca rồi, còn chưa vừa lòng hả?”

“Tớ chỉ là có cảm giác không thể hiểu được.” Hứa Húc cũng cảm thấy mình có chút buồn cười, khoát tay nói, “Thôi bỏ đi, chắc chắn là ảo giác rồi!”

Lần này, cho đến khi hai cô gái đi thật xa, dần dần biến mất trong màn đêm, Bách Đông Thanh mới từ phía sau cây đại thụ đi tới, chậm rãi đi về phía ký túc xá.

- Hết Chương 13
Chương trước Chương tiếp
Loading...