Người Việt Nam Tại Dị Giới

Chương 43: Tử Chiến!



Nhất tướng công thành vạn cốt khô, đó là định luật bất biến xưa nay! Trong thời chiến quốc, khó có thể tránh được chiến tranh, chắc chắn sẽ phải có kẻ hi sinh, xác chất như núi, máu chảy thành sông.

-“Mẹ nó, con rùa Quan Vân kia, ông mà bắt được mày thì đừng hỏi sao số mày nhọ như chó mực nhé!” Trần Nguyên tay thì vung trường đao chém giết, miệng không ngừng chửi bới. Cũng may Trần Nguyên có một thói quen rất quái dị là cứ đến đêm lại lôi cây trường đao ra lau chùi, nhờ có cái thói quen này nên đêm nay hắn mới phát hiện quân Quốc Hoa bất chấp những thất bại lần trước, tiếp tục lén lúc tấn công Chi Lăng Thành.

Sự tấn công của quân Quốc Hoa rất là mãnh liệt, lần tấn công này con rùa Quan Vân huy động tới bảy quân đoàn binh mã thiện chiến nhất, bất chấp sĩ khí đang thấp nhưng sự tấn công của chúng thì vẫn rất mạnh.

May cho quân Nam Việt là với địa hình chỉ công không thủ của Chi Lăng thành cho nên quân Quốc Hoa không có cách nào triển khai tấn công nữa, chỉ có duy nhất một con đường để có thể công thành, cho dù quân sĩ Quốc Hoa có xuống tinh thần như thế nào, nhưng mà mọi chuyện vẫn như mọi ngày, vẫn có vô số vũ khí, phương tiện liên tục công thành, còn cả mấy trận mưa tên gần như bao trùm cả Chi Lăng Thành.

Sư đoàn bảy của Trần Nguyên vẫn chưa xuất hiện thương vong, tu vi tên lính thấp nhất giờ cũng đã là Đấu Sư bốn sao, lại liên tục chiến đấu sinh tử một tời gian dài cộng với ăn nằm dầm dề cùng nhau đã lâu nên sự hỗ trợ nhau thì không phải bàn cãi, nhưng số lượng vết thương trên người bọn chúng thì không cần phải bàn cãi nữa, tên nào cũng chi chít như xăm mình. Còn số quân lính thủ thành hoặc dự bị thì thảm trọng vô cùng, gần mười vạn người đã nằm xuống, gần như cứ mỗi giây đều có người ngã xuống. Số người bị thương chưa thể hồi phục chiến lực đã đạt con số bảy vạn, số người chiến đấu được bây giờ chỉ còn có mười vạn.

Bây giờ xác quân địch chất ngoài thành đã cao hơn ba mươi mét rồi, gần như đã lắp đầy toàn bộ phía trước.

-“Mẹ nó chứ, không thể được, nếu xác chết cứ đông như thế này thì...Huyền Vũ đâu, mẹ nó, ngươi mau tập trung toàn bộ tất cả số dầu hỏa cho ta.” Trần Nguyên điên cuồng chém giết, liên tục chém giết ở cường độ cao và không có đủ thời gian nghỉ ngơi, thể lực của Trần Nguyên đã tổn hao quá độ, cánh tay hắn đã có chút run rẩy, đến mức trường đao trong tay hắn cũng cầm không vững nữa là. Nhưng dựa vào ý chí siêu cường và sát ý vô hạn với quân Quốc Hoa, Trần Nguyên vẫn tiếp tục chiến đấu.

Hắn đã bị không ít gạch đá bắn trúng người khi đang chém giết thủ thành, mặc dù có đấu khí hộ thể, giảm thiểu tổn thương nhưng liên tục bị trúng đá gạch như vậy cũng đủ làm cho đầu óc Trần Nguyên có chút choáng váng, không ngừng kêu khổ trong lòng.

-“Mẹ nó, không chơi lớn thì mình bỏ mạng mất!” Trần Nguyên tâm ý đã quyết, sát ý bạo phát. Hắn dốc hết đấu khí vào thân đao, hấp thu lôi hệ trong không khí, ngưng tụ ra chín quả cầu sét sáng rực rỡ, ẩn chứa lực sát thương mãnh liệt và vô cùng khủng khiếp.

-“Đoạt mệnh đao pháp: Đoạt mệnh cửu kiếp!”

Như một ánh sao băng xẹt qua, lôi kình ẩn chứa trong chín quả cầu nổ tung như sấm rền ngay khi vừa mới chạm đất. Đoạt mệnh cửu kiếp nhất đao cửu phách, che kín mặt đất, trong lúc toàn quân Quốc Hoa còn chưa kịp phản ứng thì thì đã hứng trọn sát chiêu cuồng bạo này.

-“Bụp...bụp..bụp.....” đao kình chạm đất nổ tung, gây sát chí mạng trên diện rộng, hơn nữa lôi kình tản mác trong không khí cũng theo vũ khí và khải giáp nhập vào cơ thể liền bạo phát, những tên lính xui xẻo liền bị nổ tung, xương thịt bắn tung tóe. Sau khi lãnh trọn sát chiêu của Trần Nguyên, bốn bề mặt đất xuất hiện một cái hố lớn và khá sâu, đất đá tung tóe, mặt đất bị đao khí cắt ngang dọc thành những khe dài.

-“Đại nhân...dầu hỏa...dầu hỏa đến rồi!” Huyền Vũ nhanh chóng chạy đến bên cạnh Trần Nguyên báo cáo.

-“Đại nhân...dầu hỏa...dầu hỏa đến rồi!” Huyền Vũ nhanh chóng chạy đến bên cạnh Trần Nguyên báo cáo.

-“Con mẹ nó tốt quá rồi! Mau...đổ hết xuống những cái xác này rồi châm lửa đốt cho lão tử!” Trần Nguyên cắn răng bất nhẫn đưa ra mệnh lệnh.

-“Đại nhân...điều này....” Huyền Vũ chút khó xử, nói thật thì trong lòng hắn không muốn làm điều này, nhưng hắn hiểu được cục diện hiện giờ, nếu mà những cái xác tiếp tục chất thành đống như thế này thì bọn Quốc Hoa kia sẽ có thể dùng những thi thể này làm thang leo để công thành.

-“Người đâu, đổ dầu! Châm lửa!” Trần Nguyên vung tay hét lên. Vô số thùng dầu lửa đổ xuống, hơn một vạn bình đựng dầu lửa bị vỡ, mùi dầu hỏa nồng nặc bốc lên sau thấm vào cac thi thể, sau đó tiếp tục chảy xuống, trong thoáng chốc vô số cung tiễn thủ bắn những mũi tên đã châm lửa.

Chỉ trong phút chốc, ngọn lửa hừng hực đã cháy lên, đốt hết tất cả những thi thể kia. Vô số quân lính của Quốc Hoa đế quốc đang hì hục nối đuôi nhau đạp xác chết leo lên thành bị hỏa tiễn đốt mình thành tro bụi mà không cách nào bỏ chạy.

-“#$%^& Thằng nhãi ranh trời đánh...đúng là vô độc bất trượng phu....Mau...lui binh ngay....mau lên...” Quan Vân tức giận, vô cùng tức giận, huyết áp dân trào trực tiếp phun một ngụm máu bất tỉnh nhân sự.

Nhưng tiếc là khi con rùa già đó ra lệnh thì đã không kịp rồi, mọi sự đã xong xuôi, thế lửa thì quá mạnh, ngọn lửa thì vô tình, hơn mười vạn lính xông lên không kịp dừng lại, xông thẳng vào, đều bị ngọn lửa tử thần nuốt trọn, tên thì điên cuồng lăn lộn hoặc chạy trốn, bi thảm vô cùng, trước cổng Chi Lăng thành bây giờ đang là một biển lửa vô cùng lớn, không khác gì so với Hỏa Diệm Sơn của Quốc Hoa đế quốc.

Cũng rất may mắn cho Trần Nguyên là cổng cùng với tường thành Chi Lăng đều được cấu tạo từ một loại thiên thạch kì dị, cho nên khả năng chịu nhiệt có thể nói là vô cùng tốt, hơn nữa sức nóng của những ngọn lửa này sẽ không gây ảnh hưởng gì đến binh lính trong thành, vị loại thiên thạch này có khả năng cách nhiệt vô cùng tốt.

.....................................................................................

Ngọn lửa ở Chi Lăng Thành cháy được có hai ngày thì đã bị một trận mưa có thể nói là vô cùng lớn, lớn nhất trong lịch sử của Âu Long đại lục đổ xuống làm cho tắt ngấm, nhưng chỉ hai ngày cũng đủ cho mấy chục vạn thi thể ở trước thành bị cháy thành tro, còn quân lính Nam Việt người nào người nấy đều đã nghỉ ngơi đầy đủ, tinh thần đều rất phấn chấn, thoải mái, những đồ dùng cần thiết để thủ thành cũng đã được cung ứng đầy đủ trở lại, hơn nữa còn tiếp nhận thêm hai mươi vạn quân thủ bị từ các vùng lân cận và khá xa, có thể nói hai ngày này tin vui nối tiếp tin vui đối với Trần Nguyên.

Còn phía bên kia chiến tuyến thì tình hình có vẻ không mấy khả quan.

-“Nguyên soái, tình hình như vậy không hề ổn chút nào...giao chiến hơn mười ngày qua, quân ta đã tổn thất hơn năm mươi vạn rồi, đã tổn thất hai quân đoàn rồi, nếu cứ như vậy....” Một quân đoàn trưởng may mắn chưa bị Trần Nguyên mần thịt cầm bản danh sách lính chiến tử báo cáo với Quan Vân đang nằm lì trên giường.

-“Nguyên soái, tình hình như vậy không hề ổn chút nào...giao chiến hơn mười ngày qua, quân ta đã tổn thất hơn năm mươi vạn rồi, đã tổn thất hai quân đoàn rồi, nếu cứ như vậy....” Một quân đoàn trưởng may mắn chưa bị Trần Nguyên mần thịt cầm bản danh sách lính chiến tử báo cáo với Quan Vân đang nằm lì trên giường.

-“Nguyên soái, thuộc hạ có một kế sách....chúng ta nên tập trung tất cả những cao thủ trong quân để vây đánh tên nhóc chỉ huy bên phía Chi Lăng thành, cho dù hắn có mạnh như thế nào thì bị vây công bởi hàng nghìn cao thủ thì cũng chỉ có nước chết.” Một tên tướng lĩnh mặt dơi có chút do dự nhưng vẫn đứng ra phát biểu ý kiến.

-“Thằng nhóc đó chết thì chả phải công việc phá thành của chúng ta sẽ dễ dàng hơn sao!” Một tên sư đoàn trưởng mặt heo đứng lên phụ họa.

-“Ừm...cũng được.....” Quan Vân nằm trên giường bệnh nghe xong liền gật gật đầu đồng ý.

................................................................................

Ngày thứ mười một. Quân tiếp viện gặp mưa lớn, đường đi trở nên khó khăn, dự tính phải mất thời gian một ngày nữa mới có thể đến kịp.

Lúc này chiến trận đang trở nên vô cùng nguy ngập. Dưới tường thành bỗng dưng xuất hiệnhơn một nghìn quân địch thân phát ra đấu khí sáng rực xông tới, như sói lạc bầy cừu, bắt đầu công cuộc tàn sát, những người này cấp thấp nhất cũng là Đấu Sư, trong đó có hơn bốn trăm Đại Đấu Sư cùng với ba mươi Đấu Linh và hai Đấu Tông, những người này đột ngột xông vào, giống như một hổ giết trâu bò, sau lưng bọn chúng là đám quân lính bình thường cũng không ngừng xông lên phía trước…

-“$%^& Xem đao của ông!” Trần Nguyên thấy tình huống này liền nhảy xuống tường thành, xông vào trận địa quân địch, hơn một ngàn cao thủ đấu khí bên phía Quốc Hoa chỉ chờ có vậy liền lao ra vây kín Trần Nguyên. Nhưng Trần Nguyên vẫn rất bình tĩnh, đấu khí vận lên đỉnh điểm, trường đao trong tay như cuồng phong bão táp, liên tiếp chém xuống, những nơi trường đao đi qua mặt đất đầy những vết chém ngang dọc, bụi đất tung bay mù mịt khiến cho vô số tên Đấu Sư thịt nát xương tan.

-“Lũ chó Quốc Hoa kia, đã thế ông đây sẽ thịt sạch sẽ cao thủ của chúng mày! Tao thề sẽ không chừa lại một tên nào hết! Giết!!!” Trần Nguyên tức giận hét lên, đứng giữa ngàn quân như hổ lạc bầy dê, gặp người là giết, ai cản trở đều bị bay đầu. Hắn điên cuồng chém giết đến lúc mặt đất nhuộm đầy máu, giết đến lúc ánh bình minh đỏ như máu từ từ hiện ra.

Trần Nguyên không biết hắn đã giết bao nhiêu người, hắn chém giết đến nỗi hơn mấy trăm mét xung quanh không còn một tên lính Quốc Hoa nào sống sót, chỉ có hơi thở “hộc...hộc..” của Trần Nguyên vang lên liên hồi không dứt. Một ngàn cao thủ đấu khí đã bị một mình Trần Nguyên diệt sạch, đây có lẽ sẽ là chiến công hiển hách nhất sẽ đi vào licth sử Âu Long đại lục đến muôn ngàn đời sau.

-“Chính là lúc này...chết đi thằng khốn!” Hai tên cao thủ Đấu Tông của Quốc Hoa đế quốc chờ đợi thời khắc Trần Nguyên kiệt sức liền lao ra vét máng, đấu khí xanh lá cuồng nộ với tốc độ nhanh nhất đập xuống đầu Trần Nguyên.

Ngay lúc này Trần Nguyên tưởng như đã kiệt sức liền vung song quyền như lôi điện quyền đối chưởng với hai tên cao thủ Đấu Tông của Quốc Hoa, quyền kình dày đặc không đếm xuể liên tục được đánh ra, tiếng nổ vang trời.

Ngay lúc này Trần Nguyên tưởng như đã kiệt sức liền vung song quyền như lôi điện quyền đối chưởng với hai tên cao thủ Đấu Tông của Quốc Hoa, quyền kình dày đặc không đếm xuể liên tục được đánh ra, tiếng nổ vang trời.

-“Ầm...uỳnh...” lực đấm ầm ầm như núi lở, tên Đấu Tông mặt khỉ không kịp né tránh liền bị Trần Nguyên đem làm bao cát đánh cho song chưởng cùng cơ thể vỡ toác ra, máu tươi bắn hết lên cả người Trần Nguyên, trực tiếp thảm tử.

Tên Đấu Tông kia thấy tình thế bất ổn liền thu chưởng lại, thấy đồng bọn vừa bị Trần Nguyên đánh chết, nhân lúc Trần Nguyên xuất hiện sơ hở lúc nhấc đao liền bồi cho Trần Nguyên một đao, lưỡi đao sắc bén mang theo đấu khí hùng hậu như sấm sét xé gió chém xuyên qua lớp áo giáp che ngực của Trần Nguyên, đâm sâu năm phân da thịt của hắn.

Trần Nguyên bất chấp cơn đau vung trường đao lên mang theo một luồng ánh sáng màu hoàng kim chói mắt, mang theo lực sát thương không thể kháng cự. Trực tiếp chém đứt đôi tên Đấu Tông đó.

Trần Nguyên lảo đảo đứng lên, nhìn thấy Trần Nguyên bị thương nặng như vậy, mấy tên lính Quốc Hoa liền hồ hởi xông lên với hi vọng liều ăn nhiều, mạo hiểm lập công.

-“Cút!” Trần Nguyên mặc dù bị thương khá nặng nhưng cả người tràn ngập sát khí, tràn ngập ý chí chiến đấu, tràn ngập tự tin! Điên cuồng vận chuyển đấu khí chém một đao như xé toạc trời đất giết sạch đám quân lính ảo tưởng sức mạnh trước mặt.

-“Mẹ nó..các anh em...chúng ta phải quyết tử cho tổ quốc quyết sinh! Viện quân sắp tới rồi! Con mẹ nó cho dù chết, cũng phải chết cho ra phong thái của một quân nhân bách chiến bách thắng! Lão tử có chết cũng sẽ cùng đám thỏ con các ngươi đồng sinh cộng tử.” Trần Nguyên mặt tía tai nhảy dựng lên, giọng nói hùng hậu như sét đánh giữa không trung.

-“Giết!” Những tiếng hô giết như núi gầm biển thét đồng thanh vang lên, sĩ khí quân Nam Việt lên cao ngút trời, tiếng hò hét vang lên như sóng gầm, càng đánh càng hăng, đánh tới nỗi quân Quốc Hoa thua xiểng liểng phải cong đít bỏ chạy, tuy rằng cũng gặp phải trở ngại và chống cự, cũng có tổn thất nhưng đối với thành quả chiến đấu của quân Nam Việt thì cũng không đáng kể, trên tường thành, các cung tiễn thủ đang làm rất tốt công việc của mình, mỗi mũi tên bắn ra là một tên địch ngã xuống.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, vô số binh sĩ của Quốc Hoa trúng tên ngã xuống ngựa, ngã ngựa chưa chắc đã chết nhưng kỵ binh ở phía sau vẫn rầm rầm lao tới, người ngã ngựa đạp, liền bị người ngựa phía sau lao lên giẫm đạp, tình cảnh vô cùng thảm liệt!

Chỉ sau một lượt tên, số lượng quân kỵ binh của Quốc Hoa đã hoặc chết hoặc bị thương không dưới ba ngàn người, tốc độ của ngựa tuy nhanh, nhưng mưa tên lại dày đặc, nhân số của kỵ binh Quốc Hoa tuy đông, nhưng nhất thời không thể tiếp cận được Chi Lăng thành.

Số từ: 2739
Chương trước Chương tiếp
Loading...