Nhân Duyên Của Chúng Ta
Chương 10
Quả nhiên, cửa thang máy vừa mở ra, Dạ Trạch nộ khí đi tới, ánh mắt hận không thể băm cô thành trăm mảnh. Lam Uyên gượng cười, trong đầu liên tục báo động nguy hiểm. Bước đến trước mặt cô, Dạ Trạch ngạo nghễ nhìn xuống người đang ngồi lê la dưới đất cười như con dở, quát: - Còn không đứng dậy? Muốn ngồi đây đến bao giờ? Không cần lặp lại, Lam Uyên lập tức stand up, ngoan ngoãn đi theo Dạ Trạch vào trong. Lần gần đây nhất cô tới căn hộ này, khắp nơi đều bừa bộn quần áo, đạo cụ rồi đồ ăn liền. Đến hôm nay lại thấy một quang cảnh hoàn toàn mới, tóm lại được lột tả bằng hai chữ: 'Sạch bong'. Dạ Trạch vò vò mái tóc nâu hoe, đi vào bếp rửa tay, mở tủ lạnh, vẻ như chuẩn bị làm cơm trưa. Thế giới này, nấu ăn tồi nhất là cô, dù là ai nấu cũng tốt hơn cô nhiều, không phải suy nghĩ nữa. Cô lẳng lặng mở cửa phòng Dạ Trạch, tìm mấy bộ quần áo dự phòng rồi đi tắm. Nói thật, cô ngứa ngáy lắm rồi, đi ăn uống bụi bặm một đêm, lại còn nôn thốc nôn tháo các kiểu, Lam Uyên cảm giác như cô bị ô nhiễm nặng, toàn thân đều bốc mùi. Sở thích chung của cô và Dạ Trạch rất hiếm hoi mà một trong số đó chính là thích tắm. Đi từ bên ngoài về, lúc rảnh rỗi hay có tâm trạng gì đều tắm. Trung bình một ngày cô dành ra gần 3 tiếng để tắm. Có ai hiểu được: cảm giác khi bạn đắm mình trong bồn tắm sau một ngày dài. Dường như mọi bụi bẩn dính trên cơ thể bạn, khuôn mặt bạn, mái tóc bạn đều được rửa trôi. Sau đó bạn lại lười biếng nằm ngâm mình trong nước, có biết bao nhiêu hạnh phúc... ôi trời ơi... đây chính là cảm giác của Lam Uyên lúc này...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương