Như Giọt Sương Ban Mai

Chương 12



Trường học yên ắng hơn bởi mới là buổi sáng, đám công tử, tiểu thư còn đang tất bật với bữa sáng đắt tiền ở những nhà hàng. Hôm nay Hạ Vy lại đi học một mình. Hơn hai tuần trôi qua như thế này nhưng Hạ Vy vẫn ko quen. Cô bạn Ngọc Châu vẫn tìm mọi cách tránh mặt, cứ như hoàn toàn trở thành một người khác vậy.

Cô gái nhỏ ôm cuốn sách trước ngực, đầu hơi rụt vào chiếc khăn len quanh cổ. Bước chân chậm rãi dưới hàng cây, đôi mắt bồ câu vu vơ theo hàng cây đung đưa trong gió. Đầu óc cô gái trống rỗng, lười nhác ko muốn nghĩ về bất kì điều gì.

Hai nam sinh rảo bước quanh sân trường, đi kề bên nhau nhưng khoảng cách trở nên rất xa. Nhật Quang đưa ánh mắt nhìn xa xăm.

-Cậu biết tôi thích Hạ Vy?

-Hạ Vy?

Minh Dương khẽ nhếch miệng cười nhạt. Thì ra người con gái mà cậu để ý bấy lâu tên là Hạ Vy. Cậu ko muốn đi rêu rao khắp nơi hỏi tên cô, nhưng ko phải là ko để tâm. Minh Dương lơ đãng đút tay vào túi quần, dáng hình cô gái dưới hàng cây choán ngay tầm nhìn của cậu. Đôi mắt sâu thẳm chăm chú, bước chân vô thức đi theo ánh nhìn. Nhật Quang nhận ra có điều bất thường, vội theo hướng cậu bạn, khẽ cười.

-Hạ Vy!

Cô gái nhỏ ko để ý xung quanh, chỉ mải mê ngắm hoa cỏ. Viên đá lớn chắn trước lối đi, mũi dày vải đen chạm mạnh và...NGÃ! Cú chạm đất bất ngờ khiến cô đau đớn, bên tai ù ù tiếng gió và những tiếng bước chân đang tiến lại gần. Hai âm thanh hớt hải cùng vang tới.

-Hạ Vy! Cẩn thận!

-Hạ Vy! Cẩn thận!

Minh Dương và Nhật Quang hớt hải chạy đến nơi, cùng vội đưa tay đến đỡ nữ sinh hậu đậu. Hai bàn tay bất chợt khựng lại giữa chừng khi nhận ra đối phương hành động y chang mình, hai đôi mắt nhìn nhau đầy thách thức, hai hương nước hoa vị đặc trưng cho từng người sở hữu như hòa lại làm một, phủ lên ko gian đầy ngột ngạt. Cô gái nhỏ linh tính điều chẳng lành, vội đứng dậy cười xuề xòa.

-Tôi ko sao!

Hai nam sinh giật mình, cuộc cạnh tranh dành quyền giúp đỡ cô gái còn chưa kết thúc thì đã hết cơ hội cho người thắng cuộc. Nhận ra được việc cần làm tiếp theo, hai nam sinh vội hỏi han.

-Có đau ở đâu ko?

-Cậu ko sao chứ?

Hạ Vy hơi bực bội, mới sáng ra đã gặp phải hai người này. Cô cố giữ nụ cười thân thiện nhất.

-Tôi ko sao mà. Hai cậu có sao đấy.

Cô gái nhỏ đưa tay phủi lớp bụi còn bám lì trên áo, đi đến phía trước định nhặt cuốn sách lên thì...hai người kia đã nhanh chân đến trước, mỗi người một nửa. Viễn cảnh ban nãy lại diễn ra, tiếp tục cạnh tranh nhau bằng ánh mắt chết người và vật chịu trận lại là cuốn sách đó. Mỗi người một nửa, kéo qua kéo lại. Hạ Vy nhìn cuốn sách lo lắng, có khi nào họ sẽ làm hỏng nó trước khi cô đem trả lại thư viện, thật ko thể được, phải tìm cách cứu vãn tình thế. Chỉ còn nước là chạy lại lôi nó ra khỏi trận chiến kia.

Nhưng ko kịp nữa rồi. Hai đôi mắt nhìn cô đầy ái ngại. Vẫn là mỗi bên một nửa nhưng lần này thì tách biệt. Cô gái nhỏ giận giữ hét lên.

Nhưng ko kịp nữa rồi. Hai đôi mắt nhìn cô đầy ái ngại. Vẫn là mỗi bên một nửa nhưng lần này thì tách biệt. Cô gái nhỏ giận giữ hét lên.

-Hai người sao vậy? Định đem tôi ra làm vũ khí đấu đá nhau sao ...?

Thật ngoài sức tưởng tượng, cô nghĩ mình sẽ nhận được sự đền bù hoặc ít ra cũng là lời xin lỗi từ họ, nhưng đáp lại là câu nói chắc nịch hết sức hồn nhiên.

-Đúng vậy!

Ngay cái giây phút cuốn sách ấy bị xé làm đôi, cuộc chiến giành cô nàng Hạ Vy của hai nam sinh đứng đầu Đại Long chính thức bắt đầu. Bạn vẫn là bạn mà tình yêu vẫn là tình yêu, càng là bạn thân lại càng phải có cạnh tranh công bằng . Sẽ ko có bất cứ một sự nhường nhịn nào và dù cho ai là người thắng cuộc thì tình bạn đó vẫn ko thay đổi.

Cô gái nhỏ nặng nề bước đến như muốn trút hết mọi giận giữ xuống nền gạch, tay giật lấy hai mảnh cuốn sách, đôi mắt sắc lẹm ném về hai phía rồi vùng vằng bỏ đi.

Minh Dương và Nhật Quang chỉ biết nhìn theo, ko nói thêm gì nữa bởi hoàn cảnh lúc này, nói ra là tự trừ điểm của mình trong mắt cô gái ấy.
Chương trước Chương tiếp
Loading...