Những Cô Nàng Tinh Nghịch

– Chương 12



“Rin ơi Rin! Mình đi công viên giải trí chơi nhé” nó tí ta tí tớn chạy vào phòng gọi Rin, lúc này nhìn nó không còn lãnh khốc như lúc làm chị 2, chỉ nhìn thấy vẻ hồn nhiên đáng yêu như thiên thần của một đứa bé.

“Nhưng..” Rin ra vẻ khó xử.

“Đi mà mọi người đang đợi kìa” nó làm nũng khiến Rin không thể không đồng ý.

“Được rồi đợi mình chút” nhìn thấy vẻ đáng yêu của nó khiến Rin dịu dàng hơn cả dịu dàng.

“Nhanh nhé!” nó cười sau đó xoay người ra khỏi phòng.

Đến công viên giải trí ai cũng nhìn tụi nó và tụi hắn với ánh mắt ngưỡng mộ, hình trái tim. Sau khi mua vé vào cổng, tụi nó ‘lôi’ tụi hắn chơi hết trò này tới trò khác, tụi hắn đi chơi tụi nó mà cứ tưởng đi chơi với con nít. Khi chơi đã thì tụi nó và tụi hắn quyết định ngồi nghỉ ngơi trên ghế gần đó mà trên tay mỗi đứa lại cầm một…cây kem.

“Chán quá! Mới đây mà hết trò để chơi rồi!” nó nói xong mặt ỉu xìu.

“Hay mình chơi trò đó nha!” My nháy mắt với nó chỉ vào ‘Nhà băng’ đơn giản vì ở trong đó mát lạnh rất thích hợp vào đó khi trời nóng.

“Được đó thuận tiện cho…” nó bỏ lửng câu nói, mọi người ai cũng hiểu duy nhất chỉ có Rin nhà ta vẫn không biết gì.

Sau khi Rin và Ren vừa bước vào “Rầm…” cánh cửa lập tức đóng lại.

“Cạch… cửa khóa luôn rồi” Rin nói sau khi đẩy cửa.

“Bây giờ làm sao?” nó quay lại hỏi mọi người.

“Đương nhiên là đợi tụi nó ra rồi đi về chứ sao” mọi người đồng thanh.

“Sao hôm nay xui quá vậy nè” Rin nhăn nhó.

“Em không cảm thấy đâylà cơ hội tốt sao?” Ren.

“Anh..anh..nói vậy là sao?” Rin hơi hoảng khi thấy Ren nói như vậy.

“Em không nhận ra được điều gì sao?” Ren.

“…” Rin im lặng nghe Ren nói.

“Thật ra hôm gặp em ở quán bar anh đã có cảm tình với em, sau một thời gian tiếp xúc với em, nhiều lúc cảm thấy em rất dịu dàng, đáng yêu tuy nhiều lúc cũng rất trẻ con nhưng không giống như những người con gái khác, ở trước mặt anh luôn tỏ ra dịu dàng thùy mị rất giả tạo. Lúc nhìn thấy em cười tim anh như đập lỗi một nhịp, nụ cười của em giống như tia nắng mặt trời ấm áp và anh nhận ra rằng mình đã thích em” Ren nhìn Rin bằng ánh mắt chân thành “Em làm bạn gái anh được không?”

Thời gian như ngừng lại khi Rin im lặng không nói gì làm Ren cảm thấy hơi hụt hẫng.

.

.

.

.

.

.

.

“Em đồng ý!” Rin nói xong cười thật tươi.

“Thật không???” Ren giờ phút này phải nói là không còn gì vui mừng hơn nữa.

“Thật” Rin vẫn giữ nụ cười đó làm tim Ren đập càng nhanh, lúc hai người chuẩn bị hôn thì

“Rầm…” 6 cái xác nằm chồng chất lên nhau có cảnh tượng rất chi là đẹp mắt do nó nhỏ con không chen lại những người ‘bự’ con nên bị đẩy ra sau còn hắn không có hứng thú nên cũng đứng ở phía sau kết quả là Bi bị đè dưới cùng tiếp theo là Min, My, Riko riêng nó và hắn thì mặt đối mặt môi chạm môi.

Giờ phút này 8 người im lặng mở to mắt nhìn hắn và nó.

“AAAAAA….” nó hoàn hồn đẩy hắn ra hét lên.

Mọi người sau khi nghe tiếng hét của nó thì cũng giật mình nhìn nó và hắn.

“Tên điên kia! Ai i cướp nụ hôn đầu của ta hả??? Tức chết mà!!!” nó đỏ mặt nói xong cũng bỏ chạy lên xe.

Còn hắn thì đang ngẩn ngơ bởi nụ hôn khi nãy, mặt ngơ ngác trông đến tội, đến khi bị lôi đi hắn mới hoàn hồn.

Còn nó thì ‘Quái lạ tại sao tim mình lại đập nhanh như vậy chứ? Hơn nữa còn cảm thấy như có điện giật khi hôn hắn nhỉ? Chẳng lẽ mình đã….Không thể nào!’ nó suy nghĩ xong thì lắc đầu như cong chóng.

“Mày làm sao vậy?” My cười gian nhìn nó.

“Không..không..có…gì?” nó lắp bắp.

“Thật không? Sao đỏ mặt rồi?” Riko cũng xen vào.

“Nụ hôn khi nãy thế nào?” Rin cũng rất rất rất là gian nhìn nó.

“Nụ hôn khi nãy thế nào?” Rin cũng rất rất rất là gian nhìn nó.

“Không…có gì chỉ là nóng quá thôi!!!” mặt nó không thể nào đỏ hơn được nữa, nhìn rất đáng yêu.

“Thôi về đi! Nói nữa là nhiệt độ của cái mặt nó làm cháy xe luôn đó!” My nói xong cười ha hả làm nó quê tới không nói gì.

Còn hắn thì cứ im lặng từ lúc lên xe đến khi về nhà không nói câu gì, trong đầu thì ‘đấu tranh tư tưởng’ không ngừng….

Chiều tối cả bọn kéo nhau đến quán bar, chỉ có hắn ở nhà, một mình ngồi trên sân thượng, hắn bắt đầu nhớ lại ngày đầu tiên gặp nó, rồi đến nụ cười như ánh mặt trời của nó, khuôn mặt tươi cười nghịch mỗi khi bày trò, những lúc nó giận dỗi khi không được món mình thích. Ngước lên bầu trời đầy sao ‘Chỉ còn 3 ngày nữa là tròn 3 năm rồi, nếu như ngày ấy em không trở về, anh sẽ tỏ tình với cô ấy, sẽ hoàn thành nguyện vọng của em tìm một người yêu mình và mình cũng yêu người đó sống thật hạnh phúc’ hắn mỉm cười nhẹ nhàng khi tự mình nói ra câu đó.

Hai ngày trôi qua cũng bình thường, tụi nó đến lớp thường bày trò phá phách chọc thầy cô nhiều khi nhập viện và quan trọng là trong tiết hóa tụi nó ‘lỡ tay’ đổ hơi ‘nhiều’ nguyên liệu đến khi đốt thì phòng hóa học hoàn toàn được thay mới. Nó thì thường hay tránh mặt hắn vì nhớ đến nụ hôn hôm ấy.

Đến ngày thứ ba…

“Hôm nay nghỉ học một bữa được không?” hắn hỏi khi chỉ còn mình hắn.

“Được! Có gì không?” nó vẫn còn hơi ngại.

“Tôi dẫn cô đi chơi” hắn cười.

“…” nó đơ người trước nụ cười của hắn. Hắn thì im lặng nắm tay nó đi ra khỏi trường, mọi người nhìn thấy cảnh này thì vô cùng tức giận liếc mắt nhìn nó nhưng không dám làm gì vì đã có lời cảnh cáo nếu như động vào nó.

Hắn đưa nó vào công viên giải trí lần trước nhưng lần này chỉ có nó và hắn cùng đi, hôm nay đi với nó hắn gỡ bỏ vẻ lạnh lùng thường ngày. Hắn đưa nó đi chơi hết công viên giải trí bao gồm những trò lần trước nó không được chơi.

“Đói bụng quá à!” nó phụng phịu nhìn nó.

“Được rồi! Đi ăn thôi!” hắn bật cười trước vẻ đẹp của nó.

Đến quán ăn, nó gọi cả một bàn đồ ăn khiến hắn muốn lồi con mắt ra ngoài mặc dù đã biết nó ăn rất nhiều, còn mọi người thì nhìn nó như người ngoài hành tinh.

“Ngon quá!!!” nó cầm ly nước cam uống hết.

“…” hắn im lặng cầm khăn giấy lau miệng cho nó khẽ mỉm cười.

“Cảm ơn anh!” nó lí nhí đỏ mặt. Hắn và nó tiếp tục đi chơi hết cả ngày đến khi không còn ánh mặt trời mới bắt đầu về nhà, điều đặt biệt là hắn chọn đi bộ về nhà chứ không đi xe.

Dưới bầu trời đầy sao, hai người đi bên nhau trông rất lãng mạn.

“Tôi mỏi chân quá á!!” nó ngồi xổm xuống đất.

“Tôi mỏi chân quá á!!” nó ngồi xổm xuống đất.

“Lên đi” hắn đưa lưng về phía nó.

“Được không?” nó nghi hoặc nhìn hắn.

“Yên tâm tôi sẽ không quẳng cô xuống đâu mà lo” hắn phì cười.

Nó chậm chạp ‘bò’ lên lưng hắn. Tựa vào lưng hắn nó cảm thấy rất ấm áp, an toàn, một cảm giác được che chở bảo vệ. Bất giác môi nó vẽ lên nụ cười hạnh phúc. Hắn đang suy nghĩ không biết có nên thổ lộ với nó không. Trong lúc hắn suy nghĩ thì không biết mình đã bất giác nói ra suy nghĩ luôn.

“Cô đã từng yêu ai chưa?” nói xong hắn mới phát hiện, nhưng đã lỡ phóng lao thì phải theo lao thôi.

“Chưa!!!” tim nó đập thình thịch ‘Sao hắn lại hỏi vấn đề này? Không lẽ hắn định…’

“Thật sự trước đây tôi đã từng yêu một cô gái” hắn ngừng lại.

“Rồi sao?” một cảm giác chua xót xuất hiện trong lòng nó.

“Cô ấy rất dịu dàng, đáng yêu, đôi lúc cũng nghịch ngợm giống cô” nói tới đây hắn phì cười “Chúng tôi đã từng rất yêu nhau cho đến ngày này 3 năm trước cô ấy bỏ đi không nói tiếng nào chỉ để lại duy nhất một bức thư. Khoảng thời gian đó tôi đã rất suy sụp lúc đầu tôi hoang mang tìm kiếm, đến nhà cô ấy thì mọi người nói gia đình cô ấy sang Mĩ, sau đó tôi điên cuồng uống rượu đêm nào cũng uống cho đến sáng, chỉ mong quên được cô ấy. Sau đó tôi bị Bi, Min, Ren giáo huấn ột trận tơi bời từ đó tôi bắt đầu trở nên lạnh lùng sống khép mình chỉ nói chuyện với Bi, Min, Ren” hắn đau xót khi kể lại chuyện của mình.

“…” nó cũng bàng hoàng khi biết hắn từng có một chuyện đau lòng như vậy.

“Cho đến một ngày tôi gặp em, lần đầu tiên nhìn thấy em tôi biết trái tim tôi đã rung động vì em. Nụ cười trong sáng thuần khiết ấm áp như ánh nắng mặt trời. Thời gian qua dần tôi từ từ nhận rõ thêm trong tim tôi đã có một vị trí dành cho em. Tuy thời gian gặp nhau không được bao lâu, nhưng từ nụ cười, mỗi cử chỉ của em đã làm tan chảy trái tim tôi. Khiến trái tim tôi một lần nữa vì em mà mở ra. Nếu có thể mong em hãy chấp nhận yêu anh, cho anh một cơ hội, để em có thể bên cạnh anh được không?” hắn thâm tình nói.

“Tôi không biết anh có một quá khứ như vậy! Nếu đã như vậy tôi tình nguyện ‘vá’ trái tim lại cho anh! Thật sự tôi cũng không ghét anh!” nó ra vẻ cao thượng nói. Nó nhẹ nhàng tựa đầu vào vai hắn cảm nhận sự hạnh phúc bình yên này…

Tại một căn biệt thự tại Mĩ

“Thưa tiểu thư! Có một chút trục trặc nên tuần sau mới có thể về nước được!” một ông lão khoảng 40 tuổi nói.

“Được rồi! Phiền bác sắp xếp giùm con” vị tiểu thư kia lễ phép nói ‘Phong! Anh đợi em! Chỉ vài ngày nữa em sẽ được gặp anh rồi’ cô mỉm cười hạnh phúc.

———————————————

Liệu nó và hắn sau đêm nay sẽ được hạnh phúc? Vị cô gái kia là ai? Có phải khi cô gái đó trở về sẽ làm tình cảm của nó gặp sóng gió? Quan trọng là nó và hắn có đủ tình yêu để vượt qua sóng gió lần này không? Không ai nói trước được! Mời các bạn xem nhé chap sau thôi là cô gái đó sẽ xuất hiện rồi
Chương trước Chương tiếp
Loading...