Những Cô Nàng Tinh Nghịch
– Chương 17
Nó lim dim định ngủ thì điện thoại reo “Alo…” nó mơ màng nhấc máy. “…” “Được rồi 30 phút nữa tôi đến!” nó bỏ điện thoại xuống thay đồ. Đến trung tâm thương mại ai ai cũng nhìn nó ngất ngây, nó mặc chiếc váy cúp ngực màu trắng phần đuôi váy xòe ghép ren trông rất dễ thương, mái tóc bồng bềnh thả tự nhiên, chân đi đôi giày búp bê màu trắng, khuôn mặt tự nhiên không trang điểm làm nó xinh đẹp như thiên thần mất đi đôi cánh lạc xuống đây. Nó mặc kệ những ánh mắt đó đi thẳng lên tầng 2, tầng này là nơi ăn & uống, nó bước lại bàn nơi có 2 cô gái đang ngồi nhìn nó. “Hai người đợi lâu không?” nó kéo ghế ngồi xuống. “Cô dùng gì ạ?” nhân viên phục vụ lễ phép hỏi. “Cho tôi một ly cà phê sữa!” nó cười nói. “Cũng không lâu lắm, chúng tôi vừa mới đến!” cô gái ngồi phải nói. “Nghe nói cô bị Linh và Lam cho người bắt cóc!” cô gái bên trái nói với vẻ lo lắng. “Tôi không sao! Hôm nay hai người hẹn tôi ra đây có gì không?” vâng, hai cô gái đó chính là Thanh và Trân. “Tôi xin lỗi vì lúc trước đã cư xử không đúng với cô!” Trân cúi đầu nói. “Không sao! Tôi không để tâm chuyện đó!” nó. “Thật sự tha lỗi cho chúng tôi sao?” Thanh kinh ngạc nhìn nó. “Đúng vậy!” nó cười tươi. “Chúng ta sẽ được làm bạn chứ!” Trân nói vẻ mong chờ. “Tất nhiên rồi!” nó nói vẻ thản nhiên. “Hức…bạn tốt vậy mà trước đây mình lại…” Trân rơi nước mắt nói. “Chuyện qua rồi mình không nhắc lại làm gì! Bỏ đi!” nó an ủi. “Chuyện qua rồi mình không nhắc lại làm gì! Bỏ đi!” nó an ủi. “Mình có chuyện này muốn nói với bạn!” Thanh. “Bạn cứ nói đi!” nó. “Mình biết mình không có tư cách cầu xin bạn chuyện này, nhưng xin bạn hãy bỏ qua cho Linh và Lam được không?” hốc mắt Thanh hồng hồng. “Mặc dù hai người đó đã đối xử không đúng nhưng cũng vì quá yêu mà ghen tị nên mới hành xử như vậy mong bạn có thể tha lỗi cho họ lần này” Trân sụt sùi. “Mình biết mình cũng mong họ có thể làm lại từ đầu! Hai người đó thật may mắn khi có hai người bạn như vậy!” nó cảm động. “Mình thật cám ơn bạn! Nếu sau này bạn có việc gì cần thì cứ nói bọn mình sẽ cố gắng làm hết sức vì bạn!” Trân khóc. “Được rồi! Được rồi bạn nín đi!” nó dịu dàng nói. “À đúng rồi bọn mình sẽ đi du học nên về trước đây! Tạm biệt bạn!” Thanh đứng lên nói. “Tạm biệt! Hai bạn nhớ giữ gìn sức khỏe” nó đứng lên ôm chào tạm biệt 2 người bạn mới quen của mình đang chuẩn bị đi Anh. Khi bóng hai người khuất sau thang máy nó mới đứng dậy đi về. Khi đi xuống tầng 1 nó nhìn thấy hắn và Thiên Anh đang đứng bên quầy trang sức chọn nhẫn, nó như không tin vào mắt mình. “Chiếc nhẫn này đẹp không anh?” cô đưa hắn chiếc nhẫn màu bạc. “Ừ đẹp lắm, nó rất hợp với Nu!” hắn cười hạnh phúc. Nó đứng quá xa nên không nghe thấy gì, khi thấy hắn cười đến hạnh phúc thì nó run rẩy, nó lấy điện thoại ra điện cho hắn. “Alo…” “Anh đang ở đâu vậy?” nó cố gắng điều chỉnh giọng cho bình thường. “À..anh có hẹn gặp bạn! Lát về anh nói sau! Vậy nha em cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe” hắn vội cúp máy. Nó thờ thẫn buông điện thoại, nó đi nhanh ra ngoài để gạt đi những hình ảnh đó. Nó đi bộ đến từng nơi chứa những kỉ niệm của nó và hắn, bước đến công viên nó lặng lẽ ngồi xuống thảm cỏ xanh mướt. ‘Tại sao lại nói dối?!?! Nếu không yêu em thì nói em sẽ buông tay mà! Tại sao lại gạt em?!?!’ nó lấy tai phone trong túi xách ra cắm vào tai. Điều đặc biệt là nó chỉ nghe mỗi bài ‘Có một thứ tình yêu gọi là chia tay’ trước đây nó chưa biết yêu nên nó không nghĩ sẽ có thứ tình yêu này và giờ nó đã biết… Nó thu mình lại, vùi đầu vào giữa hai gối khóc nức nở bất chợt nó nhớ lại nụ cười hạnh phúc của hắn khi nãy ‘Nếu anh hạnh phúc bên cô ấy thì em sẽ ra đi! Để anh sẽ mãi duy trì được nụ cười hạnh phúc ấy…’ Nó thu mình lại, vùi đầu vào giữa hai gối khóc nức nở bất chợt nó nhớ lại nụ cười hạnh phúc của hắn khi nãy ‘Nếu anh hạnh phúc bên cô ấy thì em sẽ ra đi! Để anh sẽ mãi duy trì được nụ cười hạnh phúc ấy…’ Buổi chiều hắn về nhà, bước lên phòng nó ngay “Nu ơi!!!” hắn vừa mở cửa vừa cười híp mắt gọi nó. “…” không gian vô cùng im ắng. ‘Em ấy dậy rồi à!’ hắn thầm nghĩ bước đến trước cửa phòng tắm “Em có trong đó không?” hắn gõ cửa. Không trả lời hắn đẩy cửa bước vào nhưng không thấy nó đâu. Lo lắng chạy khắp nhà tìm nó. “Nu ơi! Tụi tao tới thăm mày nè!” My vừa bước vào nhà đã gọi í ới. “Ủa Nu đâu rồi anh?” Rin hỏi khi không thấy nó trên phòng mà hắn thì lại chạy tới chạy lui. “Nu mất tích rồi!” hắn hốt hoảng nói. “Có khi nào nó lại bị bắt cóc nữa không?” Riko lo lắng nói. “Không biết! Nhưng khi nãy cô ấy còn gọi cho anh nữa!” hắn. “Mày thử kêu người tìm xem!” Bi. “Để tao lo cho!” Min định đi ra ngoài thì điện thoại Bi có tin nhắn ‘Anh Bi! Em biết bây giờ mọi người đang rất lo lắng vì em bỏ đi! Nhưng anh yên tâm em không sao cả và một thời gian nữa em sẽ trở về nên anh không cần lo cho em! Còn nữa nói với anh Windy là em chúc anh ấy hạnh phúc bên Thiên Anh! Chuyện đính hôn em sẽ nói với pama nên anh ấy không cần lo lắng! Tạm biệt anh!’ “Bốp…thằng kia mày đã làm gì đến nỗi Nu phải bỏ đi vậy hả?” Bi nóng giận khi biết hắn chính là nguyên nhân làm nó bỏ đi. “Mày bình tĩnh lại đi!” Ren cản Bi lại. “Cô ấy nhắn gì vậy?” hắn lau vết máu trên miệng, nhíu mày hỏi. “Mày tự coi đi!” Bi ném điện thoại cho hắn. “Ơ không thể nào! Rõ ràng là tao và Thiên Anh đã chấm dứt rồi mà!” hắn ngạc nhiên khi nhìn thấy nó chúc hắn hạnh phúc. “Thế anh có làm gì khiến nó hiểu lầm không?” Riko gợi ý cho hắn. “Chẳng lẽ…” hắn như nhớ ra điều gì đó “Bác Lê! Cháu có chuyện muốn hỏi bác!” hắn thấy bác Lê đang đứng gần đó thì gọi hỏi. “Chẳng lẽ…” hắn như nhớ ra điều gì đó “Bác Lê! Cháu có chuyện muốn hỏi bác!” hắn thấy bác Lê đang đứng gần đó thì gọi hỏi. “Có chuyện gì không cháu?” bác Lê cười hiền. “Từ sáng đến giờ Nu có ra khỏi nhà không bác?” hắn. “Ừ để ta nhớ…Đúng rồi buổi sáng khi cháu đi được một lúc thì nó cũng ra ngoài!” bác Lê nói cho hắn nghe. “Vậy đúng rồi! Bác làm việc tiếp đi!” hắn ngồi phịch xuống ghế. “Có chuyện gì vậy?” Min. “Buổi sáng tao ra ngoài cùng Thiên Anh mua quà tặng cho Nu! Đúng lúc ấy Nu điện hỏi tao đang ở đâu tao muốn Nu bất ngờ nên mới không nói! Có lẽ Nu hiểu lầm tao nên mới bỏ đi như vậy!” hắn hồi tưởng. “Vậy anh mau điện cho nó đi!” My hối thúc. Hắn mới nhớ ra lấy điện thoại điện cho nó nhưng kết quả không liên lạc được. “Cô ấy tắt máy rồi!” hắn buông điện thoại xuống. “Để tao cho người tìm thử xem!” Ren nói rồi đi ra ngoài. Trên một chiếc máy bay đang bay sang Anh“Tại sao bạn lại theo tụi mình?” Trân nhìn nó với dấu chấm hỏi to đùng. “Mình muốn sang đó chơi một thời gian!” nó cười. “Chẳng phải bạn và anh Windy đang rất hạnh phúc sao? Tại sao lại bỏ đi đột ngột vậy?” Thanh ngồi bên cạnh hỏi nó. “Anh ấy chọn người khác rồi! Thôi mình không muốn nhắc chuyện này nữa!” nói tới đây nó nhắm mắt lại ngăn không cho những giọt nước mắt trào ra. Thanh và Trân thấy nó im lặng cũng không nói gì. Thế là trên chuyến bay đó đã mang theo tình cảm sâu nặng của nó dành cho hắn. Mang theo sự hiểu lầm với hắn bỏ đi mà không nghe một lời giải thích. Giá như nó chịu ở lại thêm một chút thì sau này không cần phải hối hận. Chỉ vì vậy mà sự hiểu lầm đó kéo dài đến 5 năm, cũng vì vậy mà đám cưới của Bi & Riko, Min & My, Ren & Rin cũng hoãn lại đến 5 năm. Vì 3 nhỏ muốn tổ chức đám cưới cùng lúc với nó……
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương