Nữ Hoàng Tốc Độ Và Vua Xa Lộ
Chap 19
Chiều hôm ấy nó mở tiệc ăn mừng xuất viện, những người được mời ngoài nhóm của nó ra còn có nhóm của Phong và Trân, Trân là do Phong mời, vì Phong chăm sóc nó suốt mấy hôm nay nên nó không tiện từ chối. Trong không khí vui vẻ có 2 người chẳng thèm nhìn mặt nhau lấy 1 lần, Linh thì ngồi cạnh nó vui vẻ hỏi thăm nó, còn Kan thì bâng quơ uống rượu chẳng màn đến ai. Chuyện của 2 người này nó đã được Thy báo trước cho biết nên cũng không thấy làm lạ lắm, nó muốn hàn gắn giúp họ nhưng còn 1 số chuyện cần giải quyết, thôi thì cứ để vậy cũng chẳng sao. Nhiều lúc trong tình yêu cần có những khoảng lặng, những lúc dỗi hờn để sau này nghĩ lại đó là 1 kỉ niệm khó quên. Nó biết Linh và Kan sinh ra vốn đã dành cho nhau, những người có âm mưu phá hoại sẽ chẳng thể nào đạt được mong ước. _ Thy cậu ăn thêm thịt gà này. Kỳ gắp vào chén của Thy 1 miếng thịt gà to ụ _ Cậu không biết Thy bị dị ứng với thịt gà sao mà còn gắp. Bảo nhanh tay gắp miếng thịt gà trong chén của Thy trả lại đĩa khiến Kỳ xụ mặt vì quê _ Bảo lo cho Thy ghê nhỉ, nếu 2 người mà chia tay chắc sẽ đau khổ lắm đây. Trân vu vơ nói _ Bọn tớ yêu nhau thế làm gì phải chia tay. Cậu không cần quá lo thế đâu. Thy chẳng ngại ngùng vì mà đốp chát lại _ Còn chưa nói trước được gì đâu, cũng như Băng Di đấy, trước kia luôn bám theo Huy nhưng giờ Huy và Bảo Anh sắp sửa đính hôn đấy thôi. Trân tiếp tục nói mà chẳng để ý rằng mặt nó đang biến sắc _ Ngọc Trân, nếu cô cứ tiếp tục nói thì sẽ nghẹn chết đấy. Cái gì của mình thì không đi đâu được, của người khác thì dù có giành cũng trở về với chủ cũ mà thôi. Nhưng nếu tôi biết những người có ý đô xấu xa chia rẽ tình cảm của bạn tôi thì đừng mong tôi để yên. Nó nhếch mép cười khinh bỉ, vừa nói ánh mắt vừa nhìn thẳng vào Trân, Quân khiến 2 người họ rợn sóng lưng. Câu chuyện kết thúc tại đó, ai nấy đều lo cúi xuống ăn chẳng dám nói thêm điều gì nữa, không khí như chùng xuống, nó nhấp nháp tách trà rồi cùng Khanh quay trở lại phòng mình. Bữa tiệc hôm nay ngoài ăn mừng nó thoát nạn còn là giằng mặt những người tâm địa không tốt lành. Lễ đính ước giữa Võ gia và Thái gia đã được ấn định, nó cũng được mời đến tham dự, chẳng hiểu sao khi cầm trên tay tấm thiệp mừng nó cảm giác khó chịu trong lòng. Cái tên Võ Gia Khánh Huy hình như nó từng biết qua, chỉ là mỗi khi nghĩ đến đầu nó lại đau âm ỉ. Thời gian trôi qua, vết thương của nó cũng dần lành lại, chân nó cũng hồi phục bình thường, chỉ là giờ nó chưa được phép trở lại đường đua mà thôi. Tập đoàn thời trang của nó kinh doanh ngày càng tốt, nhờ danh tiếng có sẵn trước đó và những mẫu thiết kế gần đây mà tên tuổi nó thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí trong nước lẫn thế giới. Kan và Linh cũng đã giận nhau gần 2 tháng, những buổi có mặt Linh thì không có mặt Kan, có mặt Kan thì Linh viện cớ không đến. Tình hình ngày 1 tồi tệ hơn nó nghĩ, Thanh dạo này cũng hay xuất hiện cùng Kan ở bar Wind, cô nàng còn không ngại ngùng õng a õng ẹo trước mặt nó, gọi nó 1 tiếng chị nghe đến rợn người. Quân dạo này cũng tỏ ra thân thiết với nhóm nó, mục đích của anh là tìm hiểu những sở thích của Linh. Công việc của nó cũng bận rộn hơn trước, vì sự trở lại của Demons Wind nên người hay tìm đến bar để gây sự. Và điều khiến nó mệt mỏi hơn cả là sắp đến ngày đính ước của Huy, nó không muốn đến đó nhưng lại có điều gì luôn thoi thúc nó gặp anh. Đang ngồi suy nghĩ trong bar thì cánh cửa bar bị 1 lực mạnh đánh sập. Đàn em nó vội vàng ra xem việc gì thì thấy Trân thô bạo bước vào, nhìn vẻ mặt cô ta nó biết sẽ có trò gì đó rất vui. Trân tiến đến bàn của nó và Thy đang ngồi, tay chống mạnh hất cằm nhìn Thy. _ Tôi muốn thách đấu. Trân hắng giọng nói _ Cô không có tư cách. Thy lạnh giọng trả lời _ Hay cô sợ thua tôi, nghe nói cô lài môtô cũng khá lắm mà. Trân tiếp tục nói khích _ Cô muốn đua? Điều kiện là gì? Nó hất mặt hỏi _ Cô muốn đua? Điều kiện là gì? Nó hất mặt hỏi _ Nếu Thy thua tôi, cô ta nhường Bảo lại cho tôi, nếu tôi thua cô ta muốn làm gì thì làm. Trân mỉm cười ngã giá _ Bảo không phải là vật trao đổi giữa tôi và cô. Thy tức giận hét lên _ Em cứ đấu đi, anh tin em làm được. Dù kết quả có như thế nào thì tình cảm của chúng ta cũng không vì thế mà tan vỡ. Bảo từ ngoài bước vào âu yếm nhìn Thy Thy mỉm cười gật đầu, 4 người lên xe phóng thẳng đến trường đua Dốc Tử Thần. Trân mỉm cười ma mị, cô nghĩ mình đã nắm chắt phần thắng. Cuộc đua lần này không chỉ giành Bảo về tay cô mà còn thuận tiện trừ khử cả Thy. Đến trường đua nó thì thầm điều gì đó vào tai Thy, Thy mỉm cười gật đầu hiểu ý nó, cô rú ga điều khiển xe vào vạch xuất phát. Tiếng súng bắt đầu được bắn ra, 2 chiếc xe lao vút trong màn đêm u tối, tiếng hò hét cổ vũ vang lên. Xét về ưu thế thì Thy nắm phần hơn bởi kĩ thuật của cô không thua kém gì nó, nhưng xét về mức độ chơi bẩn hẳn không ai sánh bằng Trân. Cô điều khiển xe trước mặt cố ý không để Thy vượt qua, dõi theo màn hình lớn nó bất chợt mỉm cười. Bảo thì vô cùng bất an, chẳng biết sao anh cảm thấy cuộc đua này có điều gì không ổn cho lắm, nhất là vẻ mặt đắc ý của Trân khi bắt đầu. Bảo đi tới đi lui, chăm chú quan sát, nét lo lắng phản phất trên gương mặt điển trai. _ Đừng quá lo lắng, ác giả ác báo. Nó mỉm cười nói _ Hình như em đoán được điều gì. Bảo quay lại nhìn nó tò mò _ Lát nữa anh sẽ biết, em đảm bảo Thy sẽ khiến anh ngạc nhiên. Nó nói đẩy ẩn ý. Đến gần khúc cua nguy hiểm, Trân lấy từ thùng xe phía trước 1 chai dầu nhờn, cô mỉm cười đắc ý đổ ập dầu về phía sau. Nếu Thy cố tình vượt qua thì cô sẽ trượt khỏi đường mà rơi xuống vực thẩm tan xương, nếu Thy dừng lại đồng nghĩa cô sẽ thua và Bảo sẽ thuộc về Trân. Đằng nào Trân cũng có lợi, đây là cuộc đua chẳng hề có quy định nên dù có chơi bẩn cô cũng không phạm luật. Thy không những chẳng giảm tốc độ xuống mà còn rú ga nhanh hơn, cô nghiêng xe hợp với đường đua 1 góc 10 độ, lợi dụng 2 bờ cao xung quanh đường đua để điều khiển xe vượt qua. Kĩ thuật điêu luyện ấy trước đây chỉ có 1 người có thể thực hiện được đó chính là Ken – vua tốc độ - đã biến mất 8 năm trước. Vượt qua vũng dầu 1 cách ngoạn mục, Thy cho xe tăng tốc, lách nhẹ vượt mặt Trân và tiến nhanh về đích trong sự reo hò cuồng nhiệt. Bảo vui mừng dang rộng cánh tay chào đón, Thy ôm chặt lấy anh, cái ôm đầy hạnh phúc. Mới vài phút trước đây anh còn nghĩ là cô thua không ngờ cô lại cho anh chứng kiến 1 kĩ thuật điêu luyện đến vậy. Trân tức giận, cô hùng hỗ bước đến chỗ Thy và Bảo, 1 vệt sáng xẹt ngang qua mắt nó. _ Thy cẩn thận. Nó bất chợt hét lên. Bảo vội vàng kéo Thy sáng bên, nhát dao lệch cầm thẳng vào vai trái của Thy, máu tuôn ướt đẫm. Nó xoay người đá tung con dao trên tay Trân ra, tiếp đà nó tung thêm 1 cú vào mặt khiến cô ả ngã lăn xuống đất, màu từ nơi khóe miệng tuôn ra tanh nồng. Bảo đỡ lấy Thy, máu từ vết thương không ngừng tuôn, anh nhanh chóng đưa cô vào phòng bí mật để băng bó lại vết thương. Nó dùng dây trói Trân lại, thẳng tay ném cô vào 1 góc phòng, cánh cửa khóa lại không để cố trốn thoát. Lần này Trân khó lòng mà thoát khỏi hình phạt của nó, dám làm người bên cạnh nó tổn thương, xem ra cô đã chán sống rồi. _ Cởi áo ra để anh băng vết thương lại. Bảo lo lắng ra lệnh _ Nhưng mà... Thy đỏ mặt từ chối _ Em còn ngại gì nữa chứ. Bảo ngạc nhiên hỏi _ Em còn ngại gì nữa chứ. Bảo ngạc nhiên hỏi _ Ngốc vừa thôi, nam nữ thụ thụ bất tương thân, để em làm cho. Nó cốc thẳng vào đầu Bảo khiến anh chàng đỏ mặt quay đi. Thấy vết thương trên vai Thy, Bảo cuống lên chứ có suy nghĩ gì nhiều cho cam. Nghe lời nó Bảo vội ra ngoài để nó băng bó vết thương cho Thy. _______________________________________________________________ Tối hôm đó, Trân được người của nó đưa về giam giữ ở mật thất của bar Wind, nhìn vẻ mặt hối lỗi của cô ta khiến nó càng cảm thấy câm tức. Nếu như cô ta không gây tổn thương Thy thì có lẽ nó sẽ tha cho cô ta, nhưng giờ thì mọi việc chờ vết thương của Thy hồi phục rồi sẽ tính tiếp. Để Bảo đưa Thy về nhà, nó lặng lẽ ngồi ở 1 góc khuất trong bar, tay vân vê li rượu sóng sánh mà lòng nặng trĩu. Cùng lúc đó 1 người thanh niên điển trai tiến về phía nó, gương mặt quen thuộc làm nó không khỏi bồi hồi xúc động. Nó không biết người đó nhưng trái tim thì lại đau nhói khi đối mặt nhau. _ Anh nói chuyện với em được chứ. Huy ái ngại hỏi nó Nó thẩn thờ nhìn Huy, chẳng biết có thể tin người con trai trước mặt mình không, chẳng biết có nên nói chuyện với anh không. Lễ đính ước của Huy đang cận kề, anh không thể phủ nhận được điều đó nhưng có 1 số thứ anh cần phải xác nhận và đó là lí do anh đến gặp nó hôm nay. Cảm giác người con gái mình yêu thương nhìn mình bằng ánh mắt xa lạ, nghi ngờ khiến Huy đau lắm, trăm sai vạn sai cũng do anh và anh chấp nhận gánh chịu, chấp nhận nghe nó trách móc thậm thí là giết anh nhưng anh không chấp nhận được việc nó quên anh. Từ bên ngoài Phong nhanh chóng bước vào, đến nhà tìm không thấy nó, nghĩ nó đang ở đây nên anh đến tìm. Vết thương nó khỏi nhưng không có nghĩa là nó không gặp nguy hiểm, anh cảm thấy bất an cho nó. Đến nơi thấy Huy đứng trước mặt nó, cảm giác ghen tức dâng lên tột độ, Phong ghét Huy, ghét người con trai làm trái tim nó tổn thương đến mức khó có thể chấp nhận anh. Thẳng bước đến chỗ Huy, Phong giật mạnh vai Huy, nắm đấm vững chắc hạ xuống gương mặt điển trai, máu túa ra. _ Tôi đã nói anh đừng làm phiền cô ấy kia mà. Phong phẫn nộ hét lên _ Anh lấy quyền gì cấm tôi, anh đâu phải bạn trai cô ấy. Huy cũng chẳng vừa, anh thẳng tay đấm trả lại Phong _ Anh cũng không có tư cách nói chuyện với cô ấy, về với vợ sắp cưới của anh đi, cô ta mới thuộc về anh, đừng phá rối người của tôi. Phong phẫn uất hét lên "Xoảng" âm thanh trong trẻo vang lên khiến 2 người giật mình quay lại, chiếc ly trên tay nó rơi xuống đất vỡ tan tành. Trên khuôn mặt xinh đẹp ẩn chứa đôi mắt vô hồn, giá lạnh, khôn mặt không chút biểu cảm nhìn 2 tên điên trước mặt mình. Nó mệt mỏi lắm rồi, đầu óc thì rối tung mà lại có kẻ dám phiền nó lúc này. Cả quán bar lặng người, vẻ mặt mà họ đang nhìn thấy là của Black Angel, không phải của 1 Băng Di tinh nghịch như mọi hôm. Phong buông Huy ra, anh tiến đến ngồi cạnh nó, ánh mắt nhìn nó đầy lo lắng. _ Em sao vậy, có cần anh đưa em về không. Phong hỏi dồn dập, cái anh lo bây giờ là nó sẽ nhớ lại Huy _ Tôi. Của Anh. Khi nào? Nó ngước nhìn Phong, giọng băng lãnh lại _ Anh... Anh chỉ là... Không muốn anh ta phiền em thôi. Phong ấp úng giải thích _ Anh... Anh chỉ là... Không muốn anh ta phiền em thôi. Phong ấp úng giải thích _ Đừng can thiệp cuộc sống của tôi. Nó phũ phàng đứng dậy, hất mặt ra hiệu dọn dẹp đống thủy tinh trên sàn rồi khẽ quay đi. Phong chết lặng người, anh biết nó vốn tính lạnh lùng nhưng không ngờ nó có thể thốt ra những lời phũ phàng như thế với anh. Tất cả cũng tại Huy mà ra, xem ra ngày nào Huy còn xuất hiện trước mặt nó thì ngày đó Phong chưa thể chiếm được trái tim nó. Tức giận bỏ đi, Phong cần tìm người con gái đó, nếu cô ta không trói được Huy lại thì anh nhất định sẽ ra tay. Huy vội vã đuổi theo nó, thái độ của nó đã cho anh chút hy vọng, hy vọng níu kéo lại những gì đã mất, dù chỉ là bạn anh cũng vui lòng. Rảo bước trên phố vắng, nó khẽ run. Gió đêm lạnh ùa vào từng làn tóc rối tung, hệt như cảm xúc của nó lúc này. Phong yêu nó, nó biết. Phong chăm sóc nó, nó cũng không quên. Ân tình Phong dành cho nó nhất định nó sẽ trả. Nhưng không có nghĩa là nó để Phong tự tiện phát ngôn những điều không thật, tương tự như nó là của Phong. Nó không có tình cảm với Phong, điều này đã rõ như ban ngày, nhưng tình cảm nó giành cho ai, nó lại không biết. Cảm giác mơ hồ về mọi thứ, mơ hồ về 1 người con trai nó hết lòng yêu cũng là người tổn thương nó nhiều nhất. Và Huy là ai? Nó có cảm giác rất quen thuộc khi thấy Huy nhưng cũng rất đau khổ khi nhìn sâu vào đôi mắt anh. Nhưng nó lại chẳng nhớ gì về Huy, chẳng có kỉ niệm nào về anh, đầu nó giờ là 1 khoảng trắng vô định. Huy cố bước nhanh để đuổi kịp nó, anh níu lấy tay nó, ôm chặt nó trong lòng anh, cảm giác yêu thương lại ùa về. Nó định đẩy anh ra nhưng sự ấm áp len lỏi đã khiến nó thôi không làm vậy. Nó đứng yên, tay buông thõng, cảm nhận từng hơi ấm phả ra từ người anh và cái cảm giác nhói lên ở trong tim. Vòng tay Huy ngày 1 siết chặt nó hơn, ôm trọn thế giới nhỏ bé vào lòng anh như thể sợ mất đi. Cả 2 chẳng nói gì, chỉ đứng như vậy, trên con phố vắng, trong đêm thanh tĩnh. Khẽ đặt lên đôi môi nhỏ xinh 1 nụ hôn phớt nhẹ, nó bừng tỉnh lại, mạnh tay đẩy Huy ra, nước mắt chực trào nơi khóe mi. Kí ức ùa về mạnh mẽ, nó khụy xuống tay ôm lấy đầu, từng hình ảnh hiện ra rõ nét như vừa mới hôm qua. _ Băng Di, em sao vậy, cảm thấy không khỏe ở đâu? Huy hốt hoảng hỏi, nét lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt _ Tránh xa tôi ra. Nó thẳng thừng đẩy Huy, vẻ mặt đầy khắc khoải _ Băng Di. Huy bần thần nhìn nó _ Đừng gọi tên tôi. Tại sao anh lúc nào cũng bám lấy tôi vậy, sao khiến tôi đau khổ như thế này, đến cả quên anh cũng không thể được. Nó hét lên trong tiếng nấc rồi chạy đi Nó đã nhớ lại hết mọi chuyện, nhớ người con trai làm tổn thương nó, nhớ cả những kỉ niệm giữa Huy và nó. Nhất thời nó dường như không chấp nhận được, càng cố quên sẽ càng thấy nhớ, yêu thương sâu đậm tổn thương càng nhiều hơn. Huy không đuổi theo, anh nhìn bóng dáng người con gái đang dần xa tầm tay mình. Anh không đủ can đảm để gọi nó lại, càng không có tư cách đuổi theo nó, anh là 1 thằng tồi. Chết lặng trong những suy nghĩ, Huy bước đi như người vô hồn. Đêm tĩnh lặng, gió nổi lên lạnh buốt hay lòng người không cách nào ấm được. ________________________________________________________ End chap~
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương