Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Vợ Yêu

Chương 13: .2: Hợp Làm Trợ Lý (2)



“Thực xin lỗi, tổng giám đốc.” Tô Ảnh chịu đựng đau đớn, lấy chiếc áo ngủ thứ tư ở hàng thứ hai cho Phó Thịnh.

Phó Thịnh bình tĩnh nhìn cô, thấy trong mắt cô ẩn hiện có nước, xem ra vừa rồi thật sự rất đau.

Cô giơ áo ngủ hồi lâu cũng không thấy anh đưa tay nhận lấy, chỉ có thể cúi đầu lặp lại một lần: “Tổng giám đốc, áo ngủ của anh.”

Lúc này anh mới đưa tay nhận lấy: “Đi ra đi.”

“Vâng, tổng giám đốc.” Tô Ảnh lập tức xoay người rời khỏi phòng ngủ.

Phó Thịnh vừa quay đầu lại, nhìn bóng lưng Tô Ảnh chạy chậm rời đi, khóe miệng ngoéo một cái.

Chỉ là giống mà thôi.

Dù sao không phải là cô ấy.

Sau khi Tô Ảnh trốn ra khỏi phòng, lập tức về lại bên cạnh Mộc Minh, chờ đợi mệnh lệnh.

“Cảm ơn.” Tô Ảnh tiếp nhận nước trái cây, uống một ngụm, nói: “Có khỏe không, không có gì không thể thích nghi, thiếu nợ trả tiền, hai năm rõ mười. Đây là công việc của mình, không hợp cũng phải làm cho bản thân thích nghi.”

Mộc Minh lập tức cười cười: “Rất tốt. Chỉ cần làm trợ lý bên cạnh tổng giám đốc một năm, sau đó tôi sẽ giúp cô đổi vị trí.”

Trước mắt Tô Ảnh lập tức sáng lên: “Thật vậy sao? Trợ lý Mộc Minh, sau một năm tôi có thể đến làm việc ở tập đoàn tài chính Phó thị sao?”

Mộc Minh cười gật đầu.

Tô Ảnh mở cờ trong bụng ngay tức khắc nói: “Tôi không cần lo chuyện thất nghiệp rồi sao?”

Vài người khác đều bắt đầu cười theo.

Chợt phát hiện trợ lý đời sống nhỏ này, tính cách vẫn vô cùng tốt.

Ngay từ đầu bọn họ đều lo lắng cô sẽ không thể làm tốt công việc này.

Dù sao những năm này, những cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, giọng nói nhẹ nhàng đều bị đàn ông làm hư rồi. Tất cả đều không được thanh nhã, đều coi mình như công chúa rồi.

Không nghĩ tới chẳng những Tô Ảnh không hề kiêu ngạo như những cô gái xinh đẹp khác, ngược lại còn cực kỳ có khí chất.

“Đúng rồi, trợ lý Mộc Minh, sau khi chúng ta sẽ ở đâu sau khi đến nơi?” Tô Ảnh nhìn sắc trời bên ngoài, đã dần dần mờ đi rồi.

Tối rồi.

“Về nhà.” Mộc Minh mỉm cười nói: “Đến lúc đó đừng quá kinh ngạc.”

Tô Ảnh khó hiểu nhìn Mộc Minh, hoàn toàn không rõ ý tứ câu nói của anh.

Những người khác cũng chỉ mỉm cười.

Thời gian để Tô Ảnh không hiểu gì cũng không lâu lắm, sau một tiếng, rốt cuộc cô cũng hiểu được hàm nghĩa của những lời này rồi.

Bởi vì, miệng cô há thật to, hoàn toàn không thể khép lại rồi.

Bởi vì trước mặt, hình ảnh này quá mức đồ sộ rồi!

Kiến trúc nguy nga giống như cung điện cổ đại, rộng lớn khí thế, thực sự khiến người ta khó tin.

Trọn vẹn nằm trên một ngọn núi, toàn bộ đều thuộc phạm vi nhà lớn của họ Phó.

Sân nhà rộng rãi, cây cối xanh um.

Phòng ốc được làm theo kiến trúc của thời Hán, giữa núi non trùng điệp, tinh xảo hoa mỹ, có thể so sánh với một tác phẩm nghệ thuật.

Tô Ảnh cảm thấy mình giống như đang bước trên bông mềm, mỗi một bước chân, đều cảm thấy không chân thật.

Đây thật sự chỉ là nhà của họ Phó, chứ không phải bảo tàng lịch sử sao?

Sao có thể hoành tráng như thế này?

Bậc thang ở dưới chân, toàn bộ đều điêu khắc bằng đá cẩm thạch.

Hoa văn tinh tế hoàn mỹ, trông rất sống động, khiến Tô Ảnh sinh ra một loại cảm giác thần thánh là mình đang làm bẩn nơi này.

Thật đẹp, thật sự quá đẹp rồi!

Tuy đỉnh núi này không cao, độ cao so với mặt nước biển chỉ hơn một trăm mét.

Nhưng có thể tu sửa ngọn núi này thành một cung điện vĩ đại như vậy, điều này cần bao nhiêu công sức!

“Tô Ảnh, theo kịp!” Mộc Minh nhắc nhở cô một phen: “Tổng giám đốc đi xa rồi!”

Tô Ảnh vừa khôi phục lại tinh thần, khẩn trương đi theo.

Bất chấp cảnh vật xung quanh tuyệt đẹp thế nào, cũng mặc kệ những phong cảnh hai bên đường được chăm sóc đến mức có thể trở thành những tác phẩm nghệ thuật, cô từng bước theo sát Phó Thịnh.
Chương trước Chương tiếp
Loading...