Phiên Ngoại Nàng Dâu Vương Phủ

Chương 52: Sở Khuynh Vươn Tay Giúp Nàng Lau Nước Mắt.(1)



Edit: Hạ Tân Lang

Beta: Tân Sinh

Tuyết rơi.

Bông tuyết trắng như lông ngỗng từ trên trời rơi xuống, rào rạt, chẳng mấy chốc trong viện giống như đã phủ một lớp thảm trắng tinh.

Hàm Châu chuyển từ thôn trang tới ở trong Cúc viên của phủ Võ Khang bá. Lúc này nàng cho người bày lò than trong viện, ba người ăn mặc ấm áp ngồi vây quanh bếp than, nàng ôm A Tuân, Ngưng Châu dựa gần nàng, vừa sưởi ấm vừa thưởng tuyết. Hai cún con Hắc Hắc và Tráng Tráng thích ý nằm ở bên cạnh, thỉnh thoảng mở to mắt, thỉnh thoảng lại nhắm lại, ngẫu nhiên há mồm ngáp một cái.

"Tuyết thật lớn." Tay Ngưng Châu ôm lò sưởi cảm khái nói.

Hàm Châu nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Kể từ khihiểu chuyện, Hàm Châu cũng chưa từngthấy trận tuyết nào lớn như vậy, mùa đông ở Hàng Châu cũng sẽ rơi một hai đợt, tuyết rơi nhỏ cũng giống như mưa, rơi xuống mặt đất thật nhanh tan thành nước, thỉnh thoảng có trận lớn cũng đắp thành một lớp tuyết dày, lúc giẫm chân lên vẫn có thể giẫm ra nước. Bây giờ vào kinh, mới chân chính thấy rõ cảnh tuyết đồ sộ trong thơ ca.

Nàng và Ngưng Châu là người phương Nam chưa thấy qua mấy đợt tuyết lớn, còn A Tuân là tiểu hài tử mới có hai tuổi, bởi vậy ba người cũng trò chuyện rất vui vẻ.

"Gia biểu ca!" Cửa viện xuất hiện một thân ảnh màu đỏ, A Tuân ngồi thẳng lưng, hưng phấn chỉ ra bên ngoài nói.

Ngưng Châu cũng tò mò, nhìn chằm chằm đồ vật trong tay Chu Văn Gia, đáng tiếc tuyết quá lớn, nhìn không rõ lắm.

Mắt thấy thân ảnh kia qua lớp tuyết dày càng ngày càng gần, Hàm Châu thở dài trong lòng, vẫn ôm A Tuân ngồi như cũ, không có ý đứng lên.

Có lẽ Phương thị khuyên bảo được, nửa tháng này Chu Văn Gia không còn sáp đến gần nàng, cử chỉ lúc gặp mặt nói chuyện cũng như là biểu huynh biểu muội quan hệ tốt, chỉ có ánh mắt còn lưu chút tình ý, thường nhìn chằm chằm nàng đến mức xuất thần. Hắn làm được đến mức này này, Hàm Châu thật sự không đành lòng ngay cả mặt cũng không cho hắn nhìn, chỉ hy vọng thời gian dài ở chung, Chu Văn Gia sẽ phát hiện nàng và biểu muội hắn thích kia tính tình hoàn toàn khác nhau, chủ động hồi tâm chuyển ý.

"Gia biểu ca." Hàm Châu cười tiếp đón, thái độ giống với lúc nàng nói chuyện cùng Chu Văn Đình, lại để Như Ý đi lấy thêm cái ghế dựa.

Nàng cười dịu dàng đến bình tĩnh, trong mắt lại không có nửa điểm vui mừng, trong lòng Chu Văn Gia khó chịu, cũng may nhiều ngày bị như vậy đã thành thói quen, vui tươi hớn hở ngồi xuống bên cạnh Ngưng Châu, chắp tay sau lưng hỏi đứa nhỏ, "Đoán xem ca mang thứ gì tốt tới."

A Tuân đoán không được, vươn người nhìn ra phía sau biểu ca.

Chu Văn Gia tránh đi không cho nó xem, nhưng Ngưng Châu bên này lại vừa vặn nhìn thấy, ha ha cười nói: "Là khoai lang!"

"Là muội mắt tinh." Chu Văn Gia nhẹ nhàng gõ đầu Ngưng Châu một cái, lấy que bới than củi ra, ném hai củ khoai loang vào, "Lát nữa sẽ chín, chúng ta chia nhau ăn. Ta ăn một củ, biểu muội và A Ngưng chia nhau một củ, sao hả?"

Cố tình nghiêm trang hỏi tỷ muội Hàm Châu, bỏ qua A Tuân.

A Tuân sốt ruột, "Đệ cũng muốn ăn khoai lang!"

"Cho đệ ăn, Gia biểu ca đùa đệ thôi." Hàm Châu xoa đầu tiểu gia hỏa, nhẹ nhàng dỗ dành.

A Tuân hài lòng cười.

Chu Văn Gia nhìn cô nương mỉm cười dịu dàng trước mắt, xuất thần.

Chuyện ban nãy, nếu là biểu muội trước kia, nàng nhất định sẽ trừng hắn, không cho hắn khi dễ đệ đệ, nhưng biểu muội bây giờ, dịu dàng như nước, không tô son kẻ mày, nhưng hàng mi cong dài kia càng tự nhiên, môi anh đào kiều diễm, hơi ửng hồng, không quá nặng nề, vừa nhìn liền biết biểu muội trang điểm đậm thì không hợp với tuổi tác muội ấy.

Khác biệt nhất chính là đôi mắt của muội ấy, như một làn thu thủy, nhã nhặn lịch sự lại không mất đi linh động.

Phát hiện thiếu niên chăm chú nhìn mình không chớp mắt, Hàm Châu rũ mắt, nói chuyện phiếm, hỏi hắn: "Hôm nay Gia biểu ca không phải đọc sách hả?"

Nàng cái gì cũng không nói, một mực lảng tránh, ngược lại càng khiến hắn nhớ thương, nàng cứ thẳng thắn vô tư với hắn, nhất định sẽ có một ngày hắn hiểu rõ thôi.

Chu Văn Gia ho mấy cái, cào tóc nói: "Trận tuyết lớn như vậy, tiên sinh cho nghỉ mấy ngày, chờ tuyết ngừng mới lại học."

Vừa nhìn đã biết đang nói dối, Hàm Châu cười cười, không vạch trần hắn.

Chu Văn Gia không có thói quen ngồi im một chỗ, bóp khuôn mặt nhỏ của A Tuân, "Chút nữa khoai lang mới chín, ca đi đắp người tuyết, A Tuân đi không?"

Hai mắt A Tuân sáng lên, ngửa đầu nhìn tỷ tỷ.

Bé còn nhỏ, Hàm Châu không yên tâm để nó đi trên nền tuyết, liền nói: "Tỷ ôm A Tuân ngồi ở cửa nhìn Gia biểu ca đắp người tuyết, chờ A Tuân lớn lại cùng đắp với biểu ca, được không?"

A Tuân chu môi, không muốn làm trái lời tỷ tỷ, cũng không muốn cứ ngồi trong phòng.

Hàm Châu lại nói: "A Tuân nghe lời tỷ tỷ, lát nữa tỷ tỷ để A Tuân ăn nhiều khoai lang."

A Tuân lập tức mỉm cười, nhìn than lò nói: "Được!"

Ngưng Châu là tiểu cô nương, càng không thể đụng vào mấy thứ lạnh như băng kia, Hàm Châu cũng không thể đi theo, vì thế Chu Văn Gia đành phải tự mình vào sân viện chơi một mình, nhưng nàng khoác áo lông cáo màu xanh lá đứng ở cửa nhìn hắn, lông cáo trắng như tuyết làm nổi bật mặt phấn má đào, toàn thân Chu Văn Gia tràn đầy nhiệt huyết. Mẫu thân nói đúng, biểu muội có thể tỉnh lại, hắn nên thấy đủ mới phải.

Người tuyết dần dần có hình dáng, nhà chính cũng tỏa đầy mùi khoai lang nướng, thức ăn tầm thường nhất, gia đình giàu có đều khinh thường không muốn đặt lên bàn ăn, lúc này lại tỏa hương thơm khiến người ta thèm nhỏ dãi, ngay cả Hắc Hắc vàTráng Tráng cũng vây quanh lò than, móng vuốt nhỏ thử thăm dò muốn chạm vào, bị Như Ý cười đuổi đi.

"Tỷ tỷ, đệ đói bụng!" A Tuân thèm đến mức chảy nước miếng.

Hàm Châu bảo nó gọi Chu Văn Gia lại đây.

Chu Văn Gia đã đắp xong cái đầu người tuyết, bây giờ đang ở làm thân cho nó, nghe thấy A Tuân ồn ào muốn ăn khoai lang, hắn vỗ tay đứng lên, cao giọng nói: "Được, chúng ta ăn đã, ăn xong rồi lại tiếp tục đắp người tuyết!" Nói xong ba bước chạy đến dưới mái hiên, dậm chân một cái, trước khi vào trong chà chà chân lên thảm lông trên sàn nhà rồi mới đi vào giúp các nàng cào khoai lang.

Bên ngoài hai củ khoai lang cháy đen một mảnh, Chu Văn Gia đặt lênvải thô sạch sẽ lăn mấy cái, chờ người bớt mới nhặt một củ lên bẻ thành hai nửa, nhân khoa lang màu vàng óng lộ ra, không kể A Tuân Ngưng Châu hai tên tiểu quỷ ham ăn, Hàm Châu cũng lặng lẽ nuốt nước miếng.

Như Ý bưng cái đĩa ở bên cạnh hầu hạ, Chu Văn Gia lột gần sạch, dùng sức lột nốt lớp vỏ cuối cùng, đặt khoai lang lên cái đĩa. Hàm Châu Ngưng Châu mỗi người một nửa, phần còn dư, Chu Văn Gia cũng chia làm hai nửa, đem một nửa lột sạch trước, đưa cho Hàm Châu: "Biểu muội cùng ăn với A Tuân đi."
Chương trước Chương tiếp
Loading...