Sau Khi Biết Cốt Truyện Tôi HE Với Nữ Phụ

Chương 75



Dịch Nam Yên tin mình không hèn chút nào, nhưng thực tế, chưa đến buổi trưa, cô đã gửi một sticker con mèo phiên bản Cát Tường lén lút cho Diệp Sơ Hạ, như để kiểm tra xem Diệp Sơ Hạ có giận hay không.

Diệp Sơ Hạ dành sự quan tâm đặc biệt cho Dịch Nam Yên, nếu cô gửi tin nhắn, nàng sẽ nghe thấy ngay lập tức, Diệp Sơ Hạ nghĩ nghĩ, cân nhắc giữa không làm người và làm người, nàng quyết định làm người, và trả lời tin nhắn này.

Nếu không, với trình độ suy diễn của Dịch Nam Yên, Diệp Sơ Hạ tin chắc rằng cô có thể sẽ khóc vì trí tưởng tượng của mình.

Đối với Dịch Nam Yên, nếu Diệp Sơ Hạ có thể trả lời tin nhắn, điều đó có nghĩa là không có chuyện gì xảy ra, vì vậy cô lập tức cất điện thoại và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, khi về nhà vào ban đêm, cô cảm thấy có chút chột dạ, nhưng thái độ của Diệp Sơ Hạ vẫn như thường ngày, Dịch Nam Yên cũng hoàn toàn thả lỏng.

Cô cúi đầu dùng thìa múc dưa hấu đưa đến miệng Diệp Sơ Hạ, có chút khó hiểu hỏi: "Sao em lại muốn đi cùng chị thế?"

Đối với Dịch Nam Yên mà nói, cô hiểu lầm người nào đó thì phải xin lỗi, đương nhiên xin lỗi chỉ là một phương diện, mặt khác, cô muốn biết Minh Việt dự định xử lý chuyện này như thế nào, tốt nhất là người kia đừng quấy rầy cuộc sống của họ.

Dịch Nam Yên cảm thấy trạng thái tinh thần của người phụ nữ đó có gì đó không ổn.

Diệp Sơ Hạ cắn một miếng dưa, vô tội nói: "Chẳng phải chị nói sau khi đi làm thời gian em ở bên chị ngày càng ít đi à. Này không phải em đang dành thời gian cho chị sao?"

Dịch Nam Yên mông lung: "Chị nói lời này khi nào cơ?"

Diệp Sơ Hạ: "Lúc ngủ chị nói mớ thế."

"... Chị không có nói mớ!" Dịch Nam Yên lớn tiếng vặn lại, một lúc sau, cô hỏi với vẻ không chắc chắn lắm: "Chị nói mớ thật à?"

Trong trí nhớ của Dịch Nam Yên, khi ngủ cô là một người rất trầm tĩnh, dù ngủ thế nào cũng không đá chăn, nghiến răng hay ngáy, nhưng cô đã ngủ một mình từ khi còn rất nhỏ, hoặc cũng có thể đây đều là do cô cảm thấy hài lòng về bản thân.

Diệp Sơ Hạ gật đầu khẳng định: "Thật đó, tối qua chị còn nói em không làm gì chị trong văn phòng khiến chị tức chết đi được."

"Em nói bậy!" Dịch Nam Yên đỏ mặt, "Em bớt nói nhảm đi! Nhất định là em đang lừa tôi!"

Cô ôm quả dưa hấu xoay người, tức giận dùng thìa chọc vào quả: "Em nghĩ chị là đồ ngu à?"

Diệp Sơ Hạ kinh ngạc liếc nhìn cô, nàng đúng là đang nói bậy, nhưng phản ứng này... cô thực sự không bị lừa nữa sao?

Diệp Sơ Hạ nghĩ rằng Dịch Nam Yên nên được trao huy chương vàng, thế mà nàng lại không hề chú ý đến điều này!

Biệt thự nơi Minh Việt ở cách nhà Diệp Sơ Hạ có hơi xa, nên Dịch Nam Yên đã ăn hết nửa quả dưa hấu nhỏ trước khi cả hai xuống xe, nếu ngôi nhà nơi Dịch Nam Yên sống một mình trước đây chỉ thiếu hơi thở sinh hoạt, thì nơi Minh Việt sống khiến người ta cảm thấy dè dặt ở khắp mọi nơi, Diệp Sơ Hạ so sánh nó với mô tả trong trí nhớ của nàng và thấy rằng thực sự không có gì khác biệt, điều này ngay lập tức khiến nàng cảm thấy phức tạp.

Trên thực tế, đôi khi Diệp Sơ Hạ không khỏi tự hỏi, liệu có phải nàng đã vô thức bịa ra một câu chuyện về nỗi bất hạnh của mình để tìm một điểm tựa trút bỏ những cảm xúc tiêu cực của mình hay không, nhưng rất nhiều chi tiết đều đúng, trừ phi nàng biết trước, nếu không những chi tiết này nàng hoàn toàn không thể nào biết được.

Minh Việt không ngờ Dịch Nam Yên còn dẫn theo "người nhà" đến, anh ta không khỏi sửng sốt một chút, hỏi: "Đây là?"

Dịch Nam Yên theo bản năng siết chặt tay Diệp Sơ Hạ: "Bạn gái tôi."

Minh Việt: "...?" Anh ta sửng sốt một lúc mới nói: "Ờm, chào cô."

Hai người đã nhiều năm không gặp, thật ra nếu không phải hôm qua xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ sẽ không bao giờ qua lại với nhau nữa. Minh Việt bảo quản gia bưng trà ra, sau đó thẳng thắn nói ra dự định của mình, đến khi cuộc trò chuyện sắp kết thúc, Dịch Nam Yên mới gượng gạo nói lời xin lỗi.

Dịch Nam Yên không phải loại người không biết xin lỗi dù biết mình đã hiểu lầm người khác vì sĩ diện. Thật ra Minh Việt hơi ngạc nhiên khi mà bây giờ cô vẫn có thể giữ được tính cách như vậy, anh ta chấp nhận lời xin lỗi của cô và nói: "Không sao, với những gì tôi đã làm hồi còn đi học thì thật sự rất khó khiến người ta có ấn tượng tốt về tôi lắm."

Khi Minh Việt còn đi học, anh ta không được coi là nam thần của trường, nhưng dùng từ đầu gấu thì khá phù hợp. Hống hách, lộng hành ngang dọc đến mức giáo viên không thể làm gì được anh ta, bởi vì anh ta đã cá cược với bạn cùng lớp lại còn bị khiêu khích, thế là anh ta đã tỏ tình với một học sinh giỏi hướng nội trong trường, rủ rê đánh nhau gì cũng có.

Nhưng cô gái đó chọn nhảy lầu vì không chịu nổi đả kích thực sự đã khiến anh ta sợ hãi, nói sao nhỉ, giống như chợt nhận ra mình tội ác tày trời đến mức nào, nên sau đó mới chăm chỉ học tập tiến bộ mỗi ngày, tém tém lại những hành vi ấu trĩ mà hắn tự cho là ngầu.

Dịch Nam Yên cong môi dưới, cô gái nhảy lầu chính là người mà Dịch Nam Yên đã gặp ngày hôm qua, nói sao ta, Dịch Nam Yên cảm thấy cô ta cũng không phải người vô tội gì cho cam, bởi vì ngay từ đầu cô đã nhắc nhở cô ta, nhưng người nọ lại cho rằng cô thích Minh Việt nên muốn chia rẽ bọn họ, Dịch Nam Yên cảm thấy cô ta không những không có mắt mà đầu óc cũng có vấn đề.

Điều gì đã khiến cô ta ảo tưởng rằng, ở độ tuổi học trò cô sẽ thích một người có thành tích thậm chí còn không bằng một nửa mình vậy?

Khi Dịch Nam Yên còn là học sinh, việc theo đuổi sắc đẹp và thành tích của cô hầu như song song, bởi vì mẹ cô đạt được thành tựu như hiện tại là vì mẹ học giỏi, mặc dù bố cô cảm thấy thành tích bình thường cũng chẳng sao, nhưng ông rất tôn trọng suy nghĩ của mẹ Biên, nên trước mắt hai người có khuynh hướng giống nhau cho Dịch Nam Yên, vì vậy Dịch Nam Yên lúc đó vẫn rất quan tâm đến thành tích học tập, đồng thời có một sự thay đổi vi diệu trong thái độ đối với học sinh kém và học sinh giỏi.

Đương nhiên, khi đó Minh Việt cũng cảm thấy mất mặt khi đi cạnh HKT style Dịch Nam Yên, nhưng loại mất mặt này thực ra lại xen lẫn chút hâm mộ và đố kỵ, bởi vì hắn bị người trong nhà gây áp lực, hắn không được phép nhuộm tóc hay xỏ khuyên, thậm chí còn giấu cả khuyên tai và nhẫn cho đến khi đến gần trường mới đeo lên.

Dịch Nam Yên cạch mặt Minh Việt vì cô gái kia tự sát mà hắn thì trốn tránh trách nhiệm vì sĩ diện, cô hơi ngạc nhiên khi bây giờ anh ta có thể thừa nhận, nhưng nghĩ lại thì anh ta đã là người lớn nên thay đổi cũng là điều đương nhiên, thế là cô không nghĩ nữa, nói chuyện vài câu rồi chuẩn bị rời đi.

Diệp Sơ Hạ vẫn luôn làm nền yên tĩnh, đến bây giờ nàng mới nhịn không được hỏi: "Cho hỏi bức tranh kia..."

"Là tôi vẽ!" Minh Việt với vẻ mặt "tinh mắt ghê" nhìn Diệp Sơ Hạ, kiêu ngạo nhìn bức tranh trong phòng khách, nói liên mồm, "Cô tôi nói nếu bức tranh này của tôi mà đưa ra thị trường thì ba trăm triệu là thấp nhất."

Dịch Nam Yên nhìn những màu sắc lộng lẫy trên bức tranh sơn dầu, kinh ngạc nói: "Cậu mà cũng biết vẽ à?"

Minh Việt nói: "Tôi gặp được cô giáo rồi học cùng cô ấy trong lúc du học, tôi đã thương lượng với thằng em tôi rồi, khi nào nó có thể tiếp quản công ty thì tôi có thể chuyên tâm vẽ tranh, đến lúc đó, thậm chí là cưới cô giáo, bố mẹ tôi chắc chắn sẽ không quản thúc tôi nữa."

Diệp Sơ Hạ: "???"

Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Minh Việt, Dịch Nam Yên biết anh ta thực sự nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Minh Việt lại muốn trở thành họa sĩ, so với Dịch Nam Yên, cô cảm thấy mình giống như một con cá mặn, không có mục tiêu hay ước mơ gì, điều duy nhất cô quan tâm là cô sợ về già mình sẽ trở nên xấu xí.

Diệp Sơ Hạ có chút hoảng hốt, trong nguyên tác, em trai của Minh Việt là một nhân vật phản diện tranh giành tài sản với anh ta, kết cục của cậu ta khá tệ, Minh Việt chưa bao giờ có sở thích vẽ tranh chứ đừng nói đến giáo viên, và ngày nào anh ta cũng bày ra bộ mặt chù ụ, nhưng giờ đây anh ta dường như có một tính cách hoàn toàn trái ngược.

Nàng chợt nghi ngờ về cốt truyện mà mình biết và có một cảm giác hỗn loạn khó tả.

Diệp Sơ Hạ hít một hơi, để mình ngừng suy nghĩ về điều đó, dù sao thì, như vậy không phải rất tốt sao? Chẳng phải sẽ rất tuyệt nếu không bị ràng buộc bởi cốt truyện à?

Dịch Nam Yên không nhận thấy Diệp Sơ Hạ có gì kỳ lạ, buộc phải nghe Minh Việt mơ về tương lai, thấy anh ta vẫn còn một số suy nghĩ chưa nói xong, cô nhanh chóng nói lời tạm biệt, Minh Việt đứng dậy tiễn họ, nhưng lại bị gió đêm phất qua người, mới kinh ngạc phát hiện một người đã kìm nén quá lâu như mình có hơi không thể kiềm chế được mà lảm nhảm như vậy, lúc này mới bình tĩnh lại một chút, trở lại với dáng vẻ cao nhã và kiêu ngạo thường ngày.

Loại kỹ thuật thay đổi sắc mặt này gần như là kỹ năng cần có của các cậu ấm cô chiêu, Dịch Nam Yên không thấy lạ, dù sao nếu nhắc đến diễn sâu, người bên cạnh cô mới là cao thủ.

Diệp Sơ Hạ nở nụ cười thân thiện với Minh Việt và chuẩn bị rời đi cùng Dịch Nam Yên, Minh Việt do dự một lúc rồi nói: "Chờ một chút!"

Anh ta nhìn Diệp Sơ Hạ: "Hình như mình gặp nhau rồi phải không?"

Nếu không, khi nhìn thấy nàng cười với mình, tại sao anh ta lại có cảm giác dựng tóc gáy, như nhìn thấy ma vậy nè?

Dịch Nam Yên không vui kéo Diệp Sơ Hạ sang một bên: "Không hề!" Cô cảnh giác liếc nhìn Minh Việt, "Có bạn gái rồi thì phải giữ mình trong sạch biết không."

Minh Việt: "...Ý tôi không phải vậy."

Dịch Nam Yên khịt mũi, không nói gì, cô vẫn còn nhớ gu hồi đó của Minh Việt là như vậy, mối tình đầu như một trò cười của anh ta là như thế này, người anh ta tỏ tình do cá cược cũng giống như vậy.

Diệp Sơ Hạ cười: "Có lẽ là do gương mặt đại trà của tôi dễ khiến người ta nhận nhầm thôi. Này là lần đầu tiên tôi gặp anh Minh đây."

"Cô đừng có cười với tôi nữa, tôi sợ lắm!" Minh Việt xoa cánh tay, trong lòng cảm thấy ngưỡng mộ không thể diễn tả được với người bạn cũ Dịch Nam Yên. Nụ cười của người này không khác gì ác quỷ đời thật, cô không sợ buổi tối đi ngủ, tự dưng đối phương rút dao đâm chết cô à?

Nghĩ tới đây, Minh Việt bỗng nhiên sửng sốt, vì sao hắn lại có ý nghĩ như vậy? Sao trông hắn như có rất nhiều kinh nghiệm thế này?

"Thằng điên!" Dịch Nam Yên tức giận trừng mắt nhìn Minh Việt, kéo Diệp Sơ Hạ rời đi, cái gì mà sợ hãi? Hạ Hạ nhà cô cười đẹp như vậy, hệt như một thiên thần.

Thiểu não vẫn hoàn thiểu não!

Dịch Nam Yên cảm thấy mình đến tìm Minh Việt là một sai lầm!

Diệp Sơ Hạ chớp chớp mắt, trầm tư.

Tại sao Minh Việt lại như có bóng ma tâm lý? Chẳng lẽ hắn cũng biết "cốt truyện", hay là trùng sinh? Chỉ là ký ức này không được tiếp nhận hoàn chỉnh, hay là quá khó tiếp thu đối với hắn, nên bị cố ý lãng quên?

Lời văn chắc chắn sẽ tô điểm cho câu chuyện. Trong giấc mơ của Diệp Sơ Hạ, có những từ ngữ và những mảnh vỡ của hiện thực, mặc dù nàng không thể nhớ lại rõ ràng từng cảnh tượng, nhưng nếu nàng vẫn là nàng, chỉ cần nàng vẫn còn ý thức của mình, cho dù nàng đi theo cốt truyện, Diệp Sơ Hạ tin chắc rằng nàng sẽ thử mọi cách để bản thân không bị khống chế, chẳng hạn như giết chết một nhân vật chính khác...

"Em đang nghĩ gì thế?" Nhìn thấy Diệp Sơ Hạ mất tập trung, Dịch Nam Yên tưởng rằng nàng vẫn đang suy nghĩ lời Minh Việt nói, vội nói: "Minh Việt nó bị thiểu não đó, em đừng để ý lời của cậu ta."

Diệp Sơ Hạ định thần lại, không còn suy nghĩ về những chuyện không thể nhận được câu trả lời chính xác và đáp án cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống hiện tại của nàng, mỉm cười: "Em không có để ý chuyện này, chỉ là tự dưng em hơi tò mò, hồi đi học chị đã gặp phải chuyện gì vậy? Không phải Minh Việt lớn hơn chị vài tuổi sao? Trông hai người có vẻ tiếp xúc nhiều ở trường nhỉ?"

"Chuyện này à..." Dịch Nam Yên suy nghĩ một chút, không muốn nói cho Diệp Sơ Hạ biết về style thảm hoạ và những thao tác kỳ lạ của cô lúc đó, nhưng cô sợ Diệp Sơ Hạ để bụng lời nói của thằng điên Minh Việt kia, nên cô dẫn lửa về phía cái tên quái đản Minh Việt, cố gắng hết sức làm nhẹ một số chuyện ngu xuẩn mà mình từng làm trong thời kỳ hoang tưởng tuổi dậy thì.
Chương trước Chương tiếp
Loading...