Sau Khi Ly Hôn Cô Ấy Khiến Cả Thế Giới Ngỡ Ngàng

Chương 23: Muốn Ngừng Cũng Không Được



Trans & Edit: Quân Ly

Tô Họa vội vàng nghiêng đầu tránh, trợn to hai mắt, mặt đầy phòng bị nhìn anh, "Anh muốn làm gì?"

"Cô nói xem?" Cố Bắc Huyền bóp cằm nhỏ của cô, thờ ơ nói, "Dù sao cũng không phải vấn đề nghiêm túc gì."

Ngón tay Tô Họa chống cằm anh, không để anh tới gần mình, rất nghiêm túc nói, "Anh đã nói muốn ly hôn."

"Hôm nay ở trong bệnh viện, cô cũng đã nói không ly hôn nữa."

"Tôi chỉ muốn khiêu khích Sở Tỏa Tỏa."

Anh âm trầm nhìn chăm chú cô, "Tôi tưởng thật."

Tô Họa rũ mắt xuống, "Bây giờ tôi không muốn làm loại chuyện này với anh."

Cố Bắc Huyền hơi nhíu mày, "Vừa rồi là ai câu dẫn tôi?"

"Tôi không có, đó là, tôi....." Tô Họa bỗng nhiên không biết biểu đạt thế nào.

Mặt cô lại đỏ lên.

Không chỉ mặt, cổ, cổ tay dưới khói nước nóng lượn lờ cũng hiện lên màu hồng nhạt giống như hoa hải đường nở rộ trên tuyết trắng.

Vẻ đẹp pha lẫn sự kiều diễm, trong sáng lại đen tối làm người ta muốn ngừng cũng không được.

Cố Bắc Huyền giơ tay lên chặn môi cô, không cho phép cô nói nữa, ngón cái xoa xoa đôi môi mềm mại của cô, "Bây giờ cô rất quyến rũ."

Quyến rũ?

Tô Họa hoảng hốt một chút, không nghĩ tới mình lại như vậy

Cô lùi về phía sau, đôi mắt long lanh nhìn anh, "Anh ra ngoài trước được không?"

Tay Cố Bắc Huyền vén sợi tóc rơi xuống trước mặt cô ra sau tai, ôn nhu nói, "Cùng ra ngoài."

Không đợi Tô Họa trả lời, anh khom người bế cô từ bồn tắm lên, mở vòi sen rửa sạch bọt xà bông trên người cô, cầm khăn tắm quấn cô lại như trẻ con rồi bế cô vào phòng ngủ.

Anh đặt cô lên giường, cẩn thận cầm tay bị thương của cô lên đỉnh đầu.

Sau khi đặt lên, anh nhẹ nhàng cắn môi cô, theo xương quai xanh bắt đầu hôn xuống, hôn rất nhẹ nhàng.

Thân thể Tô Họa không chịu khiêu khích của anh, nhưng trong lòng lại kháng cự.

Cô dùng tay không bị thương đẩy anh.

Nhưng anh khỏe hơn cô nhiều, chút lực đẩy nhỏ của cô căn bản không đẩy nổi, ngược lại tăng thêm hứng thú cho anh…….

Sau chuyện này.

Cái miệng nhỏ của Tô Họa thở hổn hển, nói: "Không phải anh không thích sao? Sao còn chạm vào tôi?"

Cố Bắc Huyền không biết cô không được tự nhiên cái gì, nhéo eo cô, tùy ý nói, "Vừa rồi cô thật phóng đãng, tôi rất thích." Anh cố ý nhấn mạnh chữ cuối lộ ra chút dục vọng.

Tô Họa không tin lời tán tỉnh của đàn ông lúc trên giường.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn xương quai hàm xinh đẹp của anh, trong đầu nghĩ nam nhân quả nhiên là một loại sinh vật thần kỳ, bọn họ yêu một người, nhưng không ngại lên giường với người khác.

Nữ nhân thì khác, trong lòng nếu không yêu thân thể sẽ không có cách nào tiếp nhận.

Cố Bắc Huyền xoa eo cô, cằm cọ lên tóc cô, nói: "Cuối tháng là sinh nhật mẹ tôi. Gần đây cô không đi làm, buổi tối qua chơi đi, náo nhiệt một chút cũng tốt, tính cách cô quá an tĩnh rồi."

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Trong lòng Tô Họa nổi lên một tia gợn sóng, hỏi: "Tính cách quá an tĩnh, không thú vị đúng không?"

Cố Bắc Huyền suy nghĩ một chút, "À không, rất thú vị, vừa rồi cô câu dẫn tôi có thể cười một năm."

"Đáng ghét." Tô Họa nhẹ nhàng đập ngực anh một chút.

Cố Bắc Huyền cười cầm tay cô, "Ý tôi là, cô còn trẻ như vậy vốn nên tràn đầy sức sống mới đúng, bị đè nén không tốt cho chính mình."

"Được, mai tôi đi mua quà sinh nhật cho mẹ, tặng cái gì thì tốt bây giờ?"

"Tùy tiện, tặng túi đi, bà ấy thích."

"Ừ."

Hai người an tĩnh nằm hơn mười phút.

Cố Bắc Huyền cầm tay bị thương của cô lên cẩn thận kiểm tra một chút, "Vừa rồi có đụng phải tay không?"

"Không có."

"Chân đâu, có đau không?"

Tô Họa giật giật chân, nói: "Đau."

"Tôi xoa giúp cô."

Anh vén chăn lên, cầm một chân nhẹ nhàng xoa, xoa toàn bắp chân, xoa bắp đùi khá thành thục.

Tô Họa cực kỳ nhạy cảm khi anh chạm vào thân thể cô, vừa xoa mấy cái liền đỏ mặt, tim đập, hô hấp tăng nhanh, thân thể cũng dần dần nóng lên.

[Truyện chỉ được đăng tại dtruyen.com Quân Ly]

Cô và anh đã lĩnh chứng từ ngày đầu tiên gặp nhau, hai năm trước anh không đứng nổi, tính khí rất kém.

Khuôn mặt anh tuấn cả ngày âm trầm, rất khó chiều, khi đó cô chăm sóc anh hầu như là vì báo ơn.

Bắt đầu từ năm ngoái cô mới thật sự yêu anh, đối với cô mà nói bây giờ vẫn là giai đoạn yêu nồng nhiệt, đáng tiếc bị một câu "ly hôn" của anh dập tắt.

Trong lòng cô có chút buồn bực, ánh mắt bất tri bất giác hiện lên một tầng sương mù.

Cố Bắc Huyền không biết cô đang nghĩ gì, nhìn đôi mắt ướt át của cô, nhớ tới dáng vẻ nghiêm túc khiêu khích mình lại hứng thú, nói: "Nếu chân đau, làm lại một lần nữa sẽ không đau."

Tô Họa luôn cảm thấy lời anh nói rất có lý.

Nhưng anh cũng không cho cô thời gian suy nghĩ, lại đè lên…..

Điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Nhưng đàn ông vào lúc này không có tâm tình đi nhận điện thoại.

Anh một tay ôm eo nhỏ của Tô Họa, một tay khác đưa đến tủ trên đầu giường, ngón tay tùy tiện vuốt một cái, tiếng chuông ngừng lại.

Anh cho là tắt máy, nhưng thật ra là vô tình nhấn chấp nhận.

Sở Tỏa Tỏa bên kia nghe trong điện thoại truyền tới từng âm thanh nũng nịu rất nhỏ.

Thanh âm khiến người mặt đỏ tim đập.

Trong lòng cô ta giống như bị cây xương rồng nhét vào, rất đau.

Cô ta cắn răng nghiến lợi nghe một hồi, giận dỗi cúp điện thoại, ném điện thoại lên ghế sopha, thở phì phò nói với Hoa Kỳ Nhu, "Mẹ, con muốn giết chết Tô Họa."

Hoa Kỳ Nhu nhìn chằm chằm tay trái con gái mình, lại sờ mũi, thống hận nói, "Mẹ cũng muốn giết nó."

"Có tin tức của cái cô Hoàng Thước kia không?"

"Mẹ đã nghe ngóng cô ta đến một khu nghèo trong núi. Chỗ đó sơn cùng thủy tận, phong tục khắc nghiệt, điện thoại không có tín hiệu, đến điện cũng không có. Cô ta bị ép sinh rất nhiều con, nếu chạy trốn sẽ bị cắt đứt chân, bị hành hạ, đời này không thể rời bỏ nơi đó."

Sở Tỏa Tỏa gật đầu một cái, trong mắt thoáng qua một tia hung ác, "Con muốn bán Tô Họa đến chỗ đó, mẹ có thể liên lạc với người buôn kia không?"

Hoa Kỳ Nhu bỗng nhiên kích động, "Không được! Con đừng hành động thiếu suy nghĩ!"

Sở Tỏa Tỏa cắn răng, "Con thấy cô ta và anh Bắc Huyền thân thiết liền phiền lòng!"

"Nha đầu họ Tô chết tiệt, tay trái bị thương, hai ngày sau tay con liền bị người ta đập đến nát xương. Tên đàn ông kia là trắng trợn cảnh cáo con không nên chọc Tô Họa, nếu không ngươi có thể còn thảm hại hơn cô ta. Trước khi bắt được tên đó, con đừng động vào Tô Họa, hiểu chưa?"

Sở Tỏa Tỏa phiền não nhíu mày, "Người đàn ông kia rốt cuộc là ai? Bao nhiêu ngày rồi mà còn chưa bắt được?"

"Tên đó rất giảo hoạt, cảnh sát cử cả một đội tìm cả đêm mười mấy ngày cũng không tìm được. Chỉ có một bóng lưng mơ hồ, ngay cả lệnh truy nã cũng không phát ra được. Ba và anh trai con phái người tìm cũng không có kết quả."

Sở Tỏa Tỏa xoa huyệt thái dương, không nhịn được nói, "Mẹ đã tìm người điều tra nhật ký cuộc gọi hay tin nhắn của Tô Họa chưa?"

"Rồi, nhật ký gọi đi của cô ta chẳng có mấy người, không tìm được đối tượng khả nghi. Nhìn Tô Họa như vậy có khi cũng không biết tên đó là ai."

Sở Tỏa Tỏa cười nhạo một tiếng, "Ý mẹ là người đàn ông kia ở sau lưng âm thầm bảo vệ cô ta?"

"Chắc là vậy, cũng không biết có ý đồ gì." Hoa Kỳ Nhu khinh bỉ bĩu môi.

Sở Tỏa Tỏa giễu cợt nói, "Một con nhỏ nhà quê mà cũng có con chó trung thành như vậy. Tên đó bị mù à? Sao lại thích Tô Họa? Trừ nhan sắc dáng người tạm được, một người sửa cổ họa thì có gì chứ? Chẳng khác gì một khối gỗ."

Tô Họa - khối gỗ Sở Tỏa Tỏa giễu cợt tối nay bị Cố Bắc Huyền dày vò đến khuya.

Cô mệt mỏi giống như không có xương nằm ở trong ngực anh, không bao lâu liền ngủ.

Cố Bắc Huyền đứng dậy đi tắm.

Trở lại nằm xuống cạnh cô, bàn tay chống cằm, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn an tĩnh đang ngủ say, nhìn gần nửa ngày.

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn trán cô một cái, thấp giọng nói, "Nếu đêm nay trong mộng em còn gọi anh A Nghiêu thì anh sẽ thực sự tức giận."
Chương trước Chương tiếp
Loading...