Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 38: Chiến Ý



Thân thể nhân loại gầy yếu, mà đến tận bây giờ, trong vũ trụ có quá nhiều nơi vô pháp thăm dò, những vật khó lòng phòng bị có thể dễ như trở bàn tay mà cướp đi sinh mệnh họ, nên kỹ thuật khoa học của nhân loại đại đa số đều đổ hết tinh lực vào các thiết bị di chuyển trong vũ trụ, mặc dù vậy, vẫn thường xuyên phát sinh sự cố trong vũ trụ, nguyên nhân là do tinh cầu phóng xạ bạo động, phóng xạ hỗn độn dễ như trở bàn tay liền đột phá lồng phòng hộ của tinh hạm.

Nếu tinh thần lực thực sự có thể ngăn cách phóng xạ, khả năng sinh tồn của nhân loại trong vũ trụ sẽ được đề cao nhiều lần. Nếu gặp phải chiến tranh quy mô lớn, tỉ lệ binh lính sống sót cũng sẽ tăng mạnh, đối với Nhân tộc mà nói, ý nghĩa phi phàm.

Hàn Nghiệp mang theo chờ mong nói: "Hy vọng các cậu có thể tích cực rèn luyện độ tinh khiết tinh thần lực, sớm ngày đạt tới tinh túy, mọi việc đều sẽ thuận lợi."

Dưới khàn đài đều là một đám thanh thiếu niên thanh xuân nhiệt huyết, cơ hồ trong lòng mỗi thiếu niên đều có một giấc mộng làm anh hùng, vừa nghe thấy Hàn Nghiệp nói như vậy, liền nắm chặt quyền, hận không thể lập tức tan cuộc đi rèn luyện độ tinh khiết tinh thần lực, không luyện ba ngày ba đêm không dừng lại!

Hàn Nghiệp nói tuy nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng trên thực tế muốn độ tinh khiết tinh thần lực đạt tới độ cao của Diệp Tố có thể nói là truyện nghìn lẻ một đêm, không thấy Phương Cảm cũng chỉ miễn cưỡng ngăn cách được lôi điện sao? Nhưng người trẻ tuổi, nhiệt huyết lại xúc động, có một loại tự tin mù quáng, cảm thấy mình nhất định là người đặc biệt trên thế giới này, nhất định có thể làm được sự tình người khác không làm được.

Kỳ hiệu trưởng thấy thế, thế nhưng vui mừng cười. Niên đại trước mắt đều lấy cấp bậc tinh thần lực mà đánh giá thực lực, rất nhiều người đã xem nhẹ chuyện rèn luyện độ tinh khiết tinh thần lực, cho dù những năm gần đây có không ít các nhà khoa học cường điệu độ quan trọng của độ tinh khiết tinh thần lực, nhưng chỉ cần chế độ thi cử một ngày không thay đổi, mọi người liền một ngày khó mà chú trọng độ tinh khiết tinh thần lực, giống bài kiểm tra dự thi, tiêu chuẩn tương đương với gông cùm xiềng xích. Nhưng nghịch lý là, khoa học kỹ thuật của con người là hữu hạn, chưa dụng cụ nào có khả năng đo lường độ tinh khiết tinh thần lực, mà không có tiêu chuẩn xác thực thì không thể đưa vào thi cử kiểm tra được, bộ giáo dục vì thế đều sầu đến rụng tóc.

Hiện tại, Hàn Nghiệp nói dăm ba câu đã kích phát được quyết tâm rèn luyện tinh thần lực của bọn họ, đợi đến khi truyền thông đưa bình luận của Hàn Nghiệp về Diệp Tố ra ngoài ánh sáng, tuyệt đối sẽ dẫn phát một phong trào rèn luyện độ tinh khiết tinh thần lực, bộ giáo dục lại mượn lúc này thi hành một số chính sách cổ vũ, đợi đến lúc đại đa số người thấy được chỗ tốt của đề cao độ tinh khiết tinh thần lực, chậm rãi nâng cao tầm quan trọng của nó liền không thành vấn đề.

Cũng có vài người đem ánh mắt nghi hoặc đặt trên người Diệp Tố, tinh thần lực người này tại sao lại có độ tinh khiết cao như vậy? Rõ ràng động tác điều khiển cơ giáp của hắn còn thô ráp, không biết từ góc xó xỉnh nào nhảy ra, chẳng lẽ là người thực vật?

"Cậu không phải là người thực vật đi?" Kỷ Gia Duyệt thốt ra tiếng lòng của rất nhiều người.

Diệp Tố nâng tay che ánh sáng trước mặt.

"Người thực vật này không phải là người thực vật*." Địch Cảnh nhận ra suy nghĩ của bọn họ khác nhau, liền giải thích.

*Người biến từ thực vật, và người sống thực vật.

Kỷ Gia Duyệt rối rắm mà đổi thành khẩu ngữ thông dụng: "Chính là thực vật biến thành người."

Diệp Tố:......

"Thực vật còn có thể biến thành người sao!" Diệp Tố cao giọng, một vòng người xung quanh đều nhìn hắn chằm chằm, hắn xẩu hổ cười cười, thấp giọng hỏi: "Người thực vật nói chuyện như thế nào?"

Mọi người đều quen chuyện Diệp Tố là một tờ giấy trắng, Trương Diêu Phong giải thích: "Con người, cũng là tạo thành từ nguyên tử, thực vật cũng tạo thành từ nguyên tử, chỉ cần tế bào thực vật thay đổi kết cấu một chút, liền biến thành kết cấu tế bào con người, không phải có thể biến thành người sao."

Diệp Tố nghe được có chút ngây dại, nói như vậy cũng không sai, ở thế giới hiện thực của hắn, có thể thông qua thay đổi hạt nhân nguyên tố mà biến một nguyên tố này thành nguyên tố khác, nhân loại dùng biện pháp này tạo ra rất nhiều nguyên tố nhân tạo mới."

Nhưng mà! Một loại nguyên tố thay đổi có thể so sánh với việc từ thực vật biến thành người sao? Thân thể con người cấu tạo phức tạp, hơn nữa tư tưởng mới là quan trọng nhất, cái này cũng có thể thông qua thay đổi nguyên tố mà tạo ra được sao? Cũng quá huyền huyễn đi!

"Đương nhiên không đơn giản như vậy." Trương Diêu Phong nói, "Một loại thực vật tiến hóa thành người cần thời gian hơn một ngàn năm, thậm chí hơn một vạn năm, còn cần thiên thời địa lợi nhân hòa. Thứ nhất, thiên thời chính là địa phương nơi thực vật này mọc phải có hằng tinh với nguồn sáng lớn, có thể để thực vật hấp thu ánh sáng chứa năng lượng mà thong thả thay đổi kết cấu tế bào; tiếp đến là địa lợi, bản thân tinh cầu thực vật sinh trưởng cũng cần có năng lượng phong phú, nhưng chỉ thiên thời, địa lợi cùng xuất hiện thôi đã không có khả năng rồi. Tinh cầu nào có tài nguyên phong phú phần lớn đều bị các chủng tộc lớn khai phá hết rồi, làm gì còn thực vật nào có thể an an tĩnh tĩnh không bị quấy rầy mà chậm rãi chuyển đổi kết cấu tế bào đâu, hơn nữa tế bào thực vật muốn chuyển đổi cũng cần sinh mệnh làm 'vật mẫu', có nghĩa là thực vật có thể biến thành người phải sinh trưởng ở địa phương có sinh mệnh trí tuệ, 'nhân hòa' quả thực chính là một nghịch lý. Cho nên ví dụ thực vật biến thành người đã ít lại càng ít, hơn nữa thực vật sau khi biến thành người cũng không có đặc thù gì, cấp bậc tinh thần lực giống người thường, có cao có thấp, Cảm thái lại phần lớn thuộc loại hình nhu hòa."

Kỷ Gia Duyệt bổ sung: "Đặc thù duy nhất chính là tinh thần lực của người thực vật đều tương đối thuần túy, đại khái là do bọn ho đã trải qua thời gian dài chuyển đổi kết cấu thân thể, vô tri vô giác mà rèn luyện, hơn nữa bọn họ hầu như đều thực đơn thuần, không rành thế sự, cho nên có thể bảo trì sự thuần túy. Bất quá, nếu bọn họ nhiễm tật xấu gì, độ tinh khiết cũng sẽ giảm xuống."

"Vậy à..." Trước mắt Diệp Tố lại mở ra cánh cửa tới một thế giới mới, cảm thấy rất giống thực vật tu yêu mà tiểu thuyết miêu tả, đều cần hấp thu "tinh hoa thiên địa", Tôn Ngộ Không là từ cục đá nhảy ra, cũng không nhất định là lời nói vô căn cứ. Có lẽ từ rất lâu về trước, thực vật biến thành người vẫn luôn tồn tại, trong lúc vô tình bị người nhìn thấy lại bởi vì ngoài thường thức mà bị yêu hóa, thần hóa.

Diệp Tố cúi đầu nhìn bàn tay mình, hoa văn rõ ràng phức tạp, cảm giác máu thịt thập phần rõ ràng, "Tôi đại khái không phải người thực vật đi."

"Kể cả có là người thực vật, cũng không có tinh thần lực thuần túy như cậu." Địch Cảnh bĩu môi, cũng không biết là ghét bỏ hay thán phục.

"Mặc kệ là cái gì, cậu đã là một đội viên của Thần chi đội, phải cùng chúng ta không rời không bỏ!" Trương Diêu Phong ý vị thâm trường mà vỗ vỗ vai Diệp Tố, "Mặc kệ ai tới đào góc tường, cậu nhất định phải kiên trì không bị dụ dỗ đấy!"

Diệp Tố đang định nói gì lại thấy Hàn Nghiệp trên khán đài nhẹ giọng khụ một cái, hắn theo bản năng nhìn qua, phát hiện ánh mắt Hàn Nghiệp như có như không đảo qua hắn cùng đám người Trương Diêu Phong, tức khắc cảm thấy Hàn Nghiệp tựa như thầy giáo phát hiện học sinh cấp 3 làm việc riêng trong giờ, Diệp Tố xấu hổ không chịu nổi, vội vàng xụ mặt, làm bộ nghiêm túc nghe giảng.

"Đội Hỏa thần có cảm giác tương đối nhạy bén với địa hình, hiểu cách tùy cơ ứng biến mà mượn địa hình phát huy tốt ưu thế, nhưng các cậu nắm bắt thời cơ lại chưa đủ chính xác." Hàn Nghiệp phân tích biểu hiện sáu người đội Hỏa thần, "Các cậu để núi lửa bạo động quá sớm, hẳn nên chờ đến khi những người trong vòng vây đấu đến sức cùng lực kiệt, lưỡng bại câu thương, đến lúc đó thương tổn do dung nham núi lửa gây ra tuy nhỏ cũng có thể tạo thành thương tổn trí mạng cho bọn họ, mà không phải như hiện tại, chỉ hạn chế hành động mà không tạo thành uy hiếp sinh mệnh, ngược lại lại may áo cưới hộ người khác."

Một đám người đội Hỏa thần hổ thẹn cúi đầu, bọn họ có thể nói đã trải qua tình thế hai cực băng hỏa, nguyên bản không ôm chờ mong gì, lại đột nhiên phát hiện địa hình có thể phát huy ưu thế của mình, không khỏi vui mừng quá đỗi, cho rằng mình có khả năng từ đây bước lên đỉnh cao nhân sinh, lại không nghĩ rằng tưởng tượng tốt đẹp là thế nhưng kết cục vẫn bị người ta loại bỏ, mà lại trực tiếp, dứt khoát, tàn bạo như vậy.

Bọn họ cảm thấy thính phòng rộng lớn hẳn đang tràn ngập cười nhạo ác ý, bọn họ tựa như một trò đùa bị người ta xoi mói, mà đầu sỏ gây tội — Diệp Tố, lại làm bộ không liên quan đến mình, một ánh mắt cũng lười bố thí cho bọn hắn.

Thù này không báo không phải quân tử!

Diệp Tố biết suy nghĩ của họ nhất định sẽ dở khóc dở cười, hắn hiện tại nào dám tùy ý nhìn lung tung xung quanh, luôn có ảo giác Hàn Nghiệp luôn nhìn chằm chằm mình, có lẽ mỗi người chột dạ đều cảm giác như vậy đi, dù sao Diệp Tố cũng chột dạ vô cùng, cũng không biết Hàn Nghiệp sẽ đối đãi hành vi không nghe lời đi học trung học mà chạy tới đại học của hắn ra sao.

Mặc kệ trong lòng Diệp Tố bồn chồn thế nào, sắc mặt Hàn Nghiệp thật ra phảng phất như không quen biết Diệp Tố, từ đầu đến cuối đều khách quan mà sắc bén phân tích trận đấu, bao gồm cả khẳng định Christine huấn luyện tránh né, khẳng định lựa chọn sáng suốt của Diệp Sùng Tố, cùng với không xem trọng hành vi triệu hồi vũ khí cụ tượng hóa của Norman, "Lượng sức mà đi."

Norman vốn đang nổi nóng không phục, thế nhưng trước mặt mọi người, phản bác lại Hàn Nghiệp, cao giọng hô: "Chẳng lẽ gặp phải chục tỷ Trùng tộc cũng muốn lượng sức mà đi sao? Nhân loại chúng ta đây chẳng phải đều thành rùa đen rút đầu?"

La Thành phụ họa mà cười lạnh một tiếng, Trương Diêu Phong sợ tới mức chạy nhanh tới che miệng hắn.

Hàn Nghiệp không sinh khí, nói: "Đương nhiên phải lượng sức mà đi. Nhưng là lượng sức mà đi chứ không phải lùi bước, vì đối mặt với Trùng tộc, lùi bước chính là tử lộ, đây cũng là một loại cân nhắc. Lượng sức, lượng (cân nhắc) chính là hậu quả khi cậu kiên trì, và cả hậu quả khi cậu lùi bước."

Norman á khẩu không phản bác được, sự thật rõ ràng vả mặt hắn, hắn kiên trì cũng không tạo ra được bọt sóng nhỏ nào đã bị khai trừ, nếu Địch Cảnh, Diệp Tố tâm địa âm u một chút, tùy ý để hắn đấu đá lung tung trong biển lôi điện, tinh thần lực hắn chắc chắn đã bị thương.

Hàn Nghiệp cười cười nói: "Các cậu là những người trẻ tuổi xuất sắc của một thế hệ, trên lưng gánh vác tương lai của Nhân tộc, là lực lượng tiên phong chống lại Trùng tộc, hy vọng của triệu triệu Nhân tộc đều đặt trên người các cậu. Các cậu còn nhỏ, cho nên hiện tại được phép mắc sai lầm, nhưng một khi phạm phải nhất định phải sửa, nếu sửa kịp có thể thay đổi số phận mấy trăm vạn người trong chiến dịch tương lai. Sứ mệnh giúp người ta có được dũng khí, nên đừng ngại xem trọng chính mình một chút, coi mình là đại nhân vật, đại nhân vật làm sao có thể phạm sai lầm? Nhân tộc đều dựa vào các cậu đến cứu vớt."

Phía dưới vang lên một tràng cười, nhưng chính biểu tình trên những gương mặt non nớt tươi cười đó càng lúc càng ngưng trọng.

"Nguyện trăm năm sau, bia công huân có thể khắc đầy tên các cậu." Hàn Nghiệp nói, nâng tay lên chào theo nghi thức quân đội, lưng thẳng tắp.

Đấu trường một mực chăm chú an tĩnh.

Kỳ hiệu trưởng theo sau, hướng một đám học sinh trẻ tuổi cúi chào, là chờ mong, lại càng là ủy thác.

Đây là một tín hiệu, nhóm lãnh đạo ở chủ khán đàn sôi nổi đứng dậy, cúi chào.

Học sinh phía dưới sau một lúc ngốc lăng, cũng tự động giơ tay lên, chào chẳng chuẩn nghi thức quân đội chút nào, nhưng cánh tay đều đồng dạng banh thẳng tắp, mặt ngẩng cao.
Chương trước Chương tiếp
Loading...