Send To You

Chương 13



Anh trai đang làm cái gì mà giấu Dylan vậy???

-----------

Những dấu chân của Dylan đang in trên mặt tuyết trắng. Đây là lần đầu cậu bé được chiêm ngưỡng ngôi trường to lớn của anh trai Lucas. Học sinh cùng phụ huynh của họ đang tập trung ở đây cho buổi tiệc nhẹ trước kì nghỉ lễ.

Tuyết đang bay lượn nhảy múa trên không trung. Nhưng không khí lạnh đã được sưởi ấm nhờ vài gian đồ uống nóng của các anh chị mở ra. Dylan muốn ghé quầy hàng của chị Aurora lắm, chút nữa cậu bé sẽ nhờ anh trai Lucas. Anh trai cậu đang đảo mắt ghê lắm, có khi là tìm chị Roxana.

Liệu họ có hôn nhau dưới nhánh cây tầm gửi không nhỉ?, Dylan nghĩ thầm. Cô chú cũng hay làm thế vào mỗi dịp giáng sinh, trước mặt hai anh em, mặc cho sự phản đối và xấu hổ của Dylan.

Anh trai Dylan là một kẻ trầm tính đến khó ưa trong gia đình. Dylan cũng được thừa hưởng một phần sự ương ngạnh ấy nên cậu hiểu được phần nào tính nết khó bảo ấy của Lucas. Điều làm cậu bé ngạc nhiên rằng anh trai cậu lại rất dễ trở thành trung tâm của mọi thứ. Phải, Lucas anh trai cậu là kẻ lầm lì nhưng đẹp trai, tài năng, kiên trì và tốt bụng. Và chắc chỉ có cô Hebe và chị Roxana mới trị được những tật xấu của anh trai.

Không thể tin được có ngày Dylan lại nghĩ như thế.

Nụ cười tinh quái của cậu bé bắt gặp ánh nhìn khó hiểu của anh trai. Dylan lè lưỡi đáp lại, biết rằng anh chỉ nhìn cậu như vậy khi đang có tâm trạng thoải mái.

Nơi này cũng đã thay đổi hai người kha khá. Giờ đối với Dylan, cuộc sống của cậu bé đã trở nên ổn hơn. Anh trai thì chẳng ho he tiếng nào, nhưng việc chuyển về đây có vẻ cũng không quá tệ như lúc đầu.

" Dylan. "

Cách Dylan không xa, Daniel vẫy bàn tay bọc trong chiếc găng đỏ chào cậu. Dylan đã từng thấy cậu ta lúc chơi ở nhà Max, anh bạn ấy đã giúp cậu quen thêm một vài người, và Daniel là một trong số ấy.

" Anh Dan. ", Cậu bé đáp lại.

" Ah, bạn của Dylan đó hả? ", Cô Hebe hỏi.

" Chào cô chú, chào anh. "

" Vậy mấy đứa đi chơi với nhau nhé. Lucas trông em trai được chứ? Mà phòng hội trường ở đâu vậy? ", Cô Hebe hỏi.

" Cô vào kia rồi rẽ trái, đi hết đoạn đường sẽ thấy. "

" Wow, từ hồi khoá của chú học đến giờ nó vẫn nằm ở đấy nhỉ? "

" Hở? Trước đây chú từng học ở đây sao? ", Lucas ngạc nhiên kêu lên.

" Ừ, mà chẳng phải chú đã nói với cháu rồi sao? "

Lucas có vẻ không nhớ, gật gù vài cái.

" Anh đi một mình à? ", Dylan hỏi, thấy Daniel rất tự tin đi lại giữa những đàn anh, cho dù cả hai cậu bé chỉ chênh nhau có một tuổi.

" Không, chị anh kia kìa. ", Daniel trỏ tay.

Anh trai cậu bé tình cờ cũng nhận ra cô gái xinh đẹp đang cười nói rôm rả ấy.

" Chị em là Robin? "

" Vâng, anh là bạn chị ấy phải không? "

Lucas lưỡng lự lắc đầu, dường như không thích nói ra câu trả lời của mình.

" À không, nhưng anh biết chị em. Chị ấy khá là.... nổi tiếng. "

" Chị ấy luôn như vậy ạ. ", Daniel cười.

Dylan quan sát Robin. Chị gái xinh đẹp trong chiếc áo màu mận chín ấy đang trò chuyện rất vui vẻ với mọi người. Một lượng lớn bạn bè vây quanh không khiến chị ấy thấy ngột ngạt sao?

" Có lẽ em nhầm anh với một người khác. Hồi trước chị Robin cũng dẫn về một anh tóc đỏ nào đó. Không biết giờ họ còn hẹn hò không nhỉ? "

" Oh... Anh cũng chịu thôi... ", Lucas đảo mắt một vòng.

" Chắc chắn không phải là Lucas rồi ", Dylan toét miệng cười, " Bởi vì anh ấy... "

Lucas đang nhìn cậu bé chằm chằm - một lời cảnh báo dữ dội.

" ... Cần phải học... "

Giờ thì Dylan bị anh trai coi là đồ kì quặc. Cậu bé liền lấp liếm chúng bằng một lời nhận xét về Robin:

" Chị ấy nhìn nghiêng giống chị Roxana đó chứ! "

" Không hề nhé. ", Lucas đáp một cách chắc nịch. Dylan nghĩ hẳn anh trai đang đánh giá mình là đồ ngốc.

" Em nghe nói chị họ của em, Aurora tóc vàng cũng học ở đây. ", Daniel nói.

" Ồ, ý cậu là công chúa! Chị ấy đang bán đồ uống đằng kia kìa! ", Dylan hào hứng đáp lại.

" Chị em họ? ", Lucas ngạc nhiên kêu lên.

" Anh cũng biết Aurora sao? "

" Có, cô ấy là một người bạn tốt. Nhưng giờ anh mới biết hai người có họ hàng đấy. "

" Và có mái tóc vàng khiến chị em phải ghen tị nữa. ", Daniel khúc khích cười.

Lucas lại đảo mắt nhìn khắp trường. Và Dylan cũng làm theo, giọng ngán ngẩm:

" Giá như có Max ở đây. "

" Max à? Anh cũng không thấy. Nhưng mẹ cậu ấy đang bán hạt dẻ nướng ở kia. Chúng ta ra đó hỏi xem. Anh Lucas có muốn ăn một ít không ạ? "

" Không, mấy đứa cứ đi chơi đi. Anh thấy Roxana và Leo rồi, anh cần gặp họ một chút. "

" Thế thì đi nào! Nancy cũng có ở đây, và em có thể khiến chúng ta nhận được mấy cái vé giảm giá cho chiếc khiên của Cap khi mua đồ ở cửa hàng của em ấy. ", Daniel hào hứng đẩy lưng Dylan.

" Em đã bảo rồi mà, em đâu có thích câụ ấy!!! ", Thằng bé đỏ bừng mặt.

----------

Từng làn khói ấm toả ra từ đôi môi hồng của Roxana. Một vài hạt tuyết bám lên mái tóc đen và chiếc áo xám dày của cô. Khỏi nói Lucas đã bị chúng thu hút đến mức nào.

" Cậu... "

" Hửm?? "

" ... Nhìn hơi khác nhỉ? "

Roxana đỏ mặt, có vẻ hiểu nhầm lời nhận xét của Lucas là một điều gì đó tiêu cực.

" Huh... Thì... Tôi có trang điểm... Một chút ... Nhìn ghê lắm hả?? "

" Không... Không phải vậy, cậu... "

" Chính xác đấy! ", Leo gật đầu cái rụp, đổi lại cậu ta nhận được cái nhìn chằm của Lucas, bèn sửa lại, " Cá nhân tôi nghĩ thế! "

" Chờ đấy! ", Roxana đe doạ.

" Tôi tìm cậu mãi. ", Lucas nói.

Nếu ở đây toàn người lạ, có lẽ Lucas sẽ nắm lấy bàn tay của cô. Cậu dám cá sẽ có những người phải ngạc nhiên trước vẻ xinh đẹp của cô hôm nay.

" Bọn này vừa mới giúp Aurora bán mấy cốc nước. Leo hậu đậu lắm, cậu ta toàn pha nhầm cà phê với ca cao thôi. ", Roxana chế nhạo.

" Thì sao? Đằng nào tôi đây cũng rút kinh nghiệm rồi nhé! "

" Nghe không giống cậu chút nào. ", Lucas nhận xét.

" Đó là không bao giờ bán hàng với Roxana nữa. "

" Giờ thì hợp lí rồi đấy. ", Roxana thở dài.

Cô nàng lúc lọi trong chiếc túi của mình, lấy ra một chiếc hộp nhỏ xinh màu đen. Tiếng lạch cạch phát ra khi cô lắc nó trong tay.

" Đây, đã xong và sẵn sàng. ", Cô cười.

" Hử? Cái gì thế? ", Leo tò mò, tính chạm tay vào chiếc hộp. Roxana lè lưỡi, trao nó ngay cho Lucas.

" Tốt quá! Cảm ơn cậu nha. "

Lucas đón lấy chiếc hộp với vẻ trân trọng. Dù sao cũng chả có mấy khi cậu làm những việc thế này, nên được phép tỏ ra hào hứng một chút. Một vài thứ nho nhỏ để làm cha cậu mỉm cười.

" Cái gì thế? Quà giáng sinh của tôi à??? ", Leo săm soi chiếc hộp trong tay Lucas. Cậu bạn tóc đỏ lắc đầu đắc ý.

" Chỉ ' cảm ơn ' thôi sao? "

Roxana chống tay lên hông, nhìn Lucas với vẻ thách thức. Không chỉ chàng trai của cô, mà ngay cả Leo cũng sốc khi nghe điều này.

" Oh... Ở đây hơi đông người... Có lẽ chúng ta nên... "

" Lên tầng trên, ở đó đang trống đấy. ", Leo gợi ý.

" Mẹ kiếp! Hai người đang nghĩ cái quái quỉ gì thế? "

Vai Leo run lên bật bật khi nhìn bản mặt đỏ lựng của Roxana. Còn Lucas quá bối rối đến nỗi quên cả việc trấn an cô.

" Không phải à... Vậy thì... "

" Không! Nhìn cái mặt cậu ta kìa. Nó giống kiểu: " Ôi, em muốn ôm hôn anh đến mức anh chết vì không thở được. ". "

" Nghe bệnh quá! Im đi! ", Roxana thét lên, " Tôi chỉ đùa thôi mà Lucas, sao cậu lại có thể nghĩ... "

" Ê, chút nữa qua nhà tôi chơi không? Cat Mario đấy! ", Leo vỗ vai anh bạn.

" Này, đừng có ngắt lời tôi! Mà khoan đã, cậu sẽ phải đập bao nhiêu cái bàn phím để phá đảo trò đó hả? ", Roxana nói.

" Có đủ cả bốn phần đấy, cậu và cô Aurora cũng qua đi! "

Lucas đành phải kéo hai đứa trẻ to xác này vào phòng hội trường để không lỡ chương trình ca nhạc.

" Thôi nào... Aurora sẽ biểu diễn hôm nay đấy. Chúng ta không nên tới muộn. "

---------------

Giáng sinh đêm nay mới bắt đầu, nhưng anh trai của Dylan dường như đã bắt đầu chuẩn bị từ lúc sáng.

Dylan đang thưởng thức buổi sáng của tuần lễ nghỉ bằng vài lát bánh kẹp dăm bông bỏ lò vi sóng. Cậu bé vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ màu xanh, tay vuốt mái tóc rối đặc trưng của người nhà Foster. Anh trai cậu thế nào cũng đã dậy trước, nhưng hầu như chẳng bao giờ xuống phòng khách, hoặc chỉ xuống để lục lọi nhà kho để tìm vài món đồ của bố mẹ.

Thế đấy, anh trai toàn độc chiếm những thứ ấy cho riêng mình.

Chú Hayden đang bận rộn sửa và lắp vài cái bóng đèn, nên Dylan ung dung chiếm lấy chỗ ngồi êm ái của chú. Thằng bé chăm chú xem bộ phim trên ti vi, trong khi cô Hebe đang vá lại vài chiếc áo.

Gia đình Max đã về vùng Hightown để đón giáng sinh và năm mới ở đó. Nên hai cậu bé chỉ biết cách nhắn tin cho nhau. Anh Daniel rất vui tính, nhưng có Max vẫn vui hơn. Có lẽ giờ này cậu ta đã mang về những chú cá và lươn tươi sống để chuẩn bị cho bữa tiệc giáng sinh kiểu Ý. Và Dylan đã trả lời một trong những tin nhắn của Max rằng cậu bé vô cùng thích món gà tây và bánh gừng của cô Hebe.

Nhờ sự vắng mặt của cậu bạn thân mà Dylan mới ngoan ngoãn ờ trong nhà thế này. Tiếc thật, vậy mà cậu bé đã tính sẽ cùng xây pháo đài tuyết với Max và em trai cậu ta Arthur sau sân nhà rộng của họ.

Tiếng chuông báo hiệu có vị khách ngoài cửa. Cô Hebe vẫn đang rất kiên nhẫn xâu chỉ vào kim, nhờ Dylan ra mở cửa. Một anh chàng cao lớn với làn da nâu hiện ra, cất tiếng chào lớn:

" Buổi sáng vui vẻ, Dylan. "

" Oh... Anh là... "

" Nick??? Vào nhà đi cháu! ", Cô Hebe đứng dậy.

Cô giải thích cho Dylan.

" Đây là Nick, con trai của bạn chú Hayden.

" Ồ không! Cháu cần đưa thứ này cho Lucas rồi sẽ đi luôn. Hay là cô cầm hộ... "

Tiếng chân uỳnh ụych nện vào cầu thang khi anh trai của Dylan chạy xuống. Đến khi mọi người đều chú ý đến mình, anh nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế một cách nghiêm chỉnh.

" Anh Nick. Làm anh mất công qua đây quá, em tính nửa tiếng nữa qua nhà anh lấy đồ. "

" Không sao! Tiện đường thôi mà. Của em đây. "

Anh chàng cao lớn lôi ra một cái bọc nhỏ bằng giấy báo. Lucas cúi đầu cảm ơn rồi đón lấy nó rất nhanh, đủ làm dấy lên sự tò mò của cậu em trai.

" Um... Chỗ này hết bao nhiêu ạ.... Em... "

" Chúa ơi! Sao em cứ để tâm việc này mãi thế! Đằng nào anh cũng mới là thợ rèn tập sự thôi mà. ", Nick xua tay thật mạnh.

" Oh... Em biết... Nhưng... "

Lucas nhìn cô mình cầu cứu. Cô Hebe nhanh nhẹn lấy một túi giấy từ trong bếp, nhét nó vào tay Nick.

" Bác lỡ mua hơi nhiều khoai tây, cháu cầm về cho mẹ nhé. "

Nick không dám từ chối bác. Sau khi nhận món quà, anh toan đi ngay. Cô Hebe trông thấy chiếc xe tải nhỏ đỗ bên ngoài với đủ loại bóng đèn và dây kim tuyến xanh đỏ, bèn hỏi:

" Nhà chuẩn bị nhiều vậy hả Nick? "

" À, cho cây thông giáng sinh của thị trấn ta đấy cô. Cháu sẽ trở đến công viên rồi giúp mấy chú ở đó treo chúng lên. "

" Ô, trước đây em không có thấy họ làm tới quy mô này. ", Lucas nhận xét.

" Mới làm được vài năm thôi, buổi đêm nhìn sẽ đẹp lắm đấy. ", Nick cười toét miệng.

" Lucas có rảnh không ? Cháu cũng nên sang giúp Nick một chút chứ? ", Cô Hebe đề nghị.

" Vâng, rất sẵn lòng ạ. "

" Vậy thì ta đi. Chào cô, chào Dylan. "

Thế là anh trai Dylan mang theo luôn cả gói đồ bí ẩn. Cậu bé lại thơ thẩn quay vào nhà với bữa sáng của mình.

Dylan chỉ thắc mắc tại sao lại áo của anh trai mình lại dính mấy vệt màu.

Đến cả lúc về, anh trai cậu trông cũng có vẻ bận rộn ở trên phòng. Và còn tỏ ra rất không thoải mái lúc cậu bé gõ cửa.

" Gì thế? ", Lucas nói vọng ra.

" Em muốn mượn cuốn sách của anh. "

" Cuốn nào? "

" Cho em vào được không? Em không chỉ cần một cuốn thôi đâu. "

Một vài tiếng lạch cạch phát ra. Khuôn mặt vô cảm của Lucas xuất hiện khi cánh cửa mở. Dylan cố tình bỏ qua điều đó để đến kệ sách của anh trai. Cậu bé tìm một cuốn sách về di tích lịch sử, một cuốn về lịch sử trung cổ và một về thời Phục hưng. Kích cỡ khổng lồ của ba cuốn sách thật khó tương xứng với cậu nhóc mười tuổi.

" Hai cuốn này có hình minh hoạ chứ anh? ", Dylan chỉ vào hai cuốn sách lịch sử.

" Có khá nhiều. Mà em cần làm gì vậy? "

" Bài tập. "

" Sao không làm từ sớm đi? ", Lucas thở dài.

" Hình vẽ để thêm điểm thôi mà. ", Thằng bé đáp lại.

Đúng là Dylan có lề mề với sách vở, nhưng anh trai cậu sẽ lại càu nhàu nếu cậu nói thật ra cho xem.

" Với mấy quyển sách đó? Em chắc chứ? Học sinh tiểu học cần sự phức tạp đến vậy à? "

" Sao lại không chứ? Em muốn hình ảnh chân thực nhất mà. "

Dylan ngó lại giá sách của anh trai, xem còn cuốn nào hữu ích nữa không. Một cuốn sách với tựa đề lạ đập vào mặt cậu.

" Grimoire.... Là cái gì thế Lucas? "

" Hả? Đừng có đụng vào cuốn đó. "

" Em mượn nó được không? "

Mùi vị cổ xưa toát ra từ phần bìa đã sờn và lớp giấy ngả vàng khiến cậu bé đoán nó còn nhiều tuổi hơn cả anh trai mình nữa.

" Không. ", Anh cậu trả lời thản nhiên.

" Nó là sách của bố à? "

" Ừ. "

" Tại sao? Em cũng muốn đọc muốn cuốn sách của bố mà. "

" Có từ điển bách khoa đấy. Đọc đi. Nhưng để lại quyển 1, anh đang đọc dở. "

" Thôi khỏi, ba cuốn này chắc cũng đủ rồi. "

" Tốt. "

Lucas trông tươi tỉnh hẳn lên. Anh trai tiến về phía cánh cửa, mở rộng nó rồi nhìn Dylan. Nhưng cậu bé chưa vội chấp nhận lời mời ra ngoài, vì mắt đã tia thấy một chiếc hộp nhỏ trong hộc bàn của anh trai.

" Anh đang làm quà à? "

" Đâu có. "

Cậu bé chỉ hộp quà nhỏ xinh màu vàng, chớp mắt đòi hỏi thêm thông tin.

" Ừ. "

Hẳn là Lucas muốn tống cổ cậu bé ra ngoài lắm rồi đấy. Dylan quyết định mặt dày lên một chút, cậu bé tự đặt ra giả thuyết:

" Cho chị Roxana à? "

" Ừ. "

" Ngạc nhiên ghê. Trước đây anh có tặng quà giáng sinh cho ai đâu. "

" Việc không nhận được quà từ anh khiến em nghĩ thế à? ", Lucas phì cười.

" Trong đó có gì thế? "

Chiếc hộp to hơn bàn tay của Dylan một chút. Cậu bé đoán:

" Chắc không phải nhẫn rồi nhỉ? "

" Uh huh. ", Lucas gật đầu, hài lòng vì cậu bé đã đoán sai.

" Sách giáo khoa? "

Lucas khoanh hai tay trước ngực. Nhìn em trai như thế thằng bé cần được dạy dỗ lại. Dylan cố nín cười.

" Cái hộp đó có hơi bé không? ", Anh trai cậu hỏi vặn lại.

" Từ điển? Nó bé hơn đấy. Mà... ", Dylan không chịu thua.

Dylan định nói thêm, nhưng anh trai đã đẩy lưng cậu bé một mạch ra khỏi phòng.

" Này, anh có lấy màu vẽ của em không đấy? ", Cậu bé la lên.

" Không thèm nhé. "

" Thế sao cái áo trên giường anh lại dính màu??? "

" Đã bảo là không lấy! "

Tiếng lạch cạch từ trong phòng phát ra. Dylan đang mường tượng anh trai đang làm gì đó thú vị cho chị Roxana mà không cho cậu xem.

Chán anh trai quá! Dù sao cậu bé cũng biết kha khá trò nghệ thuật với bảng màu mà. Sao Lucas không nhờ cậu bé với chứ?

-------------

Nick nói đúng. Ánh sáng lung linh toả ra từ cây thông của thị trấn khiến Dylan phải mê mẩn. Cậu bé nhờ cô Hebe chụp lại vài tấm ảnh. Bức tranh về nó sẽ khá công phu đây.

Những dải đèn vàng dày đặc bao quanh cây. Đèn xanh được uốn thành hình những quả chuông và ông già Noel ngồi trên xe tuần lộc. Trên đỉnh cây thông, một ngôi sao vàng rực rỡ toả sáng nhưng đang thả phép màu cho đêm giáng sinh. Dylan cảm thấy mình có thể tóm gọn cả bầu trời sao trong tay.

Anh trai Lucas không nhảy cẫng lên vì thích thú như cậu bé. Anh vừa nhắn một tin trên điện thoại xong. Từ sau bữa tối, Lucas có vẻ nóng lòng chờ đợi điều gì đó. Anh hết lời khen những chiếc bánh nhân thịt của cô Hebe, còn rủ Dylan nhấp thử vài ngụm rượu của chú Hayden, mặc dù sau đó cô đã phát hiện ra và suýt nữa cho hai anh em một trận.

Lucas lại nhìn vào màn hình điện thoại, mím môi hơi tiếc nuối. Anh buột miệng hỏi em trai:

" Nhìn đẹp đấy chứ? "

" Vâng, hồi ở thành phố cũng đẹp, nhưng đông người quá nên không được quan sát gần thế này. "

" Ừ... "

Một vài ca khúc nhẹ nhàng được phát lên, sưởi ấm thêm không gian náo nhiệt. Người ta mặc những bộ đồ dày và khoác tay nhau, trẻ em giương đôi mắt to tròn thưởng thức khoảnh khắc tuyệt vời khi chúng ngắm nhìn cây thông giáng sinh hay tạt vào mấy gian hàng trò chơi. Hai anh em nhờ thế mà có dịp chứng kiến tài nghệ điêu luyện của chú Hayden trong trò ném phi tiêu.

" Wow! Chú giỏi quá! ", Dylan thốt lên khen ngợi khi thấy mười quả bóng bay bị nổ sạch.

" Hồi trước bố cháu hay tức vì thua chú trò này lắm. ", Chú Hayden cười.

Nhưng đến lúc nhận quà, chủ cửa hàng lại thông báo hết thú nhồi bông. Cuối cùng chú Hayden đã chọn ra một món thay thế để tặng cho vợ mình:

" Cho em. "

Chú trao cho cô Hebe, một chiếc túi da màu đỏ có hình tròn và một ống thổi. Lucas hỏi bằng vẻ mặt khó đỡ:

" Đó là túi xì hơi sao? "

" Chính xác, Lucas à. ", Cô Hebe gật đầu, tỏ ra vô cùng hạnh phúc khi nhận được món quà.

" Y như hồi chúng ta hẹn hò 15 năm trước vậy. ", Chú mỉm cười, hôn lên má vợ.

" Vậy... Hai người cũng tặng nhau túi xì hơi à?? ", Dylan hỏi với giọng quái lạ.

Hai cô chú nhìn Dylan rồi bật cười.

" Không không, lúc ấy cô đã nhận được một bàn cầu cơ bằng gỗ rất đẹp. Cũng nhờ trò phi tiêu này. Món đó hầu như không có ở mấy gian trò chơi. "

Cửa hàng nào lại tặng thứ chết tiệt ấy chứ??!!!

" Cô chú đã có nhiều trò vui với nó. Nếu hai đứa thích, chú có thể kiếm cho. "

" Oh.... Quả thật là một món quà.... Đáng yêu. Nhưng có lẽ thôi ạ... ", Lucas nói.

Dylan gật đầu phụ hoạ theo. Đầu cậu bé liên tưởng ra người chủ quán trong hình dạng một người phụ nữ có chiếc mũi khoằm và cái lưng còng. Cảm giác kinh dị và buồn cười khiến cậu bé không biết nên biểu cảm sao cho phải.

Lúc vừa đặt chân về nhà thì cũng đã mười hai giờ đêm. Dylan và anh trai nhận được nụ hôn chúc ngủ ngon lên trán của cô Hebe. Cậu bé vội vàng lên phòng chui vào chiếc chăn bông ấm áp, nhưng chưa vội ngủ ngay. Dylan vẫn chưa bỏ được thói quen từ hồi cậu còn bé xíu. Cứ mỗi lần giáng sinh sẽ thức thật muộn để chờ ông già Noel tới mang quà, rồi lại mệt quá mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Lăn lộn được mười phút trên giường, Dylan lại bật dậy mò ra cửa sổ.

Tuyết trắng xoá bám trên các mái nhà và con đường nhựa. Lớp kính lạnh buốt bởi thời tiết bên ngoài. Hầu như người ta đã về ngôi nhà với những chiếc gối êm ái và nệm ấm áp. Quan sát kĩ hơn, Dylan lại nhận ra một điều thú vị: giữa cơn mưa tuyết trắng như bông, có một người đang bước đi. Hắn bước ra từ nhà cậu bé, làm Dylan suýt nữa gọi cô chú dậy vì tưởng đó là ăn trộm. Nhờ chiếc áo đen và dáng người quen thuộc, Dylan đã kịp ngưng lại. Trong đầu cậu bé có vô vàn thắc mắc.

Sao anh trai cậu bé còn ra ngoài làm gì nhỉ? Cửa đã bị khoá rồi cơ mà.
Chương trước Chương tiếp
Loading...