Sủng Phu - Quyết Tuyệt

Chương 6



Truyện được đăng tại https://hikariare.wordpress.com và wattpad Kaorurits.

Chương 6

Thời điểm Ngôn đại muội ra khỏi cửa, Ngôn Cảnh Tắc mang theo Tưởnnãi nãi ở một khách sạn nhỏ ở huyện thành, rồi hôm sau lại mang bà ngồi trên tàu cao tốc, đi nội thành.

Hắn chiếu cố Tưởng nãi nãi rất tốt - lão thái thái hoàn toàn không có tâm phòng bị, hắn nói gì nghe nấy, thật sự rất dễ chăm sóc.

Ngồi xe một ngày, tối thứ sáu, bọn họ đã đến thành phố A.

Suốt quãng đường đến đây, họ ngồi sáu giờ tàu cao tốc, đặc biệt mệt mỏi cả người, nhưng mọi thứ xung quanh đối với Tưởng nãi nãi đều rất mới mẻ, bà chưa bao giờ gặp qua nên rất hưng phấn, thần thái vẫn luôn sáng láng.

Ngôn Cảnh Tắc đem bà đưa đến phòng mình thuê, lại đi đến gần đó mua hai phần lẩu cay đem về.

Nơi thôn hắn ở mọi người đều có thể ăn cay. Trước đó lúc gặp lão thái thái, đã thấy bà không cay thì không ăn cơm, ăn ớt nấu khoai tay. Hắn cảm thấy bà sẽ thích lẩu cay.

Dù lẩu cay là đồ ăn không lành mạnh cho lắm… nhưng ngẫu nhiên ăn một lần cũng không sao.

Quả nhiên, lão thái thái cực kì thích ăn lẩu cay, còn nói mình chưa bao giờ ăn qua đồ ăn ngon như vậy.

Cùng ăn với lão thái thái xong, đã 9 giờ tối, Ngôn Cảnh Tắc đạp xe đạp second-hand mới mua, đạp đến tiệm rửa xe chỗ Tưởng Bình Tu làm.

Mấy ngày nay, hắn luôn dùng di động nói chuyện phiếm với Tưởng Bình Tu.

Tưởng Bình Tu luôn chờ hắn trả lời, trên giao diện chat luôn hiện biểu tượng "đang online", nhưng cậu lại rất ít khi chủ động nhắn tin cho hắn…

Chuyện này làm trong lòng Ngôn Cảnh Tắc có chút hụt hẫng nho nhỏ.

Đứa nhỏ này, cũng quá cẩn thận rồi!

Đều do nguyên chủ quá khốn nạn!

Tối thứ sáu, tiệm rửa xe làm ăn khá tốt, rất nhiều người thường hay ghé vào buổi tối để rửa xe, phương tiện để cuối tuần đi hẹn hò mà.

Tưởng Bình Tu vội vã không ngừng, trong lòng lại cực kỳ cao hứng - ngày mai là thứ bảy, mai Ngôn Cảnh Tắc sẽ đến thăm cậu!

Cậu đã một tuần không gặp Ngôn Cảnh Tắc, đặc biệt muốn gặp anh.

Rốt cuộc lau khô xong một chiếc xe, Tưởng Bình Tu lấy di động ra nhìn nhìn. Nhìn thấy không có tin nhắn mới, có chút mất mát trong lòng.

Ngôn Cảnh Tắc hẳn là rất bận… Nhưng nếu Ngôn Cảnh Tắc nói ngày mai sẽ đến thăm cậu, như vậy cậu chờ là được.

Cậu còn có tin tốt muốn nói cho Ngôn Cảnh Tắc.

Hiện tại trời lạnh, rửa xe không dễ làm, bà chủ cho cậu thêm 500 đồng tiền lương, như vậy tháng sau cậu có thể đưa cho Ngôn Cảnh Tắc nhiều thêm một ít tiền, để Ngôn Cảnh Tắc mua cho cậu nhiều đồ như vậy, không đủ tiền tiêu.

Đem điện thoại bỏ vào túi, Tưởng Bình Tu trộm nhìn bộ dáng mình trong kính chiếu hậu của ô tô.

Một tuần này, cậu dùng dầu gội, rửa mặt bằng sữa rửa mặt Ngôn Cảnh Tắc mua cho, hai thứ này đều dùng khá tốt.

Hiện tại tóc cậu không như trước khi dùng xà bông tẩy khô cứng, mặt cũng không còn nhiều vết rạn nứt nhỏ nữa.

Cậu cảm thấy mình trở nên đẹp hơn.

Cảnh Tắc ca anh ấy, có khi nào không thích không?

"Tưởng Bình Tu, nhóc soi gương à?" Tiểu Trương nhìn thấy động tác của Tưởng Bình Tu, giật mình hỏi.

"Em…" Tưởng Bình Tu có chút ngượng ngùng, cả khuôn mặt đỏ lựng.

"Nhóc mày cuối cùng cũng biết phải đẹp!" Tiểu Trương nói. "Tao nói mày rồi, đàn ông con trai cũng phải làm đẹp, lớn lên mới tìm được đối tượng tốt! Chậc chậc, nếu có thể trưởng thành giống ca ca mày vậy, không cần theo đuổi, liền có một đám con gái dán dính lên người."

Nói đến ca ca Tưởng Bình Tu, Tiểu Trương lộ ra gương mặt hâm mộ. Hắn tuy rằng có ý kiến với ca ca Tưởng Bình Tu, nhưng cũng không thể không thừa nhận, tên đó lớn lên rất tuấn tú.

Lớn lên đẹp trai không nói, còn là nhân tài đại học A, nhân sinh về sau khẳng định sẽ hoàn toàn không giống mấy người bọn họ.

Nghĩ như vậy, Tiểu Trương lại nói: "Tưởng Bình Tu, ca ca mày thật sự là cái gì cũng không cần lo, cứ vậy đi tìm một cô gái ở cùng, vậy là sung sướng."

Nhiệt độ trên mặt Tưởng Bình Tu rút đi, một lát sau mới gật đầu: "Vâng."

Tưởng Bình Tu không muốn nghe Tiểu Trương nói này nói nọ, chuyển sang lau chiếc xe bên kia. Cậu làm việc rất ra sức, không cần Tiểu Trương động tay cũng đem xe lau rửa sạch sẽ.

Chủ xe vừa lòng lái đi, Tưởng Bình Tu đang muốn tìm việc khác để làm, Tiểu Trương đột nhiên nói: "Tưởng Bình Tu, đó có phải ca ca chú mày không?"

Tưởng Bình Tu ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy một người nam nhân, cái bóng cao lớn kéo dài theo ánh đèn đường, chậm rãi đi đến. Đèn đường chiếu sáng trên mặt làm hắn có vẻ phá lệ ôn nhu.

Đó chính là Ngôn Cảnh Tắc!

Tưởng Bình Tu từ nhỏ đã biết, Ngôn Cảnh Tắc rất đẹp.

Những người khác trong thôn đều dơ hề hề, Ngôn Cảnh Tắc lại không giống vậy, trên mặt chưa bao giờ có nước mũi, quần áo luôn sạch sẽ, da so với cô nương trắng trẻo trong thôn càng đẹp hơn.

Ngôn Cảnh Tắc là không giống người thường như thế.

Cậu từ bé đã sùng bái Ngôn Cảnh Tắc, lớn lên một chút càng thích hắn, nhưng cậu chưa từng nghĩ tới muốn cùng Ngôn Cảnh Tắc ở bên nhau. Thời điểm ban đầu, cậu chỉ cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc học cao trung mà cặp sách cũng không có, cậu bèn đưa cặp tặng Ngôn Cảnh Tắc mà thôi.

Ngôn Cảnh Tắc nhận lấy cặp sách, còn nguyện ý ở cùng bên cậu, cậu tất nhiên là mừng rỡ như điên.

Sau đó lại biết Ngôn Cảnh Tắc sống không được tốt, cậu lại bắt đầu kiếm tiền cho Ngôn Cảnh Tắc.

Người như Ngôn Cảnh Tắc vậy, tiền ăn cơm cũng không có thì không được.

Từ đó đến nay, nháy mắt đã qua ba năm.

Trong ba năm nay, Ngôn Cảnh Tắc thật ra đối với cậu thật bình thường, nhưng chỉ cần Ngôn Cảnh Tắc nguyện ý nói chuyện với cậu, cậu cũng rất vui vẻ rồi.

Mà gần đây…

Gần đây Ngôn Cảnh Tắc đối với cậu thật tốt quá, cậu thậm chí có loại cảm giác không chân thực.

Ngôn Cảnh Tắc còn trở nên ngày càng đẹp mắt, ánh mắt cậu lúc nào cũng dính vào anh, không thể dời đi.

Tưởng Bình Tu mở to hai mắt nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

"Bình Tu." Ngôn Cảnh Tắc cũng nhìn thấy Tưởng Bình Tu, lộ ra một nụ cười tươi đi đến.

"Cảnh Tắc ca." Tưởng Bình Tu đột nhiên hồi phục lại tinh thần: "Anh… sao anh lại tới đây?"

"Tới đón em. Bình Tu, anh thuê một phòng ở, tối hôm nay em theo anh đến đó ở đi." Ngôn Cảnh Tắc nói, tiệm rửa xe 10 giờ tối đóng cửa, sáng 9 giờ mở cửa. Hắn thuê phòng cách nơi này đạp xe hai mươi phút, Tưởng Bình Tu ở đó đi làm qua lại cũng kịp.

Kỳ thật hắn muốn Tưởng Bình Tu nghỉ việc luôn, nhưng hiện tại hắn không có tiền, chỉ có thể từ từ như trước.

"Anh thuê phòng ở? Tiền đủ sao?" Tưởng Bình Tu sốt ruột hỏi. Cậu vẫn luôn làm việc ở tiệm rửa xe, không nghĩ tới chuyện chỗ khác, bởi vì chỗ này bao ăn ở… Chốn thành thị này thuê nhà ở rất tốn kém, phòng tệ nhất cũng năm sáu trăm một tháng, ở trong tiệm được bao ăn ở làm việc, một tháng có thể tiết kiệm được một ngàn!

Hiện tại Ngôn Cảnh Tắc muốn thuê nhà… Vậy phải dùng tiền nhiều bao nhiêu chứ?

"Anh tìm việc làm thêm, đủ rồi." Ngôn Cảnh Tắc nói.

"Anh muốn đi học mà, sao có thể đi làm việc?" Tưởng Bình Tu không chút nghĩ ngợi liền nói.

"Đi làm thêm cũng không tốn công sức gì đâu." Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên, dời đề tài đi: "Em sắp tan làm chưa?"

"Còn hai mươi phút nữa." Tưởng Bình Tu nhìn thời gian.

"Anh chờ em." Ngôn Cảnh Tắc nói.

Tưởng Bình Tu lên tiếng, xoay người lấy cái ghế dựa cho Ngôn Cảnh Tắc ngồi.

Ngôn Cảnh Tắc ngồi xuống, nói chuyện với Tưởng Bình Tu, còn cùng Tiểu Trương hàn huyên vài câu - lúc này trời đã tối, trong tiệm cũng chỉ có Tiểu Trương và Tưởng Bình Tu ở lại.

Mọi người nói chuyện trong chốc lát, đã đến giờ tan làm.

Tưởng Bình Tu vốn là ở trên một phòng nhỏ trên lầu tiệm rửa xe, hiện tại phải đi, cậu liền lên thu dọn một chút đồ của mình, dùng bao nilon xách trên tay.

Chờ đến lúc Tưởng Bình Tu xuống lầu, Ngôn Cảnh Tắc đã ngồi trên xe đạp chờ cậu.

Chiếc xe đạp second-hand là lúc Ngôn Cảnh Tắc đã mua trước khi đón Tưởng nãi nãi. Chỗ hắn làm thêm cách trường học khá xa, ngồi xe buýt phải đợi, bắt xe lại quá tốn kém, hắn liền mua một chiếc xe đạp.

Suy xét đến còn phải chở Tưởng Bình Tu, hắn còn mua chiếc có yên sau để chở được người.

Lúc này, một chân hắn chống đất, nói với Tưởng Bình Tu: "Bình Tu, lên xe!"

Tưởng Bình Tu trái tim đột nhiên nhảy dựng.

Cậu không biết cách ngồi bên sườn hay linh tinh gì đó, nghe Ngôn Cảnh Tắc bảo, liền tách hai chân vụng về ngồi trên yên sau.

"Ôm chặt anh, đi thôi." Ngôn Cảnh Tắc nói, bắt đầu đạp xe.

Dùng xe đạp chở người mình thích về nhà đúng là một chuyện lãng mạn, Ngôn Cảnh Tắc đã sớm ảo tưởng một màn như vầy rồi, như sau khi làm vậy thì…

Hắn đột nhiên phát hiện thể lực mình có hơi chịu không nổi.

Đều tại thằng nguyên chủ, chỉ lo học tập, cũng không biết rèn luyện thân thể tí nào!

Đạo được một lúc, Ngôn Cảnh Tắc đã thở hồng hộc.

Tưởng Bình Tu tay đặt trên eo Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc bảo cậu ôm chặt, nhưng cậu không dám, chỉ gác tay nhẹ nhẹ bên hông Ngôn Cảnh Tắc. Nhưng dù chỉ như vậy, cậu cũng đã rất vui vẻ, vẫn luôn trộm cười, còn đem mặt nhẹ nhàng dựa vào quần áo Ngôn Cảnh Tắc.

Hiện giờ là mùa đông, Ngôn Cảnh Tắc mặc y phục rất dày, cậu dựa vào như vậy chặc Ngôn Cảnh Tắc không phát hiện đâu nhỉ?

Nghĩ như vậy, Tưởng Bình Tu lại nhẹ nhàng hôn một cái trên áo Ngôn Cảnh Tắc.

Thân thiết một lúc, Tưởng Bình Tu mới phát hiện Ngôn Cảnh Tắc bắt đầu thở dốc: "Cảnh Tắc ca… Em đi bộ được, em…"

"Không có gì đâu, em cứ ngồi yên đấy, anh đang rèn luyện thân thể mà! Hộc…" Ngôn Cảnh Tắc nói xong lại bắt đầu thở dốc.

Tưởng Bình Tu nghe tiếng Ngôn Cảnh Tắc thở dốc, hơi đứng ngồi không yên, nhưng Ngôn Cảnh Tắc nói hắn muốn rèn luyện… Cậu chỉ có thể tiếp tục ngồi yên.

Hai mươi phút lộ trình, Ngôn Cảnh Tắc cuối cùng đạp hết nửa giờ.

Rốt cuộc về đến nhà, mở cửa phòng, Ngôn Cảnh Tắc một bên đem xe đạp vào trong phòng, một bên nói với Tưởng Bình Tu: “Mau vào đi.”

Nhà Ngôn Cảnh Tắc thuê trước kia rất lâu là kí túc xá củ xưởng dệt, nhỏ nhắn danh xứng với thực. Nhà có hai phòng ngủ ở phía nam, một cái phía bắc nhà ăn và nhà bếp, và một buồng vệ sinh không cửa sổ.

Phòng ở như vậy thật sự không được tốt cho lắm, ít nhất là hắn ghét mùi mốc meo bay ra từ vách tường nhà vệ sinh. Nhưng Tưởng Bình Tu đi vào liền nói: "Phòng ở này thật tốt."

Phòng này trước đây là một đôi vợ chồng già ở, họ muốn đi giúp con gái trông em bé mới sinh, mới đem phòng cho Ngôn Cảnh Tắc thuê. Trong phòng gia cụ đầy đủ hết, cũng được xử lý sạch sẽ, đúng thật là so với nhà của Tưởng Bình Tu trong thôn và phòng nhỏ hẹp cách vách tiệm rửa xe thì tốt hơn rất nhiều.

"Em thích thì tốt rồi, hiện tại anh không có tiền nhiều, chỉ có thể thuê được cái phòng như này thôi. Về sau một phòng cho hai chúng ta ở, một phòng để bà em ở." Ngôn Cảnh Tắc nói.

Tưởng Bình Tu ngẩn người: "Bà của em?"

“Nãi nãi em đang ở trong, hẳn là ngủ rồi.” Ngôn Cảnh Tắc cười nói.

Sau khi ăn lẩu cay với Tưởng nãi nãi, hắn để bà đi nghỉ ngơi, còn mở điều hòa cho bà.

Lúc đó Tưởng nãi nãi còn nhớ thương phải đợi Tưởng Bình Tu về, nhưng giờ trong phòng không có động tĩnh gì, chắc giờ bà đã ngủ rồi.

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc nói lời này rất bình tĩnh, Tưởng Bình Tu cũng ngây dại ra, lại lặp lại một câu: "Bà của em?"

"Ừ." Ngôn Cảnh Tắc gật gật đầu, mở cửa phòng Tưởng nãi nãi.

Hai phòng ngủ phía nam đều giống nhau, bố cục cũng không khác biệt mấy, đều là một cái giường, một giá sách, một cái kệ TV, còn có TV.

Lúc này, trong phòng mở điều hòa ấm áp dễ chịu, lão thái thái nằm ở trên giường, đã ngủ say.

Tưởng Bình Tu đứng ở cửa nhìn một hồi lâu, mới đóng cửa lại, nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc mang theo thái độ tranh công nói: “Anh hai ngày trước trở về một chuyến, mang nãi nãi em đến.”

Tưởng Bình Tu há miệng thở dốc, cuối cùng khô cằn cười cười: “Cảnh Tắc ca, này tốn rất nhiều tiền phải không? Em ở đó còn một chút, em cho anh…”

"Anh không phải nói với em rồi sao? Anh tìm được việc làm thêm, giờ một tuần có thể kiếm mấy ngàn đồng, anh có tiền." Ngôn Cảnh Tắc nói. Kỳ thật hiện tại hắn không chắc có thể kiếm nhiều tiền như vậy, công việc trên mạng dù sao cũng không ổn định, nhưng nếu thật sự thiếu tiền, hắn có thể tìm thêm mấy việc dạy thêm, một tuần cũng có thể kiếm được một hai ngàn.

Hắn còn có thể ký hợp đồng với ngôi sao, giảng khóa học online gì đó… Chỉ cần có tài, phương pháp kiếm tiền thật sự có nhiều lắm.

Mà nguyên chủ tuy rằng nhân phẩm chẳng ra gì, học tập kỳ thật rất tốt, không nói đâu xa, nói lúc này thôi… Hắn trước kia chưa hề sờ ưua máy tính, cũng có thể theo kịp tiến độ học tập ở trường, mà dựa theo lịch sự nguyên bản, lại hơn nửa năm nữa, hắn đã có thể trổ hết tài năng trong ban, rồi lên năm hai sẽ có danh tiếng toàn hệ.

Nếu mà không như vậy bạch phú mỹ cũng sẽ không thích hắn.

Hiện tại đổi thành hắn bây giờ… Hắn cảm thấy năng lực học tập của mình so với nguyên chủ còn mạnh hơn!

Ngôn Cảnh Tắc đang đắc ý, Tưởng Bình Tu lại nói: “Cảnh Tắc ca… Anh có tiền rồi… Anh muốn cùng em tách ra phải không?

Hết chương 6.
Chương trước Chương tiếp
Loading...