Suỵt! Bí Mật

Chương 57: Đi Lạc (5)



Lần này không giống những lần trước.

Sau khi ra khỏi sương mù, xung quanh tối đen, không có một tia sáng.

"Sao lại thế này? Sao lại tối thui vậy?" Không gian yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở và tiếng nói chuyện của Đường Kiền.

"Chúng ta đang ở đâu vậy? Anh Sở Nhuế! Thương Trọng Lệ! Hai người nói gì đi, đừng làm tôi sợ!" Xung quanh âm u tối đen và quá mức yên tĩnh khiến Đường Kiền hoảng sợ la to.

Một lúc lâu sau, trong bóng tối truyền đến giọng nói trầm thấp: "Câm miệng!"

Là giọng của Thương Trọng Lệ!

Đường Kiền nhẹ nhàng thở ra một hơi, hạ thấp giọng: "Sao hai người không nói gì, làm tôi sợ muốn chết."

"Ai biết tình huống bây giờ là gì, cậu cứ rống to thế, nếu kéo quái vật đến thì tự mình giải quyết đi." So với chuyện này, Thương Trọng Lệ lo cho Sở Nhuế hơn. Sở Nhuế vẫn không có phản ứng gì, cậu đã nói là sẽ có quái vật đến, trên thực tế chỉ là nói kích thích giật gân, xung quanh tối đen, không thể thấy gì, điều duy nhất có thể khẳng định là ít nhất bây giờ không có con quái vật nào ở gần đây.

"Sở Nhuế?" Thương Trọng Lệ thấp giọng gọi. Dù không có quái vật nhưng cậu cũng không dám khẳng định nếu tiếng động to quá thì không biết quái vật có đến đây hay không.

Đợi thật lâu, nhưng vẫn không có tiếng đáp lại.

Không gian vẫn yên tĩnh như cũ, sự tĩnh lặng khiến cho họ cảm thấy sở tóc gáy đến sợ hãi.

Đường Kiền sờ soạng rải vài đồng tiền, cậu cũng không thể nhìn thấy bát quái của mình trong bóng tối: "Sao anh Sở Nhuế không có phản ứng gì? Đừng nói anh ấy tách ra rồi? Bây giờ phải làm sao?"

Một luồng sáng đột ngột chiếu lên khiến Đường Kiền cảm thấy chói mắt, chờ cậu thích ứng thì mới nhận ra đó là đèn pin trên điện thoại của Thương Trọng Lệ.

"Đúng rồi, còn điện thoại, sao mà tôi quên mất." Đường Kiền vừa nói vừa bật đèn pin trên điện thoại.

Thương Trọng Lệ kịp thời quát lên ngăn cậu lại: "Chúng ta còn phải ở trong ảo cảnh nhiều ngày, bật một cái đèn pin là đủ rồi!"

"À..." Đường Kiền cảm thấy lời của Thương Trọng Lệ rất đúng, yếu ớt bỏ điện thoại vào túi.

Thương Trọng Lệ nhìn xung quanh một vòng, ánh đèn pin chiếu theo, bên cạnh là một bức tường đất màu vàng, cậu dùng ngón tay lau đi lớp bùn đất trên tường, lại ngẩng đầu lên nhìn trên đỉnh đầu: "Hình như là hố đất, hoặc là trong một sơn động." Ánh đèn vẫn không tìm thấy thân ảnh của Sở Nhuế, trong lòng Thương Trọng Lệ cảm thấy nôn nóng bất an.

"Sơn động?" Đường Kiền đi theo sau quan sát, nói là sơn động nhưng đúng hơn là trong một sơn cốc, bùn đầy ở hai bên tường, không biết khi nào mới có con đường khác, cũng không biết cuối đường là gì.

Sau đó Đường Kiền nhận ra trạng thái của Thương Trọng Lệ rất bất thường, ánh đèn trong sơn cốc lay động, hốc mắt Thương Trọng Lệ đỏ đậm, còn cau chặt mày.

"Thương Trọng Lệ, anh sao vậy?" Đường Kiền lo lắng dò hỏi.

Bây giờ, sự bình tĩnh thường trực của Thương Trọng Lệ đã tan rã hoàn toàn.

Sở Nhuế... Đâu mất rồi?

Anh sợ bóng tối, còn nhát gan, lại không có năng lực tự bảo vệ mình, anh lại đi đâu rồi?

Sở Nhuế đang đi một mình ở trong bóng tối.

Sau khi ra khỏi sương mù, thế giới trước mắt như bị màn đêm nuốt chửng, Sở Nhuế luống cuống, hai tay sờ soạng túm được góc áo của một người.

Có chỗ dựa vào, Sở Nhuế hơi an tâm, nhưng không biết trong lúc hoảng loạn anh đã túm Thương Trọng Lệ hay là Đường Kiền. Anh cũng không dám tùy ý lên tiếng, sợ ồn ào quấy nhiễu đến quát vật trong ảo cảnh.

Anh vừa túm lấy người kia, đối phương đột nhiên lại tiến lên, Sở Nhuế đành phải đi theo phía sau.

Không biết đã đi bao lâu, Sở Nhuế đã bình tĩnh lại thì anh phát hiện có gì đó không đúng.

Anh không chỉ không nghe thấy tiếng bước chân, góc áo trong tay anh cũng có chất liệu vải khác với Đường Kiền và Thương Trọng Lệ. Lớp vải này có phần thô cứng, còn có nhiều mụn vá.

Không phải hai người kia. Vậy đây là ai?

Trái tim vất vả mới bình ổn lại đập nhanh hơn cả lúc trước.

||||| Truyện đề cử: Đừng Thích Em Như Vậy |||||

Người dẫn đường cho anh là người chơi hay là quái vật?

Sở Nhuế nhận ra mình không nghe thấy tiếng bước chân, và cả một mùi hôi thối lạ kỳ.

Không đúng, bây giờ sao còn có người mặc áo vải thô? Hơn nữa trong hoàn cảnh tối đen, nếu người chơi khác đột nhiên bị túm lấy áo, không biết chắc người túm áo mình là ai, làm sao có thể tùy ý đi lại được?

Sở Nhuế từ từ buông lỏng tay ra, sau khi tách ra thì lùi về sau vài bước, chịu đựng sự sợ hãi trong lòng, tay chân nhẹ nhàng xoay người đi về hướng khác. Chờ đi khi đi xa, anh run rẩy lấy điện thoại, dùng màn hình để chiếu sáng, muốn nhìn thử mình vừa ở đâu, thứ vừa nãy đã đi hay chưa.

Anh ngẩng đầu, một gương mặt xương khô trắng bệch đang đứng trước mặt mình.

...

Thương Trọng Lệ, anh đi chậm một chút, cẩn thận quái vật." Đường Kiền cầm bát quái, xao động bất an.

Rốt cuộc chỗ này là chỗ nào, sao mà âm khí nặng quá!

"Thương Trọng Lệ, anh biết anh Sở Nhuế ở đâu không? Đừng có chạy loạn!"

Thương Trọng Lệ đột nhiên dừng lại, nhìn Đường Kiền chằm chằm. Dưới ánh đèn nhợt nhạt, sự âm lãnh của đối phương khiến Đường Kiền nổi da gà.

"Cậu nói đúng. Chúng ta tách nhau ra tìm."

Đường Kiền cả kinh, chẳng khác nào lấy đá đập chân mình: "Đừng... Đừng mà! Tôi nói giỡn thôi!"

Đúng lúc này, bát quái đột nhiên xoay tròn, vị trí chỉ là hướng Tây Bắc.

"Phía trước chắc chắn có yêu ma quỷ quái, nhưng mà... Mũi tên chỉ về Khảm, có nước ở Quý, phía Đông Nam có âm khí động huyệt, địa hình quái dị quá, nhìn sao cũng thấy giống..." Đường Kiền nói một nửa đột nhiên thấy Thương Trọng Lệ dứt khoát cầm đèn pin đi về hướng Tây Bắc: "Này! Anh chờ tôi với!"

Đi không bao lâu thì phía trước truyền đến tiếng la sợ hãi của một nam một nữ. Thương Trọng Lệ nhíu mày.

Không phải Sở Nhuế...

"Thương Trọng Lệ, mau đến xem!" Đường Kiền chỉ về phía trước.

Bên cạnh mạch nước ngầm có hai nam một nữ, trong đó người phụ nữ bị thứ gì ở dưới nước túm chặt chân trái, trên mặt nước lộ ra một cái sừng trơn trượt, dài khoảng hai cm, hẳn là bộ phận trên người quái vật. Hai người đàn ông cùng nhau kéo tay của người phụ nữ nhưng vẫn không so được với sức mạnh của con quái vật dưới nước.

"Cứu mạng! Đừng buông tay, cầu xin hai anh! Tôi không muốn chết!" Người phụ nữ sợ hãi la to, tiếng kêu vang vọng khắp hang động thấp bé.

"Cô đừng buông tay! Chết tiệt!" Một người đàn ông trẻ tuổi hung hăng mắng: "Mẹ nó thứ gì vậy, sao mà sức lực mạnh khiếp!"

Người đàn ông còn lại có râu, thoạt nhìn lớn tuổi hơn một chút, đường cong cơ bắp trên người cũng rõ ràng hơn. Một tay hắn túm lấy tay người phụ nữ, một tay khác rút ra một con dao gập sắc nhọn, khi bung ra lại dài như kiếm, hắn mạnh mẽ chém về phía quái vật dưới nước.

Quái vật bị đâm trúng, động tác càng thêm dùng sức, chuyển động mạnh của nó khiến bọt nước dâng cao lên mấy mét. Cuối cùng nó cũng thả người phụ nữ ra, người đàn ông trẻ tuổi nhanh chân đỡ người phụ nữ lên bờ, phần bắp chân trái của cô đã chảy đầy máu, cô đau khổ khóc rống lên.

"Nhìn sừng của nó cũng không quá to, có lẽ khổ người cũng không lớn, nhưng không ngờ sức lực lại lớn như vậy. Hai người đàn ông chúng ta mà cũng gần như bị nó kéo xuống dưới theo rồi." Người đàn ông trẻ tuổi thở hổn hển.

Người đàn ông còn lại đưa lưng về phía mặt nước, đang suy nghĩ không biết thứ dưới nước là gì.

Đột nhiên, đáy nước nổi lên cơn sóng lớn, một con quái thú hình dạng như con cá dài hơn hai mét nhào lên bờ.

Người phụ nữ và người đàn ông trẻ tuổi hoảng sợ chỉ vào phía sau lưng người đàn ông để râu: "A —"

Người đàn ông để râu không kịp xoay người, một người đã xông lên chắn trước mặt hắn, con cá bị đá một cước, mắc cạn ở trên bờ.

Con quái thú có một cái sừng màu nâu vàng ở trên đỉnh đầu, tròng mắt lớn bằng nắm tay người, phần mang ướt dầm dề chảy ra chất nhầy đầy ghê tở. Thân hình của nó cũng màu nâu vàng, phần vảy cứng cáp như bộ giáp, mỗi cái vảy lớn bằng một bàn tay, hàm răng sắc bén, dài bằng một ngón tay người.

Người đàn ông có rây bây giờ mới ý thức được thiếu chút nữa mình đã bỏ mạng tại chỗ, may mắn là có thanh niên này đến cứu giúp kịp thời.

"Cảm ơn cậu..."

Người cứu hắn đương nhiên là Đường Kiền, Đường Kiền mỉm cười nói: "Không có việc gì." Khi cậu và Thương Trọng Lệ vừa đi đến đây đã thấy con quái thú kia đang nhào đến chỗ người đàn ông có râu này nên thuận tay cứu thôi.

Tâm trạng mọi người còn chưa kịp hòa hoãn, con quái thú đột nhiên phát ra âm thanh lộc cộc kỳ lạ. Ai nấy đều lo lắng nhìn thử, con cá không còn ở dưới nước, phân thân dưới từ từ bò lên lộ ra bốn cái chân, thân thể nó cũng không dài hai mét mà là bốn mét.

"Cá... có chân!" Sắc mặt người phụ nữ trắng bệch như tờ giấy, sợ hãi la lên, tiếng kêu lại hấp dẫn con quái vật, ngay lập tức nó nhào lên tấn công cô.

Trong lúc nguy cấp, một thanh kiếm đâm xuyên qua, miệng con cá bị thanh kiếm dài ghim xuống mặt đất, nó hung hăng lắc thân mình, cái đuôi cá đập liên tục trên mặt nước.

Người phụ nữ nhìn qua, đó là một thanh niên khôi ngô tuấn tú ăn mặc thời thượng đứng cách đó không xa, nhìn thủ thế của cậu, hiển nhiên là thanh kiếm xuất phát ra từ đây.

"Đi mau." Thương Trọng Lệ lạnh lùng nói, hai người đàn ông và người phụ nữ không hiểu chuyện gì.

Đường Kiền nói: "Chạy mau lên, mấy người không nghe thấy động tĩnh ở dưới nước à?!"

Lúc này ba người mới phát hiện mặt nước rộng lớn bắt đầu ùng ục nổi bọt khí, giống như có thứ gì đó muốn lao ra khỏi mặt nước. Giây tiếp theo, mười mấy con cá quỷ điên cuồng nhảy lên, gần như muốn lấp đầy huyệt động.

Ba người đã sớm bị dọa đến choáng váng, Đường Kiền cũng căng thẳng bồn chồn.

Người đàn ông có râu phản ứng lại: "Mọi người chạy ngay đi!"

Người phụ nữ không chạy được, người đàn ông trẻ tuổi đành phải cõng cô, họ chạy ở phía trước, Thương Trọng Lệ và Đường Kiền ở phía sau.

Thanh kiếm sắc bén, nhưng vảy cá cũng vô cùng cứng cáp, để giải quyết những con cá này cần tiêu hao nhiều sức lực, Thương Trọng Lệ chém ba bốn con thì thấy chán ngán: "Cá gì mà quái..." Cậu thầm mắng một tiếng, phóng ra bốn lá bùa, bùa đùng đùng nổ mạnh, chấn động lớn khiến đám cá phải lùi về sau, tranh thủ cho mọi người có thời gian chạy thoát.

...

Sở Nhuế chạy vào một ngõ cụt.

Trước mặt anh là một cánh cửa bằng đồng, cao khoảng sáu mét, rộng mười mét.

Bật lửa của anh đã ném vào quái vật khi nãy, anh mang ba bật lửa, còn lại hai cái trong túi. Thuốc máu tím, bật lửa đều có hiệu quá, nhưng anh không có thời gian để lấy chúng ra khỏi balo vì quái vật đã đuổi theo.

Quần áo của nó rách tả tơi, trên người chỉ có lớp da bọc xương, cả người đầy thi đốm.

Sở Nhuế hình dung ra một từ.

Xác sống.

Động tác của anh cũng không nhanh hơn con quái vật, tay áo trái đã bị nó kéo rách, thấy giây tiếp theo nó chuẩn bị xông lên, Sở Nhuế đành nhắm chặt hai mắt, nghĩ rằng mình chết chắc rồi thì có một bóng người ôm lấy eo anh bay vụt lên, né tránh đòn tấn công của xác sống.

Là... Thương Trọng Lệ ư?

Sở Nhuế run rẩy ngẩng đầu nhìn, không phải Thương Trọng Lệ, nhưng cũng là một người mà anh biết, còn là người mà anh không thể ngờ đến nhất.

"Sao mà chật vật quá vậy." La Lịch cong miệng cười.

La Lịch nhìn Sở Nhuế. Cả người Sở Nhuế phát lãnh, trên trán toàn là mồ hôi lạnh, càng không thể tin nổi là hốc mắt của anh đỏ bừng, gương mặt giàn giụa nước mắt.

Có lẽ Sở Nhuế đã dùng hết toàn bộ sức lực và dũng khí của mình để né tránh quái vật. Khi tránh né thì cả người và đại não đều bị nỗi sợ hãi nhấm nuốt nhưng anh lại không có thời gian để bận tâm đến những điều này.

"Là... là cậu à..." Sở Nhuế nuốt một ngụm nước bọt.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn độn và tiếng gào rống chói tai.

Sở Nhuế và La Lịch cùng nhìn về phía đó. Thương Trọng Lệ, Đường Kiền và ba người khác cùng nhau chạy vào đây, đầu tóc tán loạn, gương mặt hoảng sợ, có vẻ như đang bị thứ gì đó truy đuổi.

Khi Thương Trọng Lệ đến nơi, cậu nhìn thấy La Lịch đang ôm eo Sở Nhuế, còn siết chặt anh trong lòng.

【 Tác giả có lời muốn nói 】

Thương Trọng Lệ: Mới không gặp trong chốc lát, người trong lòng của tôi đã ôm ấp với người đàn ông khác, xin hỏi tôi nên làm gì đây, hỏi trực tuyến, rất gấp
Chương trước Chương tiếp
Loading...