Suỵt! Bí Mật

Chương 58: Miếu Thờ Trẻ Em



"Sở Nhuế, anh đây rồi!" Đường Kiền vừa định hỏi làm sao một mình anh chạy đến đây được thì ngay lập tức thấy một xác sống trắng bệch đang nhào về phía mình.

"Đm!" Đường Kiền la lên một tiếng, kinh hoảng dán một lá bùa lên trán xác sống, nhưng còn chưa kịp vui mừng thì nó lại bắt đầu từ từ chuyển động: "Còn biết bay nữa hả!?"

Đúng lúc này, con quái vật cá từ bên ngoài cũng tiến vào, vài người đã thối lui đến cạnh cửa, Thương Trọng Lệ chắn trước, quay đầu nói: "Mở cửa ra!"

Sở Nhuế nhanh chóng kiểm tra cánh cửa bằng đồng đầy tro bụi, khóa cửa có hình dạng như một con chim ba chân đầy kỳ quái, hoa văn tinh mỹ, chạm khắc tinh tế. Người đàn ông có râu dùng tay lấy đá dưới đất đập vào ổ khóa, tia lửa mong manh bắt ra nhưng ổ khóa không hề chuyển động, vẫn dán chặt trên cánh cửa.

"Mẹ nó, phá cửa cũng không mở được!" Người đàn ông có râu lại điên cuồng đập lên ổ khóa nhưng vẫn không có phản ứng gì.

Sở Nhuế ngăn hắn lại, cẩn thận quan sát hình dạng của bộ khóa, toàn bộ ổ khóa này nhìn từ bên ngoài không thể thấy được mắt khóa, cũng không có thấy một chỗ nào khác để mở.

"Nhanh lên đi, mau mở cửa ra!" Người phụ nữ nức nở kêu.

Sở Nhuế lù lù bất động, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng.

"Làm cái mẹ gì mà lâu lắc, mau tránh ra, để chúng tôi đập cửa!" Người đàn ông trẻ tuổi rất không hài lòng vì Sở Nhuế cứ đứng chắn trước ổ khóa, Đường Kiền đang muốn nhắc hay anh né sang một bên để bọn họ phá khóa thì La Lịch đã chặn cậu lại.

"Làm gì thế? Pháp sư nhỏ?"

Không ngờ lại gặp La Lịch, Đường Kiền không muốn dây dưa: "Anh tránh ra, đợi lát nữa bọn họ nóng nảy đánh Sở Nhuế thì sao?"

La Lịch cười cười, híp mắt nhìn hai người đàn ông kia: "Tôi ở đây, không một ai dám động vào anh ấy."

La Lịch không chỉ nói với Đường Kiền và ba người kia, Thương Trọng Lệ cũng nghe thấy. Cậu cắn chặt răng, từng đạo kiếm vung lên chém đứt một con quái vật, lớp vảy cứng cáp phát ra tiếng vang.

Sở Nhuế chuyên tâm quan sát ổ khóa chim ba chân hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì. Anh là người có năng lực hành động bằng không, kiến thức về lịch sử văn hóa cũng không nhiều, ngoại trừ quan sát thì những tri thức anh có cũng không sử dụng được.

Chim ba chân. (1)

Sở Nhuế biết có một loại ổ khóa nhìn bên ngoài có vẻ như không có mắt khóa, vì nó bị giấu đi, liệu ổ khóa này có cấu trúc giống như vậy không?

Anh thử tìm cơ quan của con chim ba chân, bất ngờ phát hiện mặt sau của con chim có một khe hở nho nhỏ.

Trong văn phòng, Sở Nhuế đang ngồi sáng ở bàn cơm.

Khu vực uống nước ở phía đối diện của anh có một nữ đồng nghiệp đang khoe một cái lắc tay mới mua: "Đẹp không? Hơn 3000 tệ lận đó!"

"Hơn 3000, chẳng phải bằng cả nửa tháng tiền lương của cô à?!"

Nữ đồng nghiệp cười thật tươi: "Nhưng mà đẹp, giới trẻ thích nhãn hiệu này lắm."

"Cũng không phải bằng vàng, khó giữ được giá trị, bạc mà mắc như vậy thì mua làm gì?"

Nữ đồng nghiệp khinh bỉ: "Chị thì biết gì, đeo vàng xấu lắm! Cái lắc này tôi còn có thể tự mình đeo..." Nói xong, cô hạ thấp tay, lắc tay tách ra từ chính giữa.

"Ồ, không có đầu không có đuôi, sao mà cô nhấn một cái liền mở ra hay vậy?"

"Nó được thiết kế như vậy đó."

Hoàn hồn lại, Sở Nhuế dùng móng tay chọt vào khe hở, một tay khác đặt lên con chim ba chân, thử nhấn xuống.

"Đừng có nhây nhưa nữa, anh làm gì vậy cái đồ điên này! Tránh ra!" Người phụ nữ gấp không chờ nổi mà mắng Sở Nhuế. Vì Thương Trọng Lệ càng lùi về sau, xác sống cũng cách họ chưa đến 3 mét, tiếng gào rống gần trong gang tấc, cô rất sợ hãi.

Người đàn ông có râu cũng muốn động tay động chân đẩy Sở Nhuế ra, trong thoáng chốc, cánh cửa đồng lại kẽo kẹt vang lên.

Cửa đã mở.

Sở Nhuế thở phào một hơi.

"Mau! Mau vào đi!"

Xác sống từ bên ngoài ồ ạt lao đến, tiếng gào rống càng lúc càng lớn hơn. Thương Trọng Lệ song quyền cũng khó địch bốn tay, không thể phòng ngự mọi phía. Nếu không có con quái vật cá kia thì giải quyết đám xác sống này dễ như trở bàn tay, nhưng đáng hận là con quỷ cá đó lại có lớp vảy cứng như đá.

Thương Trọng Lệ rõ ràng có bản lĩnh, còn Đường Kiền sợ tới mức phóng bùa lung tung, cậu ta có cái miệng lợi hại hơn lá gan mình nhiều.

Cửa vừa mở, người đàn ông trẻ tuổi cõng người phụ nữ vọt vào đầu tiên, còn xô ngã Sở Nhuế khiến anh lảo đảo, Đường Kiền giơ bát quái giăng kết giới phòng ngự: "Mọi người mau vào thôi!" Chờ đến khi cậu quay đầu lại, người đàn ông trẻ, người đàn ông có râu và người phụ nữ đã sớm đi vào, cậu xấu hổ mà quay sang Sở Nhuế và La Lịch: "Hai người vào đi, còn chờ gì nữa?"

La Lịch lắc lắc đầu, xách cổ áo Đường Kiền như xách một đứa trẻ rồi đi vào trong, Sở Nhuế cũng theo đó mà chạy vào.

Bên trái có một xác sống nhào ra túm lấy mắt cá chân Sở Nhuế, anh không kịp phòng ngừa bị túm lấy, kéo ra ngoài cửa, vì quá sợ hãi nên không thể cất tiếng kêu.

"A!" Người phụ nữ la to: "Mau đóng cửa lại đi!"

La Lịch quay đầu nhìn, rùng mình một cái, thả Đường Kiền ra muốn đi cứu người. Thương Trọng Lệ dùng một chân đá bay xác sống kia, ôm eo Sở Nhuế, dùng khinh công bay vào trong cửa.

Xác sống và quỷ cá ở bên ngoài lại muốn xông lên, con cá phun những dịch nhầy trên người vào trong, người phụ nữ lại thét lên chói tai, hai người đàn ông chạy đến đóng cửa lại. Cửa vừa khép, ổ khóa chim ba chân lạch cạch khóa lại.

Ba người nằm la liệt trên mặt đất, La Lịch liếc nhìn Thương Trọng Lệ, không nói gì.

Sở Nhuế ngẩng đầu nhìn Thương Trọng Lệ, bộ dạng của cậu có chút chật vật, vừa mới ngã xuống nên lấm lem bùn đất. Không biết đã bao lâu rồi không có ai đến đây.

May là anh đeo kính sát tròng, Sở Nhuế nghĩ thầm.

"Anh có sao không?" Thương Trọng Lệ hỏi anh, Sở Nhuế lắc lắc đầu.

Sau khi mọi người đã bình tĩnh lại, người đàn ông có râu nói chuyện trước: "Mọi người đều là người chơi của phó bản này đúng không, tôi là Trương Dịch Lỗi. Mọi người thì sao?"

Người đàn ông trẻ tuổi: "Có cần phải giới thiệu không? Nhanh chóng tìm thẻ nhiệm vụ rồi đi ra ngoài thôi!"

"Thương Trọng Lệ, anh ấy là Sở Nhuế."

Người đàn ông trẻ tuổi thấy Thương Trọng Lệ không hề chừa mặt mũi cho mình, lại ngại mình không phải đối thủ của cậu nên hậm hực nói: "Diêm Trí Vĩ."

Người phụ nữ đỏ hồng hai mắt, nhút nhát sợ sệt nói: "Tôi là Lê Mạn."

La Lịch và Đường Kiền cũng lần lượt giới thiệu tên mình, mọi người cũng đã có nhận thức tương đối về nhau.

"Phó bản khó đúng là phó bản khó, không có chỗ nào an toàn."

Sở Nhuế nghĩ thầm, trừ phó bản đầu thì anh chưa bao giờ ở một chỗ nào an toàn. Bây giờ có tới ba cái bug bự ở đây, họ còn an toàn nổi không?

Ra vẻ nói chuyện với nhau một phen, Lê Mạn khiếp đảm nhìn quanh: "Tôi sợ quá, đây là đâu vậy?"

Bây giờ mới nhớ ra mà đánh giá bốn phía. Mọi người ngẩng đầu, không gian tối tăm, ở giữa có một cái đài màu xanh lá phủ đầy tro bụi. Điểm quỷ dị là trên đài trưng bày vật phẩm như là một bàn thờ Phật, bên trong vật phẩm là một tượng đồng của trẻ sơ sinh, hình dạng như thật đang nhắm chặt mắt, gương mặt nở một nụ cười.

"Cái gì vậy, thật là đáng sợ!" Lê Mạn phát ra tiếng thét chói tai, lần đầu tiên nhìn thấy, cô còn tưởng đó là một đứa trẻ thật.

Sở Nhuế cũng hoảng sợ, đang muốn lùi về sau, phát hiện eo mình vẫn còn bị siết chặt. Thương Trọng Lệ chưa từng buông tay ra.

"Cái đó... Đã không còn việc gì..." Sở Nhuế nhỏ giọng nói.

Thương Trọng Lệ liếc mắt anh một cái: "Ừm."

Sở Nhuế thấy Thương Trọng Lệ không hiểu ý tứ của mình, lặp lại: "Không sao rồi, cậu có thể thả tôi ra." Sao bây giờ vẫn còn như một thằng nhóc khó chiều vậy!

Vòng tay trên eo không những không buông ra mà còn siết chặt hơn: "Anh dễ bị lạc, đi với tôi an toàn hơn."

Sở Nhuế đang muốn cự tuyệt, Đường Kiền đã hỏi: "Khi nãy anh đi đâu vậy? Hù chết bọn tôi rồi!"

Sở Nhuế đáp: "Tôi bị một xác sống kéo đii."

"Vậy sao anh không la lên?"

"Tôi sợ xung quanh có quái vật hoặc cơ quan cho nên không dám lên tiếng."

Đường Kiền nói: "Anh giống Thương Trọng Lệ thật đó, anh ta cũng nói như vậy."

Sở Nhuế ngẩng đầu nhìn Thương Trọng Lệ, mắt Thương Trọng Lệ hơi giật giật, không nói gì.

"Bây giờ nên làm gì? Chúng ta nên chạy đi đâu đây?" Diêm Trí Vĩ lo lắng xem xét khắp nơi, gần bàn thờ có hai con đường nhỏ chật hẹp, mỗi con đường đều âm trầm quỷ dị, cậu không muốn đi vào một cái nào.

"Hẳn là hai con đường này dẫn đến hai nơi khác nhau, chúng ta cứ đi thử xem." Trương Dịch Lỗi đề nghị.

Lê Mạn bị thương ở chân, cô chà xát chân mình: "Có ai có thể cõng tôi không?"

Diêm Trí Vĩ vừa cõng cô, khó xử nói: "Tôi không còn sức nữa, hay là nhờ anh ấy cõng cô một lát đi, sau đó chúng tôi thay phiên nhau?" Cậu nhìn sang Trương Dịch Lỗi, cậu tính toán trong lòng, không biết bên trong còn có quái vật gì, nếu vẫn tiếp tục cõng thêm một người thì đúng là quá phiền, tuy Lê Mạn xinh đẹp thật, nhưng đẹp cũng không quan trọng bằng cái mạng mình.

"Nếu không thì..." Lê Mạn nhìn về phía Thương Trọng Lệ.

Sở Nhuế cân nhắc trái phải, cũng cảm thấy Thương Trọng Lệ cõng Lê Mạn thì an toàn hơn, anh đang muốn nói thì Thương Trọng Lệ đã nắm tay anh đi lên trước: "Đi đường nào?"

"Hả?" Sở Nhuế ngơ ngác nhìn hai con đường, không hiểu gì: "Đều đi được... Đi bên trái đi?"

Mọi người đều nhận thấy Thương Trọng Lệ hoàn toàn không có ý định muốn cõng Lê Mạn, Lê Mạn tủi thân nhìn hai người đàn ông, Trương Dịch Lỗi đành cõng Lê Mạn, rất không hài lòng với Thương Trọng Lệ vì để Sở Nhuế quyết định phương hướng: "Lỡ như đi vào rồi gặp nguy hiểm thì? Cứ để cậu ta quyết định như vậy hình như không tốt đâu."

Thương Trọng Lệ nhìn con đường bên trái, không hề do dự, nhấc chân bước vào.

"Này!" Trương Dịch Lỗi kinh ngạc gọi to.

Sau khi Thương Trọng Lệ và Sở Nhuế đi vào, La Lịch và Đường Kiền cũng đi theo.

"Làm sao bây giờ?" Lê Mạn nhỏ giọng hỏi.

Trương Dịch Lỗi cắn răng: "Đi vào!" Sau đó hắn nhanh chân đi lên.

Diêm Trí Vĩ cũng cuống quít đi theo, cậu ở phía sau cùng, quay đầu nhìn thoáng qua bức tượng đồng trẻ sơ sinh kia, giữa không gian nhập nhoạng, cậu hình như cảm thấy nó đang nhìn mình mà cười. Cậu sợ tới mức phải mở to mắt kiểm tra lại, đứa trẻ vẫn giống như lúc trước, sau lưng cậu lành lạnh, bước chân hoảng loạn đuổi theo bọn Thương Trọng Lệ.

【 Tác giả có lời muốn nói 】

Bắt đầu rồi bắt đầu rồi, trong phó bản này, quan hệ sẽ tiến bộ vượt bậc đó, hãy tin tôi

19.10.22

Chú thích:

(1) Quạ ba chân (三足乌): là một sinh vật được tìm thấy trong một loạt các truyện và tác phẩm nghệ thuật khác nhau ở khu vực Đông Á. Nó được tin là có tồn tại trong văn hoá Đông Á và đại diện cho mặt trời.

Quạ ba chân có nguồn gốc từ Trung Quốc. Bằng chứng là mô típ chim mặt trời hoặc các sản phẩm vật tổ (totem) sớm nhất được khai quật có niên đại từ khoảng năm 5000 TCN từ khu vực đồng bằng hạ Dương Tử. Vật tổ chim mặt trời này đã được xem xét thuộc vào khoảng sau của thời kỳ văn hoá Ngưỡng Thiều và Long Sơn.[2] Trung Quốc có một số phiên bản câu chuyện về quạ và quạ mặt trời, nhưng sự mô tả và thần thoại phổ biến nhất về quạ mặt trời là của Kim Ô, tức "Ác Vàng".

Theo dân gian, ban đầu có mười con quạ mặt trời, kéo đi mười mặt trời riêng biệt. Chúng đậu trên một cành cây dâu tằm đỏ gọi là Phù Tang (tiếng Trung: 扶桑; bính âm: fúsāng), nghĩa đen là "cây dâu tằm nghiêng", ở phía Đông dưới chân thung lũng Mặt Trời. Cây dâu tằm này được cho rằng có rất nhiều hốc mở ra từ các nhánh.[6] Mỗi ngày, một con quạ mặt trời sẽ được phân công đi du ngoạn khắp thế giới cùng một cỗ xe ngựa, được cưỡi bởi Hi Hòa, 'mẹ' của các mặt trời. Ngay sau khi một con quạ mặt trời trở lại, một con khác sẽ bắt đầu hành trình bay ngang qua bầu trời của nó.
Chương trước Chương tiếp
Loading...