Ta Có Thể Sờ Đuôi Của Chàng Không?

Chương 17:



Hoa lê trong rừng hoa lê bị gió khuấy đến múa loạn khắp nơi, múa ra chút hương vị tuyết mùa đông, bay tán loạn.

Cố Nhàn Ảnh giật mình, tầm mắt liền dừng lại ở xa xa.

Trong Bạch Vũ Kiếm Tông hiện tại không có mấy người, vốn nên không có ai ở đây, cho nên lúc này Cố Nhàn Ảnh theo bản năng cảm thấy bản thân như thấy được ảo cảnh.

Người trong ảo cảnh bước đi từng bước nhỏ nhặt không được tự nhiên nhưng vẫn vội vàng xuyên qua cây lê, chạy về hướng nàng.

Cả Bạch Vũ Kiếm Tông dùng bước đi cổ quái này, còn có thể thoạt nhìn giống như một tiên nhân, toàn thân đầy phong hoa đại khái cũng chỉ có một người, Cố Nhàn Ảnh không có khả năng nhận sai người.

Nhưng người nọ đã theo Thích Đồng xuống núi, không ở chỗ này mới đúng.

Đại khái là bởi vì mộng cảnh quá mức chân thật, tới mức Cố Nhàn Ảnh quên cả phản ứng, cũng có chút quên hiện giờ đang là ban đêm.

Thẳng đến khi y "phịch" một tiếng, ngã ở trước cửa sổ phòng Cố Nhàn Ảnh.

Cú ngã này khiến Cố Nhàn Ảnh từ trong mộng bừng tỉnh.

Cũng làm cho trái tim cô đau nhói.

Nàng thậm chí bất chấp khoảng cách từ cửa ra vào đến cửa sổ chỉ có vài bước, ngay cả thời gian một giây cũng không muốn chậm trễ, cứ như vậy trượt qua cửa sổ, vọt tới trước mặt người nọ, thật cẩn thận đỡ người dậy.

Hoa Ly xem ra ngã không quá đau, hoặc là căn bản đã quên đau, chỉ còn lại một đôi mắt lấp lánh như ánh sao.

Đến lúc này, Cố Nhàn Ảnh mới phát giác Hoa Ly một đường đi tới, trong ngực dường như là giấu cái gì đó, vừa rồi ngã xuống y cũng không dùng tay đỡ, mà là đem đồ vật ôm vào trong ngực, vô cùng cẩn thận, gắt gao bảo vệ.

Thấy Cố Nhàn Ảnh gần trước mắt, Hoa Ly ngẩng đầu lên, lấy đồ vật trong ngực ra, đưa cho Cố Nhàn Ảnh.

Đó là một khối đồ vật nhỏ được bọc trong một mảnh vải, được Hoa Ly giữ cẩn thận, lúc đưa vào trong tay Cố Nhàn Ảnh, bên trên thậm chí còn mang theo hơi thở và nhiệt độ của y.

Cố Nhàn Ảnh đột nhiên nghĩ đến những âm thanh truyền đến từ ốc trắng nhiều năm trước.

Nàng đột nhiên cảm thấy trong túi vải không phải là thứ phàm tục, mà là trái tim mong manh của Hoa Ly.

Dưới ánh trăng, đường nét của Hoa Ly được chạm khắc rõ ràng mà tinh xảo, bất cứ ai nhìn vào cũng có thể sửng sốt không nỡ dời tầm mắt, nhưng trong mắt Hoa Ly lại chỉ phản chiếu bóng dáng một mình Cố Nhàn Ảnh.

Y chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn túi vải trong tay hai người, như đang lặng lẽ thúc giục Cố Nhàn Ảnh mở nó ra.

Cố Nhàn Ảnh mím môi cười cười, dưới ánh mắt chờ mong của y, cẩn thận mở túi vải ra.

Khăn vải bọc đồ hiển nhiên không quý giá bằng trái tim của Hoa Ly, nhưng vẫn làm cho khóe môi Cố Nhàn Ảnh khẽ nở nụ cười, mặt mày thoáng chốc nhẹ nhàng: "Bánh đậu đỏ?”

Hoa Ly gật gật đầu, tuy rằng không nói gì, nhưng lại khiến Cố Nhàn Ảnh nhìn ra ý tứ trong đó.

Y rõ ràng là chờ mong nàng nếm thử.

Cố Nhàn Ảnh không đành lòng từ chối Hoa Ly, nàng nhấc một khối điểm tâm nhẹ nhàng nếm thử.

Hoa Ly nhìn động tác của nàng, đến lúc này mới thôi xoắn vạt áo, cúi đầu nói: "Nàng không thể xuống núi, ta có thể thay ngươi mang lên. ”

Tựa như Hoa Ly trước kia không có cách nào rời khỏi biển sâu, Cố Nhàn Ảnh liền thay y đi khắp vạn dặm thiên sơn.

Động tác Của Cố Nhàn Ảnh dừng lại, nàng hiểu ý của Hoa Ly.

Y chưa bao giờ nghĩ đến việc rời đi.

Hoa Ly cho tới bây giờ đều không giỏi ăn nói, nhưng y lại không hy vọng lời nói vụng về của y sẽ làm cho Cố Nhàn Ảnh hiểu lầm, tất cả động tác của y đều nói cho nàng biết, y sẽ ở đây cùng nàng.

Cố Nhàn Ảnh vốn định đỡ Hoa Ly đứng dậy, nhưng lại đổi ý ngồi xổm xuống bên cạnh Hoa Ly, tay cầm điểm tâm, mặt nở nụ cười.

Hoa Ly phải lấy hết dũng khí mới nói ra được những lời này, vì vậy dưới ánh mắt chăm chú của Cố Nhàn Ảnh, y không nhịn được mà lộ ra vẻ không tự nhiên, không bao lâu sau liền đỏ mặt hỏi: "Ngon không? ”

Lúc y hỏi những lời này, Cố Nhàn Ảnh đang nhìn chằm chằm vào y, nhìn đôi môi y nhúc nhích, dưới ánh đèn chiếu ra màu sắc phấn nộn, thoạt nhìn vô cùng mềm mại, Cố Nhàn Ảnh theo bản năng liền đem câu hỏi của Hoa Ly nghĩ đến đôi môi kia.

Thân thể nàng hơi nghiêng về phía trước, nhẹ nhàng đỡ lấy vai Hoa Ly.

"Ngon." Cố Nhàn Ảnh nói, hai người dựa vào cực gần, hơi thở của nàng liền rơi vào bên gò má Hoa Ly.

Nàng thật sự muốn nếm thử tư vị cánh môi kia, tất nhiên nàng biết so với bánh đậu đỏ còn thơm ngọt hơn.

Ban đêm thật sự là quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm cho những suy nghĩ lung tung của người đều bị chặt đứt trong chốc lát.

Trong lòng Cố Nhàn Ảnh có một âm thanh giống như lão tăng gõ mộc ngư, âm thanh lãnh đạm nói không thể gấp gáp, nhưng mỹ nhân dưới ánh trăng đang ở trong ngực, nàng đột nhiên có chút không muốn nghe âm thanh kia.

Nàng giơ tay nâng đôi má ửng đỏ của Hoa Ly lên, áp sát y gần hơn một chút.

Hơi thở riêng thuộc về Hoa Ly vây quanh người nàng, trong lòng tiếng gõ mộc ngư tựa hồ lại lớn hơn một chút, rất vô tình nói cho nàng biết phải nhịn xuống, hiện tại vẫn không được, nhưng mà Cố Nhàn Ảnh vẫn không để ý đến nó, âm thanh kia dần dần biến thành giống như đập chuông, vô cùng đinh tai nhức óc, gõ đến đầu Cố Nhàn Ảnh đau nhức.
Chương trước Chương tiếp
Loading...