Ta Cùng Nữ Chủ Đều Thật Thơm

Chương 41: Hung Tợn Cắn Một Ngụm



Thẩm Kỳ Khi: !!!

Nàng bàng hoàng, lưng đè vào cái gối mềm mại, bị bắt thừa nhận bão tố mà Liễu Sương mang lại.

Liễu Sương một tay bóp cằm Thẩm Kỳ Khi, nàng nhắm mắt lại, lông mi dài rung động, hôn thật sự chuyên chú.

Nàng vừa rồi hình như mơ thấy gì đó rất không bình thường, ngay cả hôn môi cũng mang theo điên cuồng phát tiết, ngày thường quạnh quẽ cùng khắc chế tất cả đều không thấy bóng dáng, môi răng dán liền, nhiệt liệt phóng túng.

Thẩm Kỳ Khi ngơ ngác để mặc nàng hôn, trước sau vẫn duy trì vẻ khiếp sợ.

Ha? Như thế nào đột nhiên hôn lên! Ta có phải đã bỏ lỡ chuyện gì rồi không?

Liễu Sương tùy ý mút lấy đầu lưỡi nàng, lại không nhận được phản ứng nên có, tức khắc không vui mà nheo mắt, nhìn thoáng qua Thẩm Kỳ Khi đang ngây như phỗng, bỗng nhiên nhẹ cắn một cái lên môi nàng, trách tội nàng thất thần.

"Aww!"

Môi Thẩm Kỳ Khi tê rần, bị hai cái răng nhọn của Liễu Sương chọc đến phá da, đầy miệng đều là vị máu.

Tuy rằng đã là lần thứ ba hôn môi, nhưng nàng vẫn cứ không tính là cưỡi xe nhẹ đi đường quen, hôn trong chốc lát lại quên dùng mũi hô hấp, Liễu Sương còn bóp eo nàng không chịu buông ra, hai người tứ chi kề sát, lẫn nhau không có kẽ hở.

Hiện tại nàng không phải bị Liễu Sương bóp chết, chính là muốn hít thở không thông mà chết.

Nữ chủ chơi màn bóp cổ nghẹn thở, hết véo lại cắn mút, người nào không biết chắc tưởng rằng quyển truyện mà nàng viết là thịt văn.

Vì thở dốc, nàng duỗi tay đẩy Liễu Sương, không đẩy ra, lại đẩy thêm một chút.

Liễu Sương đã nhận ra nàng kháng nghị, hơi ngẩng đầu, ngồi dậy xem nàng. Tư thế trên cao nhìn xuống, mái tóc xoã đen nhánh, khuôn mặt xinh đẹp, trên môi còn dính máu, khí tràng toàn bộ khai hỏa giống quỷ hút máu điên cuồng, yêu dã trương dương làm nhân tâm lay động.

Các nàng không tiếng động nhìn nhau trong chốc lát, Thẩm Kỳ Khi bị nhan giá trị của Liễu Sương đánh bại, nuốt một ngụm không khí, không tự chủ được mà đỏ mặt.

Xong rồi, chân mềm nhũn. Đáng giận, đây là mị lực của nữ chủ sao?!

Liễu Sương thấy thế cười nhẹ một tiếng, nâng lên mặt nàng, lại cúi người chậm rãi hôn xuống, khí thế cuồng loạn đã yếu bớt rất nhiều, tóc tai cọ xát, triền miên lâm li, thậm chí mang lên ái muội có chút nói không rõ.

Thẩm Kỳ Khi hoàn toàn tước vũ khí đầu hàng, mơ mơ màng màng ôm cổ đối phương, thầm nghĩ: Ta hoài nghi sư tỷ đang dùng mỹ nhân kế dụ hoặc ta, nhưng ta không có chứng cứ.

Nàng không dám chắc cái nhìn của Liễu Sương về mình, có thể là dục vọng chiếm hữu xuất phát giữa bằng hữu với nhau, cũng có thể là huyết mạch Ma Vực quấy phá....Rốt cuộc khuê mật cũng là có thể vô duyên vô cớ hôn hôn a.

Chỉ cần Liễu Sương không phải ở trạng thái thanh tỉnh, thì không thể tính được.

Cánh môi Liễu Sương dán lên khuôn cằm xinh đẹp của nàng, trượt xuống cần cổ trắng thon, lại đến bả vai mảnh khảnh, từng cái hôn nóng bỏng liên tiếp rơi trên da, giống một đoàn lửa nóng bất tận.

"Ư....."

Thẩm Kỳ Khi cả người tê ngứa nhột nhạt, như con mèo ngoan khẽ kêu rên vài tiếng. Nàng chậm rãi mở đôi mắt, mông lung một tầng hơi nước.

Liễu Sương lại chuyển lên nhè nhẹ hôn mi mắt nàng, một bàn tay lặng yên tham nhập vào trong áo, xoa vòng eo nhỏ nhắn của nàng.

Nóng cháy, ẩm ướt, mồ hôi thấm ra.

Liễu Sương cơ hồ cái gì đều không biết, chỉ nương theo xúc động bản năng, muốn cùng đối phương chân thành thân mật.

Thẩm Kỳ Khi sa vào hương thơm ôn nhu, hồn nhiên bất giác. Ban đêm im ắng, gian phòng một mảnh xuân ý dạt dào, e rằng không ai phát hiện nàng cùng sư tỷ làm ra hành vi trái luân lý thế này, lén lút vui sướng kích thích làm toàn thân nàng run rẩy.

......Khoan đã, không ai phát hiện?!

Lý trí thu hồi, Thẩm Kỳ Khi đột nhiên mở to mắt, duỗi tay ngăn cản động tác dần dần vượt mức của đối phương.

"Từ từ, sư tỷ, thủy kính......" Nàng lẩm bẩm nói, gò má đỏ bừng, "Sẽ bị nhìn thấy......"

Liễu Sương khẽ mút sườn cổ nàng, trong cổ họng phát ra tiếng ưm ưm không tình nguyện.

"Không được!" Thẩm Kỳ Khi kiên định bắt lấy tay nàng, từ trong áo kéo ra.

Vạn nhất bị thấy được, chẳng phải là come out trước mặt Tu Tiên giới!

Tưởng tượng một chút loại tình cảnh này, nàng hận không thể đương trường qua đời.

Thẩm Kỳ Khi thập phần lo lắng che mặt lại, thầm nghĩ: Ta hiện tại làm bộ té xỉu còn kịp không?!

Bỗng nhiên bị Thẩm Kỳ Khi chặn lại, tâm tình Liễu Sương không tốt lắm, nàng cau mày, biểu tình thoạt nhìn hung hung, giống boss mèo đang ngủ bị người đánh thức.

Vì thế Thẩm Kỳ Khi đành phải vuốt ve, sờ đầu nàng, chột dạ an ủi: "Lần sau nhất định."

Hiện tại nàng cũng không làm được cái gì, chỉ có thể chờ đi ra ngoài sau đó hướng Thẩm Quyết giải thích đàng hoàng.

Liễu Sương nhìn nàng trong chốc lát, đột nhiên gục đầu xuống, ở trên vai nàng hung tợn cắn một ngụm.

"Oéee!" Thẩm Kỳ Khi nhịn không được kêu lên đau đớn, bả vai nóng rát, hẳn là đổ máu, "Sư tỷ, ngươi thật là họ nhà mèo phải không!"

Liễu Sương mím môi, xoay người sang chỗ khác, không để ý tới nàng.

Thẩm Kỳ Khi duỗi tay xoa xoa vai, nương ánh trăng thấy quả nhiên rướm máu. Nàng từ túi Càn Khôn móc ra mấy khối nước đá, dùng khăn tay bọc lấy, đắp lên miệng vết thương, kêu lên một tiếng.

Vừa rồi miệng bị cắn rách, hiện tại bờ vai cũng tao ương, răng của nữ chủ thật là không phải tốt ở mức bình thường!

Liễu Sương đưa lưng về phía nàng, không nói một lời, trên người chỉ khoác một kiện trung y đơn bạc, phác họa ra dáng người mảnh khảnh.

"Không lạnh sao?" Thẩm Kỳ Khi thở dài, kéo nàng nằm xuống, đắp kín chăn.

Liễu Sương tuy rằng ở vào trạng thái điên cuồng, nhưng không có kháng cự hành vi của nàng, ngoan ngoãn mà cuộn tiến trong chăn.

Sức lực mới vừa bị rút sạch, Thẩm Kỳ Khi lười biếng ngáp một cái, nhìn nhìn Liễu Sương do dự một lát, nhỏ giọng hỏi: "Ban nãy ngươi nằm thấy ác mộng gì sao?".

Liễu Sương trầm mặc hồi lâu, đáp: "Ừ."

Thẩm Kỳ Khi nghĩ nghĩ, dùng tay nhẹ sờ tóc đen của nàng rơi tán bên gối, "Không phải đã nói, mộng đều là trái ngược sao. Những gì ngươi mơ thấy, không nhất định đều sẽ trở thành sự thật, đừng sợ."

Liễu Sương xoay người nhìn nàng, con ngươi tản ra quang hoa.

"Xác thật là vậy." Nàng thấp giọng nói.

Thẩm Kỳ Khi lại sờ đầu nàng, dỗ dành: "Ngoan ngoan vuốt vuốt đầu, không cần sợ."

Lăn lộn hơn nửa đêm, hai người đều mệt mỏi, trong ổ chăn câu có câu không mà trò chuyện, Thẩm Kỳ Khi nói bảy tám câu, Liễu Sương đáp lại một câu.

Hồi sau, Thẩm Kỳ Khi không lên tiếng nữa, Liễu Sương ghé mắt qua, nửa khuôn mặt đối phương vùi trong chăn, đã ngủ rồi.

Nhìn nhìn, nàng cũng đi theo khép lại đôi mắt. Nhưng buồn ngủ không ập đến, mà lý trí thanh tỉnh vọt tới như thủy triều.

Tất cả ký ức lui ngược trong đầu, nàng thở dài, chậm rãi ngồi dậy, một tay đỡ trán, trên mặt tràn đầy mệt mỏi.

Thẩm Kỳ Khi nói đúng, hình ảnh lúc nãy nếu như để chưởng môn các phái nhìn thấy, chỉ sợ các nàng sau này đều gặp phiền toái.

Liễu Sương nâng lên đôi mắt, hai ngón tay khẽ nhúc nhích, một sợi khói đen từ đầu ngón tay lượn lờ dâng lên, hóa thành một tiểu hắc điểu bụ bẫm.

"Đi đi." Nàng thấp giọng nói.

Hắc điểu đập cánh, chống đỡ thân thể tròn vo bay ra ngoài cửa sổ.

Trong nháy mắt, nó duỗi hai cánh, hóa thành một con chim ưng đen nhánh mạnh mẽ, như tia chớp hướng bầu trời yểm cảnh mà bay.

Xuyên phá tầng mây mờ mịt, xẹt qua vòm trời hư vô, nó một đường bay ra kết giới yểm cảnh, thẳng đến ngoại giới Tê Sơn.

Mà giờ phút này ở Tê Sơn, trước đài quan chiến, nhóm chưởng môn tụ chung một chỗ, vẻ mặt khiếp sợ, sôi nổi nghị luận.

Cẩn thận nghe ngóng có thể nghe được các từ linh tinh như là "nữ tử", "không chịu nổi", "sỉ nhục",...... Mà Thẩm Quyết ngồi ở trên đài cao, sắc mặt hắc trầm như thiết, trên trán nổi đầy gân xanh.

Thuỷ kính trước mắt hắn, đúng là hình ảnh Thẩm Kỳ Khi đang ngủ say.

Hắc ưng ở giữa không trung xoay quanh một vòng, bỗng nhiên chấn cánh áp xuống đài quan chiến, khoảnh khắc va chạm đến mọi người, nó bỗng nhiên hóa thành một mảnh khói đen, như pháo hoa huyến lệ tràn ra.

Tẩm ở bên trong sương mù, mấy vị chưởng môn quần chúng vừa nãy tức giận phẫn nộ đột nhiên biểu cảm trống rỗng, ngơ ngác nhìn nhau.

Thẩm Quyết ngồi phía trên cùng, mặt mày thoáng kinh nghi, nhưng thực mau cũng quy về mờ mịt, giống hệt đám chưởng môn kia, không biểu cảm ngồi yên tại chỗ.

Sương đen thực mau tan đi, không lưu dấu vết.

Bọn họ như là quên mất cảnh tượng đã thấy vừa rồi, hai mặt nhìn nhau, không rõ nguyên do, từ trong mắt đối phương chỉ thấy mê mang.

"Chúng ta vì sao phải đứng ở chỗ này?"

"Không biết a......"

*

Liễu Sương rủ mi mắt, để cho tiểu hắc điểu béo múp thân mật cọ cọ ngón tay, nàng vuốt lông nó, thấp giọng nói: "Trở về đi."

Hắc điểu kêu hai tiếng, chậm rãi tiêu tán.

Liễu Sương thở ra một hơi, nhìn người trước mắt đang ngủ ngon lành còn chảy nước miếng, cảm thán nàng cũng thật lớn gan.

Liễu Sương lại nhíu mày, hồi tưởng con quái vật nàng giết lúc sớm, nhớ đến lời nó nói.

Thứ đó gọi là Âm Sát, quái vật đặc thù ở yểm cảnh, chuyên hút linh hồn người, đương linh hồn từ trong cơ thể thoát ly, người cũng chỉ dư lại một khối vỏ rỗng, mà Âm Sát sẽ nương thân xác này làm mồi, đi dụ dỗ người khác.

Chúng nó yêu thích thu thập các túi da khác nhau, dùng để dụ dỗ những người khác nhau.

Nhưng đầu óc nó thật sự ngu dốt, tự cho là chọn một khối da nhu nhược, thế nhưng lựa chọn Thẩm Kỳ Khi.

Âm Sát nói, khi nó tới, phát hiện Thẩm Kỳ Khi không có linh lực.

Liễu Sương nhớ tới sáng nay Thẩm Kỳ Khi đột nhiên duy trì không được tường lửa, sắc mặt thống khổ, thoạt nhìn đích xác thập phần cổ quái. Theo lý thuyết, lấy tu vi hiện giờ của Thẩm Kỳ Khi, đối diện Âm Sát cũng không đến mức một chút sức phản kháng đều không có.

Nàng trầm tư một lát, trong tay dâng lên luồng sáng tím, ma khí bị nàng lôi kéo từng đợt nhè nhẹ, theo phương hướng nàng chỉ dẫn, lặng yên không tiếng động mà tiềm nhập thân thể Thẩm Kỳ Khi.

Ma khí một đường thông suốt, từ linh căn đến tu vi, đều chưa có bất luận cái gì trở ngại.

Lần trước kiểm tra thân thể Thẩm Kỳ Khi, vẫn là ở lần đầu tiên nàng ngất xỉu, khi đó cũng giống với hiện tại, không có phát hiện vấn đề gì.

Liễu Sương một chân bước vào linh hải của Thẩm Kỳ Khi.

Nơi này thật là một mảnh biển rộng, biển xanh trời xanh, tinh không vạn lí, bọt sóng trắng xoá rửa sạch đá ngầm, đảo nhỏ phương xa mơ hồ lộ ra từng cụm hình dáng như bướu lạc đà, bờ cát mềm mịn ánh lên một tầng kim hoàng, bị ánh mặt trời hong đến hơi hơi nóng lên.

Linh hải người thường đều là bồng lai tiên cảnh mờ mịt, hoặc là lâu đài kim bích huy hoàng, không giống nơi này, thái dương ấm áp chiếu lên trên người, hải triều phập phồng, an nhàn đến làm người mơ màng sắp ngủ.

Liễu Sương ngẩng đầu, thấy trên bầu trời, không biết khi nào xuất hiện một hàng chữ đỏ mờ nhạt.

Nàng xem không hoàn toàn hiểu, tự thể trúc trắc, nét bút phức tạp, hẳn là từ thượng cổ văn tự sáng tác mà ra.

Kiếp trước ở Tàng Thư Các, bảo vệ cửa không cho phép nàng mang sách rời đi, nàng liền ngâm mình ở bên trong ba ngày ba đêm, cầm bút lông từng câu từng chữ viết tay chép xuống. Khi đó nàng duyệt qua rất nhiều sách có quan hệ lịch sử cổ xưa, dường như đã từng gặp qua cùng loại tự thể.

Liễu Sương yên lặng đem mấy chữ kia ghi tạc trong lòng, càng xem càng cảm thấy kinh hãi.

Trên người Thẩm Kỳ Khi có quá nhiều bí mật che giấu, quả thực vượt qua nàng tưởng tượng.

Trừ bỏ chữ viết, linh hải không có dị thường gì khác, Liễu Sương liền lui ra ngoài, lại thao túng ma khí, lần nữa đi đến đan nguyên Thẩm Kỳ Khi.

Tìm tòi tra xét, không ngờ lại bị nàng phát hiện dị trạng.

Chỉ thấy nguyên đan đỏ sậm đang chậm rãi lăn lộn, bị một đám sương mù đạm kim bao phủ bên trong, ma khí thử tiến lên tìm kiếm, không nghĩ tới thế nhưng bị đám sương kia ngăn cách bên ngoài.

Mặt mày Liễu Sương ngưng trọng, hoài nghi lan tràn.

Thứ kia nhìn kỹ cũng không phải sương mù, mà là một loại cấm chế nàng xem không hiểu, ở giữa có một phù văn màu vàng chói lọi kháng cự bất luận cái gì ma khí tiến vào.

Nàng trước đó chưa bao giờ tra xét qua nguyên đan của Thẩm Kỳ Khi, không ngờ nó lại là thế này.

Liễu Sương nheo mắt, thử làm ma khí bổ ra đám sương, mạnh mẽ xông vào xem đến tột cùng.

Không nghĩ tới động tác vừa ra, Thẩm Kỳ Khi bỗng nhiên hét lên một tiếng, người bật cong như con tôm, trên trán chảy đầy mồ hôi.

"Đau, đau......" Nàng cuộn tròn người, khuôn mặt nhăn nhó, giống như đang chìm trong thống khổ cực độ, "Đau quá a......"
Chương trước Chương tiếp
Loading...