Ta Là Thất Vĩ Hồ

Chương 17: Yêu Say Đắm



Đã quyết định muốn tặng mẫu thân vật gì đó, vậy thì sẽ bắt đầu chuẩn bị. Ta suy nghĩ một chút, cảm thấy tuyết trân châu nõn nà rất thích hợp với mẫu thân, nhưng là bây giờ muốn đi bờ biển đã không còn kịp nữa, hơn nữa ta sợ nước cũng chán ghét nước, cái loại cảm giác dấp dính thực không tốt.

Sau đó ta quyết định dùng mã não, làm thành khuyên tai. Nhưng ta lại không giống con nhím tinh điêu khắc được hoa văn tinh xảo, cũng không giống như Hồng Sa khéo tay, ta chỉ hảo chuẩn bị đem mã não mài thành hai khỏa cầu nho nhỏ, dùng tơ bạc xuyên qua, là được một đôi khuyên tai đơn giản.Hi vọng mẫu thân không ghét bỏ, chẳng qua nếu như biết là ta tặng, vô luận là cái gì nàng cũng sẽ không đeo. Chỉ là ta nghĩ, nếu như là đeo trên tay hoặc là trên cổ, khiến cho nàng vừa nhìn thấy đã nghĩ tới ta, ở trên lỗ tai không nhìn thấy lại tốt.Chủ ý vừa quyết, trời vừa sáng ta liền chạy đến trên núi.Bình thường trên núi sớm đã không còn có thể thu thập ngọc thạch, thâm sơn bình thường không ai đi, bởi vì thu thập ngọc thạch thường ở rất sâu dưới đất, khai quật nhất định phải tổn hao rất nhiều linh lực, nếu như lúc này đụng phải yêu quái, kia không thể nghi ngờ là rất nguy hiểm.Chỉ là ta hơn bốn mươi năm không đụng tới yêu quái (ăn thịt đó =.=”’), phỏng đoán bọn chúng sẽ không chủ động công kích ta. Nghĩ đến điểm này, ta đối với Thanh Yên lại nhiều hơn một phần tin cậy.Bất quá mã não thực sự rất khó đào, ngược lại đào ra một khối ngọc thạch khổng lồ khác, hao hết một nửa linh lực, đã cảm thấy rất mệt mỏi, ta dựa vào một thân cây nghỉ ngơi một hồi. Nghĩ tới một biện pháp, ta gõ nhẹ mặt đất, lập tức trồi lên mấy con địa tinh.“Hi.” Ta nhe rang cười một tiếng, chỉ vào khối đại ngọc thạch nói “Các ngươi giúp ta tìm mã não, ta đem khối ngọc tặng cho các ngươi.”Ta không biết địa tinh có hay không thích tự mình đi đào ngọc thạch, hay chỉ có thể nhận đồ mà người khác cho, chỉ cần không phải là người khác cho chúng nó liền cự tuyệt không muốn, cũng sẽ không tự mình đi đào. Nếu như bọn họ tự mình động thủ, chắc cũng không cần người hoặc linh thú cho chúng nó những thứ này.Địa tinh liếc nhau một cái, một con địa tinh nói ra: “Tảng đá kia xấu chết.”Lời nó vừa nói xong, mấy con địa tinh khác cũng rối rít gật đầu, phụ nói: “Xấu chết, xấu chết.”Ta tức giận trừng bọn họ một cái: “Vậy các ngươi có giúp hay không?”Địa tinh nhìn nhau một chút, đồng loạt lắc đầu: “Không.” Không đợi ta nói chuyện, bọn chúng đã lập tức chui xuống đất.Ta nhịn xuống xúc động muốn đuổi theo đánh cho bọn họ một trận, nghỉ ngơi một hồi, tiếp tục đào.Ta từ bình minh đào đến trời chiều, trên người vô cùng bẩn thỉu cũng không để ý, nhưng là vẫn không có tìm thấy mã não. Ngược lại khiến ta mệt mỏi không nhẹ, ta thở phì phò, cảm giác được chung quanh có điểm lãnh (khí lạnh), ta mới từ trong hố sâu nhảy ra ngoài.Vừa ra ngoài, chỉ thấy ngồi cạnh hố là hai con yêu quái.Ta cả kinh một chút, sau đó cố làm ra vẻ trấn định nhìn bọn họ, trong mắt tận lực không có một tia địch ý cùng hoảng loạn. Bọn họ thoạt nhìn cũng không phải rất mạnh, nhưng là dùng thể lực của ta bây giờ mà cùng bọn họ đánh, nhất định sẽ thua. Ta nhìn ánh mắt đói khát của bọn họ, trong lòng lộp bộp một cái, chẳng lẽ bọn họ nhìn chằm chằm thân hồ ly của ta đã lâu rồi? Chờ ta kiệt sức mới chạy đến? Nếu là như vậy, vậy ta sẽ làm no bụng cho bọn họ.Ta khẽ nhúc nhích, bọn họ cũng lập tức xê dịch, trên trán ta rỉ ra mồ hôi lạnh, mặc niệm chú ngữ một tiếng, xây lên một bức tường linh lực mỏng, có thể ngăn cản bọn họ trong chốc lát, mới vừa làm xong ta đã xoay người nhanh chóng chạy trốn.Tốc độ chạy chối chết quả nhiên so với tốc độ khi kiếm ăn càng mai, ta vừa rồi còn cảm thấy không có phân nửa khí lực, nhưng bây giờ cảm thấy không có gì so được với tinh thần hiện tại. Ta vừa trong rừng cây chạy thục mang, vừa nhéo ngón tay út của mình.Trên ngón tay út Thanh Yên đã hạ cho ta linh tê chú, nghe nói là nếu ta gặp nguy hiểm gì là hắn có thể cảm giác được, vô luận là địa phương xa bao nhiêu. Chỉ là vài chục năm nay ta một lần cũng chưa trải qua, không biết có còn dùng được hay không.Sau lưng yêu quái đuổi rất gấp, mấy lần ngửi được khí tức của bọn họ đang khi não muỗng đằng sau. Rừng cây mặt đấy cũng không bằng phẳng, lại chạy trốn quá mau, không cẩn thận một cái, liền té ngã về phía trước, quay cuồng vài vòng, mũi vừa vặn đụng mặt yêu quá.Ta hù dọa quên mất hóng mát, chỉ cảm thấy con mắt yêu quái còn lớn bằng mặt của ta, sâu không thấy đáy. Ta trợn to hai mắt, hít một hơi, lập tức bị mùi của nó hun đến, thiếu chút nữa phun ra. Mới vừa nghiêng đầu muốn đứng dậy, trước ngực một buồn bực , đã bị nó giẫm dưới chân.Ta duỗi ra vuốt nhọn, xẹt qua chân của nó, yêu quái nổi giận gầm lên một tiếng, một chưởng vỗ vài mặt của ta, đem ta trực tiếp ném ra ngoài tới mười trượng, nặng nề ngã trên mặt đất. Phát giác trong miệng có mùi máu tươi, cái đuôi đã hiện ra, thời điểm cơ hồ phải biến trở về nguyên hình, đã thấy một bộ áo trắng, ngăn cản trước mặt của ta.Ta nhìn bóng lưng của hắn, mũi đau xót, cái đuôi lại biến mất.Thanh Yên đứng trước mặt ta, 2 con yêu quái kia dừng một chút, do dự không có tiến lên. Thấy Thanh Yên tay đã giơ lên, lập tức xoay người đào tẩu, lưu lại một trận gió.Thanh Yên xoay người ngồi chồm hổm xuống, nhìn bộ dáng chật vật của ta hỏi: “Bị thương?”“Không có.” Ta nhìn hắn, chẳng biết tại sao có chút tức giận, đẩy cánh tay đang duỗi đến của hắn ra.Thanh Yên dừng một chút, lại duỗi tay giúp ta nhặt lá khô cùng mảnh vụn: “Lần sau sẽ không trễ như vậy.”“Không phải cái này.” Ta lặng yên một chút, nhìn nhìn ống tay áo của hắn, nói: “Ngươi nói ăn yêu quái sẽ bị bọn họ công kích, nhưng là bây giờ ta không ăn, nhưng vẫn đồng dạng.”“Ta không gạt ngươi.” Ta còn chưa nói Thanh Yên gạt ta, chỉ đơn thuần là oán giận, Thanh Yên lại đã mở miệng nói: “Ngươi ăn ấy trăm năm yêu quái, mùi trên người sẽ không biến mất dễ dàng như vậy.”Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hít mũi một cái: “Kia phải bao lâu?”“Ba trăm năm.” Ta cơ hồ nhảy dựng lên, vì không để cho yêu quái đến gần ta, ta đã muốn nhẫn nhịn ba trăm năm, còn phải về sau đều chịu đựng. Ta cong cái đầu, đẩy hắn, “Ta không chịu nổi.”Vừa muốn đứng lên, cánh tay đã bị bắt lấy: “Ngươi muốn đi đâu?”Nghe âm thanh của Thanh Yên có chút khẩn trương, ta mới cảm giác mình có chút quá phận, ta lắc lắc đầu: “Về nhà.”Thanh Yên rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nhìn mặt cùng y phục của ta vô cùng bẩn thỉu, cười cười: “Trở về rửa một chút rồi đi nằm ngủ đi.”Ta sâu kín thở dài, nhìn Thanh Yên, mi mực như họa, đôi mắt thật giống như ánh trăng sáng tỏ trong suốt, tuấn lãng ôn nhuận, ta theo mặt hắn nhìn xuống dưới, cần cổ trắng nõn, ở trong vạt áo như ẩn như hiện.Thanh Yên thấy ta vẫn nhìn chằm chằm, ánh mắt hắn có chút kì quái hỏi: “Làm sao vậy?”Lời vừa nói xong, ta đã nhịn không được hướng hắn duỗi thẳng eo, há mồm một mực cắn cổ của hắn. Cảm giác được trong miệng thấm vào mùi máu tươi, ta sững sờ, Thanh Yên cũng ngây ngẩn cả người, thân thể có chút cứng ngắc.Ta giật giật răng, rõ ràng cảm giác được hắn khẽ run một chút, ta gấp rút buông lỏng miệng, cúi đầu không dám nhìn hắn. Như vậy một mực cắn xuống, hắn nhất định rất đau. Ta đang làm cái gì, phản ứng bản năng linh thú sao? Ta vốn là một con linh thú ăn thịt, ăn trái cây hơn bốn mươi năm, cơ hồ muốn bức ta điên rồi. Hồng Sa là linh trùng không kì quái, nhưng là Thanh Yên là người, vì cái gì cũng có thể nhịn được.Hắn không thể trách ta a, ta và bọn họ vốn là bất đồng, ta là linh thúc, ta là hồ ly! Có ai nghe qua hồ ly không ăn thịt!Nếu như ta lại như vậy lần nữa, rất có thể lần sau ta sẽ bắt hắn ăn.Thanh Yên quay mặt của ta, nhìn ta, trong mắt không có một tia khổ sở, chỉ là tràn đầy thương tiếc, chứng kiến ánh mắt này, ta nhịn không được rớt nước mắt, nức nở nói: “Ta không muốn, ta cũng không biết.”“Không có việc gì.” Thanh Yên đưa tay thay ta lau đi nước mắt, thấy nước mắt của ta liên tục chảy, lặng yên một hồi lâu, nhẹ nói: “Lần sau, đừng cắn cổ.”Ta hàm chứa nước mắt nhìn hắn, không biết hắn là nói ý gì, đang suy nghĩ không cắn cổ chẳng lẽ có thể cắn chỗ khác. Hắn đã cúi người, đôi môi lạnh buốt áp lên môi ta.Lần này đến lượt thân thể ta hoàn toàn cứng ngắc, tay chân cũng không biết đặt chỗ nào. Nhưng là nụ hôn này dị thường thoải mái, có lẽ là do Thanh Yên từ trong miệng không ngừng đưa linh khí đến, ta theo bản năng gần sát một chút, mới phát giác cử động của mình, mặt nóng hổi, Thanh Yên nhưng lại đem ta ôm chặt hơn.Không biết qua bao lâu, cảm giác khí lực trên người khôi phục lại chút ít, Thanh Yên mới từ từ buông lỏng miệng, lại nhẹ nhàng ấn trên trán ta một cái, dắt lấy tay của ta nói: “Chúng ta trở về.”Nhịn vài chục năm nữa, cũng sẽ không khó chịu như hiện tại, qua ba trăm năm, yêu quái hung ác sẽ không động tới ngươi.”Âm thanh của Thanh Yên rất nhẹ, giống như sợ ta lại tức giận. Ta hiểu rõ hắn là vì tốt cho ta, cũng chỉ có hắn tính tình tốt như vậy quản ta, tùy ý ta đùa giỡn một chút. Lỗ mũi ta vừa chua xót, gật đầu đáp một tiếng: “Ừ.”Thanh Yên thấy ta không còn nhăn nhó, cười cười: “Một mình ngươi chạy tới nơi này làm gì?”Ta nghĩ đem khu ma chú phong vào mã não tặng cho mẫu thân của ta.“Vậy ngày mai ta cùng ngươi đến.”Ta nghiêng đầu hỏi: “Ngươi rảnh?”Thanh Yên dừng một chút, nói: “Có.”Ta trừng mắt nhìn, bộ dạng của hắn đâu có rảnh, hai ngày trước thời gian gặp mặt đều có công việc bề bộn. Ta hiện tại nghiêm túc nhìn hắn, mới phát hiện y phục của hắn có dấu vết bị cào rách, vẫn còn mang theo một chút màu xanh, hít hà, là hương vị của nhánh cây cùng lá cây. Chẳng lẽ mới vừa rồi là hắn trực tiếp xuyên qua rừng cây, không có nhìn kĩ đường sao?Người như Thanh Yên cẩn thận như vậy, bộ dáng ghê gớm này nhìn ra được hắn có bao nhiêu hoảng loạn, ta đau lòng đưa tay sờ vài vết trầy, hoàn hảo không có mùi máu tươi, chỉ là quần sao bị cào rách. Đang nhìn xem, Thanh Yên đã mở miệng nói: “Không có việc gì, không cần lo lắng.”Ta hít mũi một cái, trên đầu ngón tay của hắn cũng niệm một cái linh tê chú, mặc dù biết là so với Thanh Yên, ta mới là người sẽ gặp họa, nguy hiểm, nhưng chính là nhịn không được mà làm vậy. Thanh Yên bởi vì đầu ngón tay trong nháy mắt đau nhói nhíu nhíu mày, cũng đã hơi lộ ra vui vẻ.Ta hơi đỏ mặt, nhìn hắn nói: “Không cho cười ta.”Thanh Yên thế nhưng rất nghiêm túc gật đầu: “Ừ.”“Còn có”, ta sợ hắn ngày mau thật sự sẽ tới, vạn nhất bị chưởng sự Lưỡng Nghi quán hoặc thần quan khác nhìn thấy, không biết là hắn sẽ bị cái gì chỉ trích. “Tơ mã não tự mình tìm là được rồi, ta sẽ không chạy đến địa phương nguy hiểm kia.”Thấy Thanh Yên lặng yên một hồi lâu, ta lại nóng nảy: “Ngươi đáp ứng ta.”Thanh Yên thở dài một tiếng: “Vậy ngươi coi chừng.”Thấy hắn đáp ứng, ta rốt cục thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Ừ, ta sẽ .”
Chương trước Chương tiếp
Loading...