Ta Ở Bắc Đại Đánh Nhau Với Thanh Hoa

Chương 19: Ngoại Truyện 3



Mùa đông ở Phần Lan rất lạnh, Tô Dương và Đoàn Triết mặc chiếc áo khoác dày cộm, tay nhét vào túi áo. Mỗi người đều xách theo một chiếc ba lô to tướng, chậm rãi đi trên phố. Đang đi thì Tô Dương đút tay vào túi áo của Đoàn Triết, vừa chạm vào liền giật mình vì lạnh nên Tô Dương rất không vui, mày nhíu lại, đưa tay sưởi ấm Đoàn Triết.

“Phải hơn mười phút nữa mới đến. Đoàn Triết, em đưa cái túi màu xanh lá cây đó cho anh, anh sẽ xách đi. Nè, phía trước có một quầy hàng nhỏ, thơm quá, là mùi khoai lang nướng. Đoàn Triết đi thôi, anh dẫn em đi mua khoai lang nướng.”

Chủ quầy hàng là một bà lão tóc bạc phơ, nhưng tinh thần vẫn còn phơi phới. Trên tấm biển ghi hai chữ tiếng Trung “Khoai lang“.

“Bà ơi, cho cháu một củ khoai nướng.”

Nhìn thấy bà gắp cho mình một củ khoai, Tô Dương sợ cậu ăn không đủ no nên hỏi lại: “Đủ không?”

“Đủ rồi!”- Đoàn Triết trừng mắt nhìn hắn, tôi ăn nhiều như vậy à?

“Nào nhóc con, cầm lấy đi, coi chừng bị phỏng.” Khoai lang nướng của bà cụ được gói cẩn thận trong lớp giấy báo, mùi vị rất thơm.

“Cháu cảm ơn bà ạ, gặp lại bà sau.”- Tô Dương cẩn thận bóc lớp khoai lang trên cùng, đút Đoàn Triết ăn.

Ban đầu hắn còn lo Đoàn Triết ăn không quen món khoai lang nướng này nên ăn thử trước một miếng, nhưng hai mắt Đoàn Triết sáng ngời, nói ăn rất ngon, không còn giữ vẻ mặt lạnh lùng như trước nữa.

Sau đó Tô Dương sợ Đoàn Triết ăn không tiện nên lấy hết tất cả túi xách, một cái mang trên lưng, hai cái xách tay, còn cái kia không cầm được nữa thì trực tiếp quàng qua cổ hắn. Đoàn Triết nhìn hắn chán ghét không thôi. Cuối cùng hai người họ cũng đến khu trượt tuyết.

Vừa mặc quần áo trượt tuyết vào, Tô Dương đã trở nên hưng phấn cực độ.

“Đoàn Triết, Đoàn Triết, lại đây anh sẽ dạy em trượt tuyết. Đơn giản lắm, thật đấy!”

“Anh chắc chứ?”- Đoàn Triết mơ hồ không muốn trượt tuyết, rất khó quan sát.

“Thật đấy. Đừng lo, anh sẽ trượt với em. Còn ngại gì nữa? Mau đưa tay cho anh nào.”

Đoàn Triết nhích từng bước nhỏ, sau đó cẩn thận đưa tay ra. Bàn tay to của Tô Dương nắm lấy tay cậu, bước đến gần Đoàn Triết hơn.

“Rồi như thế này, đứng giang rộng hai chân ra. Đừng giang rộng quá. Như này thì nhỏ quá. Được rồi được rồi, cứ giữ như thế này mà đi theo anh, anh sẽ đưa em đi trượt. Đúng rồi, như vậy đó, từ từ, đúng, đúng rồi. Đoàn Triết em đừng vội, chầm chậm lại nào, đừng vội! Chậm lại nữa.”

“Rầm” một tiếng, hai người cùng nhau ngã xuống trên lớp tuyết trắng dày đặc. Lạnh thì không lạnh, nhưng bị ăn phải một miệng đầy tuyết.

Đoàn Triết trở nên khó chịu: “Không chơi, không chơi nữa, trượt cái kiểu gì vậy? Dối trá! Vậy mà bảo là đơn giản sao?”

“Chơi một lúc nữa đi, một lúc nữa thôi.”- Tô Dương than thở. Khó khăn lắm bọn họ mới có ba ngày nghỉ cùng nhau, sau này sẽ rất khó có dịp đi chơi sân như thế này nữa. Đừng nhìn thấy Đoàn Triết lạnh lùng, nhưng nếu hỏi cậu ấy điều gì, Đoàn Triết nói chung cũng sẽ không từ chối hắn.

Điều mà Tô Dương không ngờ tới là Đoàn Triết bắt đầu nghĩ đến Óc Chó, là con mèo mà Đoàn Triết nuôi. Lần đó Tô Dương dắt Đoàn Triết đến cửa hàng thú cưng, cậu đã nhìn thoáng qua một bé mèo con trông có vẻ rất nghịch ngợm.

Đây là lần đầu tiên Đoàn Triết trông thấy một chú mèo con nhưng lại rất thích. Óc Chó và Đoàn Triết vô cùng thân thiết nhưng lại suốt ngày đối nghịch với hắn.

“Tô Dương, anh nói xem, Óc Chó ở nhà sẽ không sao chứ?”

“Óc Chó Óc Chó Óc Chó, em đừng có cảm thấy tội lỗi với con mèo đó nữa, nó có dễ thương bằng anh không? Khi chúng ta đi không phải chúng ta đã mở rèm cửa cho nó rồi sao? Ánh nắng có thể chiếu rọi vào ổ của nó, thức ăn cho mèo cũng đã đầy đủ và cả căn nhà đều được lắp đặt đơn giản, không có chỗ nào nguy hiểm cả. Chính anh mới là người phải lo lắng đây này. Mấy chậu cây xanh anh tặng cho em, đặc biệt là chậu hoa mẫu đơn, nếu con mèo đó dám phá, anh sẽ vặt trụi lông nó.”

“Anh còn tính làm gì Óc Chó? Anh không yêu thương gì Óc Chó sao? Lần trước đánh nhau với Đậu Đậu, nó đã bị thua và bị ức hiếp, vậy mà anh không hề ngăn Đậu Đậu lại? Một mình em không thể ngừng nó lại.”

Tô Dương bĩu môi: “Óc Chó là em nuôi, ai bảo em thích nó, bộ anh không thích em hay sao?”

“Tô Dương! Anh đã không còn nhỏ nữa, đừng có làm nũng như một thằng nhóc hư hỏng! Trò này không có tác dụng với em đâu.”

“Anh không quan tâm! Bất cứ lúc nào, anh cũng phải là người đầu tiên thấy em! Đoàn Triết là của anh!”

Đoàn Triết nổi da gà: “Dậy đi, coi chừng trơn trượt. Anh không dạy em sao? Đừng lười biếng nữa, đứng dậy đi.”

“Đến đây đến đây Đoàn Triết. Anh dậy, anh dậy mà. Chúng ta trượt tiếp thôi. Nào, 3-2-1, đi thôi.”

Khi họ đi, cả hai đều đã lạnh như chó. Còn khi trở về, cả hai trở nên ấm áp hơn hẳn, mặt đỏ bừng bừng.

Khi cả hai đi ngang qua trường tiểu học số 2, vừa đúng lúc tan trường, các em trong bộ đồng phục, vác cặp sách chạy ra khỏi cổng trường đầy hào hứng, sôi nổi và náo nhiệt.

Tô Dương cẩn thận bảo vệ Đoàn Triết ở bên trong, một tay nắm lấy Đoàn Triết, tăng tốc chạy nhanh.

Đoàn Triết đói bụng đến nơi rồi, trở về ăn cơm thôi!

Vẫn còn rất sớm, Đoàn Triết đoán vẫn chưa đến tám giờ, sao Tô Dương ở dưới lầu lại dậy sớm thế nhỉ?

Đoàn Triết cảm thấy rất khó chịu. Đêm qua Tô Dương quằn cậu cả đêm, lúc thì muốn làm tư thế này rồi được một lúc lại đổi chỗ, từ phòng tắm ra tới phòng khách, từ phòng khách vô tới phòng ngủ. Hắn cứ giày vò cậu như vậy đến năm giờ sáng. Khi trời rạng sáng, thắt lưng cậu cũng đã rã rời. Cậu thật sự sợ Tô Dương nhưng hắn vẫn chưa có ý định dừng lại, vẻ mặt vẫn đầy miệt mài. Đoàn Triết run sợ cầu xin, yếu đuối xin hắn dừng lại. Cậu vòng tay qua cổ Tô Dương, thì thầm xin tha bên tai hắn, và cuối cùng cũng thành công.

Cậu buồn ngủ đến mức không buồn đi tắm dủ cả người đều nhớp nháp. Cũng may tên khốn Tô Dương kia vẫn còn lương tâm, đi pha nước nóng cho cậu rồi bế cậu vào bồn, giúp cậu tắm rửa. Chờ đến khi cậu đã tắm xong, mơ mơ màng màng không biết mình bị hắn ăn đậu hũ bao nhiêu lần.

Mới trôi qua có vài tiếng đồng hồ, Đoàn Triết đầu đau như búa bổ, trùm chăn kín đầu. Nghe thấy có tiếng động thì dùng gối của Tô Dương bịt chặt tai, nhưng vẫn còn nghe thấy tiếng.

Phiền chết mất! Đoàn Triết tức giận ngồi dậy, khuôn mặt trắng nõn như ngọc lúc này chi chít những vết đỏ, hai mắt mơ màng liếc nhìn đồng hồ đeo tay.

Mới bảy giờ?! Tô Dương sắp tàn đời rồi!

Đoàn Triết tức giận túm lấy áo sơ mi trên giường mặc lên người, chân không mang giày, mở cửa ra ngoài tìm tên Tô Dương giải quyết.

“Rầm” một tiếng, cánh cửa mở ra. Tô Dương đang vui vẻ thu dọn đồ đạc lại run lên, không phải chứ? Đoàn Triết tỉnh dậy rồi? Chết rồi! Hắn chợt nhớ đến mấy bộ quần áo của Đoàn Triết đang được đóng gói trong tay mà Đoàn Triết không nhìn thấy. Tô Dương chậm rãi xoay người lại, vờ như vô tình, dùng các thùng các- tông bên cạnh chặn lại.

“Tô Dương anh mới sáng sớm mà đã ồn ào cái gì vậy hả? Không phải tôi đã nói với anh rằng tôi quen dậy lúc tám giờ rồi sao?”

Xoay người lại nhìn, Tô Dương có chút không thoả mãn nuốt nước miếng.

Đoàn Triết không thấy bộ dạng của mình khi tỉnh dậy. Cậu đang mặc một chiếc áo sơ mi rất mỏng, gần như xuyên thấu và rất vừa vặn với dáng người của cậu. Cậu chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi dài, vừa đủ che phía dưới, ba cúc áo trên cùng bị mở ra, để lộ xương quai xanh thanh tú và đẹp đẽ. Tội nghiệp Đoàn Triết băng cơ ngọc cốt*, cả người bị hằn đầy vết đỏ, tím và một vài dấu răng.

*băng cơ ngọc cốt: hình dung da dẻ dáng dấp trắng nuột mịn màng của người đẹp.

Có lẽ bởi vì ánh mắt Tô Dương quá mức rõ ràng, Đoàn Triết bất giác cúi đầu nhìn sơ qua quần áo của mình, mặt đột nhiên đỏ ửng như tôm luộc. Ngay lập tức cậu bay trở về phòng, thay quần áo bình thường.

Xinh đẹp đúng là một tội ác, các cụ nói cấm có sai! Đúng là một cơ hội tuyệt vời để giấu đồ. Tô Dương vẫn đang hồi tưởng lại vẻ đẹp của Đoàn Triết vừa rồi, thầm nghĩ, cái mà mình mua hẳn còn gây chết người hơn chiếc áo sơ mi hồi nãy.

Đoàn Triết vừa nói vừa đi xuống lầu: “Mới sáng sớm ra mà anh đã làm cái quái gì vậy?”

Tô Dương sau đó mới phản ứng lại: “À, anh, anh đang mở gói hàng chuyển phát nhanh?”

“Khui hàng chuyển phát nhanh?”- Đoàn Triết nghi ngờ, dậy thật sớm chỉ để khui hàng thôi sao, “Anh mua cái gì? Anh còn không ngủ, mới sáng sớm đã dậy chạy đi khui hàng.”

Tô Dương cầm những bưu kiện đã được bóc ra, đưa cho Đoàn Triết một cái: “Đây, đây là một mô hình kỉ niệm nhỏ, cho em. Không phải em bảo nó rất giống với một cái ở quê sao? Anh mới mua đó, để em có thể nhìn bất cứ lúc nào. Còn đây là đồng hồ thông minh anh đã mua cho em. Lần trước anh mua cho cái điện thoại di động nhưng em lại không biết sử dụng. Giờ anh sẽ dạy em cách sử dụng nó để em có thể mang theo bên người. Nó có chức năng định vị vị trí phòng trường hợp em bị lạc, blah blah blah. Ôi anh đang nói vớ vẩn cái gì vậy, anh ở cùng em thì sao em có thể bị lạc được? Đây là cái máy chiếu. Trước đây anh ở một mình nên anh không có nhu cầu xem phim, nhưng giờ đã có em rồi, để em biết thêm về thế giới, anh sẽ xem cùng em khi rảnh. À đúng rồi, còn cái này nữa, cái túi lớn này đựng sách trong đó. Những cuốn sách em thích anh đã mua hết vài ngày trước rồi, em còn muốn gì nữa không, cứ mua hết đi!”

Nói nguyên một tràng như vậy, Tô Dương càng nói càng hăng say, cảm giác như sắp giới thiệu hết đống bưu kiện trong phòng này.

Đoàn Triết nghĩ mọi thứ thật kỳ lạ. Cậu nhìn qua hai lần sau đó đọc lại mấy lần, trong lòng rất vui vẻ.

“Anh dậy sớm như vậy để phân loại những món muốn đưa cho em à.”- Cậu cười nhẹ.

“Đương nhiên! Việc của em là quan trọng nhất!”

Đoàn Triết nhìn những thứ trong tay rồi khi ngẩng đầu lên thấy có rất nhiều hộp xếp chồng lên nhau, liền tò mò chỉ tay hỏi: “Cái gì vậy? Sao nhiều thế?”

Toang rồi! Mình còn đang giấu hai bộ quần áo đằng sau đó!

Tô Dương trong lòng đổ mồ hôi, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, đang ngập ngừng nói thì chợt nhớ đến thức ăn cho mèo, đồ ăn đóng hộp cho Óc Chó và Đậu Đậu: “À, đó là đồ đóng hộp của Óc Chó và Đậu Đậu. Cứ để yên nó đi, lát nữa anh dọn lại. Cứ coi những món của em đi.”

Đoàn Triết không chút mảy may nghi ngờ, đem hộp vào phòng làm việc.

Đúng lúc này, Óc Chó từ đâu nhảy ra, chạy ra từ mặt sau của thùng các- tông, kêu “soạt” một tiếng. Hai mảnh vải mỏng, nhỏ, có nhiều lỗ và dải ren bị Óc Chó đá bay ra ngoài, rơi trên nền đá cẩm thạch sáng bóng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...