Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ

Chương 24: Tùy Du Chuẩn, Thịnh Trường Dực, Yến Hạc Lâm (2)



Chương 23: Tùy Du Chuẩn, Thịnh Trường Dực, Yến Hạc Lâm (2)

Yến Hạc Lâm không ngờ, ở trong mắt Chiết Tịch Lam mình lại là người tốt như thế.

Vào một khắc ấy, hắn cảm giác bản thân giống như thần linh.

Hắn cười lên.

"Cô nương... đã lâu không gặp."

Hai chữ cô nương, mang theo ý triền miên vô tận cùng với sự vui mừng khi gặp lại, cứ như vậy quấn quanh tai nàng.

Hắn chưa từng gọi tên nàng, mỗi lần đều gọi nàng là cô nương.

Sau đó nữa, cô nương dường như không còn là xưng hô, mà giống như đã trở thành nhũ danh của nàng. Vì vậy, nàng cũng từng có lúc đỏ mặt, dù sao hai chữ cô nương được gọi từ miệng hắn, luôn có chút quyến rũ.

Chiết Tịch Lam trong nháy mắt có hơi bối rối, hiếm khi lại trở nên ngẩn ngơ.

Nàng thì thầm nói: "Đã lâu không gặp."

"Tướng quân, huynh còn sống, ta rất vui mừng."

Yến Hạc Lâm muốn nói câu gì đó, nhưng nhìn đến ánh mắt của nàng, trong lòng lại run lên, không thể mở miệng nữa.

Bây giờ nàng nhìn hắn, trong ánh mắt không có sự yêu thích như lúc đầu nữa.

Mặc dù lúc trước sự yêu thích nàng dành cho hắn cũng không nhiều, nhưng hôm nay, lại không còn chút nào cả.

Lòng hắn chìm xuống từng chút, nhưng trên mặt vẫn cười, đôi mắt vẫn ôn nhu như cũ.

Nàng không hề thay đổi. Vẫn là cô nương trông có vẻ có tình lại cực kỳ vô tình trong trí nhớ của hắn.

Thời điểm ở dưới đáy vực hắn đã nghĩ, giờ đây gặp chuyện không may, cho dù là leo ra được, nàng cũng nên đi rồi.

Thời gian chậm trễ càng dài, thời điểm nhớ tới nàng lại càng hoảng hốt.

Bây giờ trở về, hắn lập tức sai người đi tìm nàng, cũng không phải vì để gặp lại nàng, mà chỉ là muốn nói cho nàng biết, hắn đã trở về, mạnh khỏe, nàng đừng đau lòng.

Mặc dù dựa theo tính tình của nàng, thì hiện tại nàng cũng đã không đau lòng nữa rồi.

Lúc sắp leo ra từ đáy vực, hắn nghiêm túc nghĩ sau khi trở về phải ở chung với cô nương như thế nào. Nếu nàng đã gả, hắn sẽ tặng nàng một chút tiền bạc và che chở cho nàng. Nếu nàng chờ hắn, vậy hắn có liều mạng cũng phải cưới nàng làm thê tử.

Nhưng mà..... Nhưng mà nếu nàng chưa gả cũng không không đợi, vậy hắn phải làm thế nào đây?

Hắn suy nghĩ cực kỳ lâu, cũng không biết phải làm thế nào.

Đối với hắn mà nói, nàng là cô nương mà hắn nghĩ tới vô số lần trong đêm tối. Nhưng hắn đối với nàng mà nói, lại chỉ là sự rung động nhất thời.

Hắn gặp phục kích, trong quân có nội gián, hôm nay ai là người ai là quỷ cũng không phân biệt được, cho dù là về kinh, cũng không dám viết thư về, chỉ dám tự ngụy trang để về.

Bây giờ trong kinh mọi người đều đang dùng lửa cháy bừng bừng mà xào nấu, phủ Anh quốc công lại càng là một đám lửa lớn, ai tới cũng đều phải châm lửa đốt.

Cho dù hắn ném mồi nhử qua, dụ nàng gả, nhưng chỉ cần nói cho nàng biết những khó khăn phải trải qua đằng sau, cái đồ không có lương tâm này, nhất định sẽ hoảng sợ lui về phía sau lui về phía sau nữa, nhìn về phía những người khác.

Nàng còn có lựa chọn khác, thì sẽ không chọn hắn.

Cô nương của hắn hả, quá đặc biệt. Hắn biết được sự chân thành tha thiết của nàng, cũng biết nàng vô tình. Nàng tốt, cũng không tốt.

Thế là giờ khắc này, khi trong mắt nàng không có sự rung động, hai người gặp lại, vậy mà có hơi câu nệ.

Chiết Tịch Lam lại bắt đầu áy náy.

Ánh mắt tướng quân nhìn nàng không thay đổi, nhưng nàng lại thay đổi rồi.

Thay đổi nhanh như vậy, có vẻ như nàng là kẻ không có nhiều lương tâm lắm.

Như thế, đã có núi cao, đã có đất bằng, lại để cho đất bằng hận không thể lại lõm vào một khối.

Nàng hít sâu một hơi, biết rõ giờ phút này cũng không cần nói gì cả, hai bên đều rõ ràng. Nàng nhìn Yến Hạc Lâm, lại nhìn Tùy Du Chuẩn, cuối cùng nhìn về phía Thịnh Trường Dực.

Hắn đang nhìn nàng, ánh mắt vẫn ôn hòa như trước, không bởi vì nghe thấy lời vừa nãy nàng nói mà có bất kỳ cảm xúc nào khác khác, vẫn giống hệt ngày thường.

Thấy nàng nhìn sang, ôn hòa nói một câu: "Ta không yên lòng, nên tới xem xem, dự định đưa mọi người về phủ Nam Lăng Hầu."

Chiết Tịch Lam gật gật đầu.

Nhưng mà tướng quân......Nàng do dự nói: "Tướng quân, ta muốn nói chuyện riêng với huynh."

Yến Hạc Lâm tiến lên một bước, Thịnh Trường Dực gật đầu: "Đi đi, ta trông coi thay ngươi."

Lúc này Tùy Du Chuẩn cũng đi ra, vẻ mặt có hơi phức tạp.

"Gió núi nhỏ......Ta cho là nàng sẽ không nhìn trúng Yến Hạc Lâm."

Hắn đứng ở một bên, nhìn về phía nàng, trong lời nói, lại biến thành chậm rãi uể oải, nhưng lời nói ra vẫn khiến cho người ta chán ghét như trước: "Hắn ta giống phụ thân nàng, không phải sao?"

"Hai năm trước có thể chết trận, tương lai cũng sẽ chết trận. Hắn chết trận rồi, nàng phải làm sao đây? Yến Hạc Lâm là người tốt, cũng là người tốt giống như cha nàng."

"Kiểu người như vậy, không phải là kiểu người mà nàng ghét nhất hay sao?"

Hắn chậc một tiếng: "Thế nào, nàng giả vờ từ bi, đã biến thành thật sự từ bi rồi? Nếu cha nàng biết được, e là sẽ cực kỳ vui mừng."

Bàn tay Yến Hạc Lâm dần dần cuộn lại, Thịnh Trường Dực ngước mắt, ánh mắt lạnh lẽo, hắn biết, tất cả sự mâu thuẫn cùng lệ khí và sự đau khổ trên người Chiết Tịch Lam đều là bởi vì những gì mà Chiết Tùng Niên đã làm.

Năm đó nàng mười một tuổi mỗi ngày đều phải tới hỏi: "Vì sao ta thích người khác đối tốt với ta, nhưng lại chán ghét cha ta đối tốt với người khác đây?"

Thịnh Trường Dực đã từng dùng thời gian một tháng để giúp nàng nhìn thấy bản chất của thế gian, ngộ tính của nàng vô cùng tốt, nhưng duy chỉ có trong việc này lại luôn luôn có lệ khí.

Hắn cẩn thận từng li từng tí không bao giờ nhắc tới, nhưng Tùy Du Chuẩn lại tùy ý làm bậy trên nỗi đau của nàng.

Trong nháy mắt này, hắn cảm thấy Tùy Du Chuẩn sống trên đời thật là chướng mắt.

Chiết Tịch Lam lại không tức giận. Nàng không hề dao động chút nào cả. Nhưng giờ phút này Tùy Du Chuẩn quá gần nàng, làm cho nàng cảm thấy trên người trở nên lạnh lẽo.

Nàng rất chán ghét người này.

Nàng trực tiếp đi đến bên cạnh Thịnh Trường Dực, cách thật xa Tùy Du Chuẩn.

Yến Hạc Lâm rũ mắt thất vọng.

Nàng vừa mới đi đến bên cạnh Vân Vương Thế Tử, cực kỳ tự nhiên. Nàng không hề nghĩ tới việc đi đến bên cạnh hắn.

Hắn lại lui về phía sau một bước.

Lúc này, Chiết Tịch Lam đã cực kỳ khinh bỉ nhìn về phía Tùy Du Chuẩn.

Nàng cười nhạo một tiếng: "Tùy Du Chuẩn, ngươi cho rằng, a tỷ a nương ta bởi vì cha ta cứu tế cho người khác nên không có tiền cứu mạng mà chết, ta phải đi làm một kẻ xấu phóng hỏa giết người sao?"

"Ngươi cho rằng ta chán ghét cha ta, thì sẽ phải chối bỏ công tích cả đời của ông ấy sao?"

"Ngươi cho rằng, ta sẽ bởi vì cha ta, mà phải đi chán ghét tất cả người tốt trên đời này sao?"

Nói đến đây, nàng phát hiện giọng mình đang run rẩy.

Nàng vốn bình tĩnh. Lúc đang nói câu đầu tiên, rất là bình tĩnh. Nhưng khi nói đến Chiết Tùng Niên, nàng vẫn không nhịn được mà trong lòng phát run.

Nàng cố gắng để cho mình sống thông thấu một chút, sống tốt một chút, xem nhẹ mọi thứ thì được rồi, nhưng chỉ có nhắc tới Chiết Tùng Niên và lúc trước, nàng vẫn sẽ không nhịn được có chút chua xót và không kìm lòng nổi.

Nàng vô thức lại nghĩ tới rất nhiều năm trước.

Lúc ấy, Chu gia a huynh dùng trường thương gánh gói đồ từng bước một rời xa cửa thành dưới trời tuyết lớn, nàng rốt cục lệ khí ngút trời, đã cầm một cái dao phay đứng ở phía sau cửa, chỉ chờ ông ấy vào cửa, thì sẽ giết ông ấy.

Nhưng khi tiếng bước chân của ông ấy truyền đến, khi nàng nhìn qua khe cửa trông thấy ông ấy trong vòng một đêm tóc bạc nửa đầu, trông thấy ông ấy gầy đi không còn hình dạng, trông thấy ông ấy mặt mày bẩn thỉu, trông thấy ông ấy dừng lại, nhìn thấy dao ở trong tay nàng.

Nàng biết rõ, ông ấy đã nhìn thấy.

Ông ấy đã nhìn thấy dao trong tay nàng.

Ông ấy biết rõ nàng muốn giết mình.

Ông ấy đi đến cửa thì dừng lại.

Ông không hề cử động, rồi sau đó, chậm rãi đi vào trong phòng.

Dao của Chiết Tịch Lam không có chém xuống, ông cũng không dừng lại. Nhưng đợi đến buổi tối, lúc nàng nửa mê nửa tỉnh thì phát hiện cha đang ngồi ở đầu giường nhìn nàng, ánh mắt yêu thương, đau lòng, áy náy.

Chiết Tịch Lam biết, ông ấy không phải một người cha tốt, nhưng ông ấy yêu nàng.

Ông chưa bao giờ chê nàng là nữ nhi, chưa từng yêu cầu a nương sinh môt đứa con trai. Ông ấy cảm thấy nữ nhi với nhi tử đều như nhau.

Ông cũng không nạp thiếp. Có người dẫn ông đi uống hoa tửu, ông sợ tới mức ôm đầu nhảy lên, về nhà ôm a nương khóc cảm thấy có lỗi với bà, ông đã bị nữ nhân khác chạm vào tay.

A nương sợ ông không có nhi tử nối dõi tông đường, muốn cầm cố* cho ông một phụ nhân đã sinh con đến để sinh con, bị ông mắng một trận, từ đó a nương không dám nhắc lại nữa.

Lúc ông có thể để dành được bạc, cũng sẽ mua đồ chơi làm bằng đường, mua quần áo mới cho nàng, đích thân làm roi cho nàng và a tỷ, dẫn các nàng đi cưỡi ngựa.

Nàng nằm ở trên giường nhắm mắt lại, kìm nén nước mắt, khi ông ấy chậm rãi quay người, tiếng bước chân càng ngày càng xa muốn rời đi, nói với ông: "Cha đừng chết nữa."

Cả người Chiết Tùng Niên run lên.

Chiết Tịch Lam biết, khi biết nàng muốn giết mình, ông ấy đã sụp đổ. Ông đã có ý muốn chết.

Mặc dù nàng còn nhỏ, nhưng nàng rất thông minh. Buổi tối ông ấy ở trong thư phòng ngây người rất lâu, còn cất hết tiền bạc ở nhà, nàng đã biết ông ấy sẽ làm cái gì.

Thật ra cha nàng là một người đơn giản.

Ông ấy không muốn nữ nhi của mình giết mình, nhưng ông bằng lòng theo làm theo tâm nguyện của nữ nhi mà đi chết.

Nàng cũng có thể nghĩ ra được nguyên nhân ông ấy chết. Dựa theo tính tình của ông ấy, ông sẽ không chết ở trong nhà, việc đó sẽ được làm cho nàng trong lòng nàng khó vượt qua, ông ấy sẽ ngụy trang thành trượt chân rơi xuống nước, như vậy chính là việc ngoài ý muốn.

Nàng cũng sẽ không suy nghĩ nhiều.

Ông ấy không muốn nàng giết mình, không phải bởi vì ông ấy không bằng lòng, mà là không muốn để lại bóng ma cho nàng.

Nàng chỉ cảm thấy cực kỳ bất lực.

Một người như cha nàng, lúc trước khi a nương a tỷ vẫn còn, a nương mắng, nàng nghe, a tỷ khuyên, nàng nghe.

Bây giờ, a nương a tỷ không còn nữa, đổi thành nàng đi đối mặt với ông ấy.

Nàng không biết đối mặt như thế nào, nhưng mà nàng không muốn ông ấy chết đi như vậy.

Nàng cố kìm những giọt nước mắt đang rơi, thẫn thờ nhìn lên màn trướng, nói: "Cha, cha sống đi, chúng ta còn phải báo thù cho a nương với a tỷ đấy."

Ông ấy có cứu người hay không, đã không còn quan trọng. Ông ấy trở thành hạng người gì, tương lai như thế nào, nàng cũng không muốn suy nghĩ nữa.

Ông ấy còn sống, nàng còn sống, có lẽ đây là lựa chọn tốt nhất.

Chiết Tùng Niên còng lưng, cơ thể run rẩy kịch liệt, ông khóc không thành tiếng, không nói được nữa, chỉ có thể dùng hết tất cả sức lực ừ một tiếng.

Ông nói: "Ừ... báo thù."

Bắt đầu từ một khắc này, sâu thẳm trong linh hồn Chiết Tịch Lam đã bắt đầu không ngừng đặt câu hỏi về hai từ người tốt và người xấu.

Nàng dùng thời gian sáu năm để thư giãn cho tới bây giờ, lời của Tùy Du Chuẩn đã không tổn thương được nàng nữa rồi.

Nàng chỉ là có chút chua xót mà thôi.

Nàng chỉ là nhớ tới lúc trước, vẫn là không qua được. Vẫn sẽ có lệ khí.

Nàng nghiến răng nghiến lợi, hết sức mỉa mai, cất cao giọng: "Ta kính nể tất cả những người vì nước vì dân trên đời, ta cảm tạ tất cả những người trên đời từng giúp đỡ ta."

"Nhưng ta chán ghét, chán ghét loại người không coi trọng mạng người, tưởng mình thấy rõ bản chất thế gian nhưng đã dơ bẩn đến mức sợ ánh sáng giống con chuột dưới âm phủ như là ngươi."

"Tùy Du Chuẩn, ngươi sẽ không cho rằng trên đời này chỉ có ngươi là người tỉnh táo nhất chứ... chẳng qua là tầm nhìn hạn hẹp mà thôi."

Nàng nói xong, cả người đều cực kỳ thoải mái. Sắc mặt Tùy Du Chuẩn lại càng ngày càng đen, hắn kìm lòng không được mà tiến về phía trước một bước, chỉ trong nháy mắt sau đó lại phát hiện, một cây cung đã chặn ngang phía trước.

Ánh mắt Thịnh Trường Dực lạnh lùng: "Tùy đại nhân, phía trước có hiểm trở, cấm bước."

Tùy Du Chuẩn cong mắt: "Phải không?"

"Nàng ấy không còn đao của Yến Hạc Lâm, nhưng lại đã có cung của ngài?"

Thịnh Trường Dực ngước mắt, mở miệng lần nữa: "Mọi chuyện trên đời, tình cảm nam nữ, đại nghĩa nhân gian, ngươi đi lệch rồi, không có nghĩa là người khác sẽ không thể đi đúng đường."

Ý tứ hàm xúc trong lời hắn nói không rõ ràng, nhưng Tùy Du Chuẩn vẫn hiểu được ý của hắn.

Hắn đi về phía trước một bước: "Thế tử... ý của ngài là, ngài muốn ngăn cản ta sao?"

Thịnh Trường Dực dựng cung, mũi tên đặt trước ngực Tùy Du Chuẩn: "Ta nói, phía trước có hiểm trở, cấm bước. Nếu không thì tự lo sống chết."

Yến Hạc Lâm cũng đi về phía trước một bước, nhìn về phía Tùy Du Chuẩn: "Ta không biết hai năm qua ngươi đã trải qua chuyện gì khiến cho ngươi bây giờ điên ngày một trầm trọng hơn, nhưng ta từng nói rồi, sớm hay muộn ngươi cũng sẽ phải hối hận."

Hắn nói với Thịnh Trường Dực: "Thế tử gia, ngài dẫn cô nương..... dẫn Chiết cô nương đi trước đi, để ta nói chuyện với hắn."

Thịnh Trường Dực để cung xuống, gật đầu, cũng không nói chuyện, trực tiếp quay người: "Chúng ta đi."

Chiết Tịch Lam nhìn Yến Hạc Lâm một chút, do dự. Nhưng biết rõ hôm nay không phải lúc nói chuyện. Nàng liền gật nhẹ đầu với hắn.

Yến Hạc Lâm nhân tiện nói: "... Cô nương, sau thọ thần của phủ Anh quốc công, ta lại nói tiếp với nàng."

Chiết Tịch Lam gật gật đầu, theo sát Thịnh Trường Dực mà đi.

Thịnh Trường Dực trước tiên là đi chậm, đợi nàng quay người theo kịp, hắn mới bước nhanh hơn một chút.

Rời đi một đoạn đường, lúc sắp đến cửa, Chiết Tịch Lam nhìn thấy ba người Thịnh Sóc Kim Đản cùng Ngân Đản đứng ở một bên, bên cạnh còn có mấy người mặc y phục sai vặt, tất cả đều đã bị tháo quai hàm, nói không ra lời, cũng không thể động đậy.

Đến gần nhìn, thì thấy ba người đang cầm dao găm, dao găm đặt trên người gã sai vặt.

Nàng đã hiểu rồi, những tên sai vặt này hẳn là mấy người mà Tùy Du Chuẩn vừa nãy phái canh giữ phía ngoài.

Thấy nàng đến, Kim Đản vui vẻ chào hỏi: "Chiết cô nương, lại gặp rồi."

Ngân Đản cũng muốn lên tiếng chào hỏi, kết quả là bị Thịnh Sóc lườm cho một cái, lại uể oải cúi đầu.

Rõ là tủi thân chết hắn mà.

Thịnh Trường Dực không dừng bước, tiếp tục đi về phía trước, Chiết Tịch Lam lại vội vàng đi theo, để lỡ một chút thời gian như thế, lúc tới cửa, bọn họ nhanh chóng đi đến nhã gian ở lầu một tìm Đại phu nhân.

Nhưng lúc này, nàng vẫn dừng bước, hỏi Thịnh Trường Dực: "Thế tử gia, lời mà vừa nãy thần nữ nói với Tùy Du Chuẩn, còn cả lời mà hắn nói, người, người...."

Nàng cũng không biết nói như thế nào.

Thịnh Trường Dực quay đầu lại. Nàng thấp hơn hắn một cái đầu, chỉ mới đến bả vai. Mỗi lần nói chuyện với nàng hắn đều phải cúi đầu, nhưng mỗi lần nói chuyện, lại đều ngang hàng.

Hắn nói: "Đây là cuộc đời của ngươi, ngươi cảm thấy tốt, cảm thấy đúng là được, không cần phải giải thích với bất cứ kẻ nào."

"Tiểu nha đầu, ngươi đã trưởng thành rồi, đã có thể chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình."

Chiết Tịch Lam thở phào, nàng cười lên: "Thế tử gia, cảm ơn người."

Thịnh Trường Dực ừm một tiếng, lộ ra chút vui vẻ. Bước chân của hắn nhanh nhẹ hơn, lại nói: "Chuyện Tùy Du Chuẩn ngươi không cần phải để ý, ta sẽ xử lý tốt."

"Ngươi cũng không cần sợ, kinh đô nghĩ là phức tạp, nhưng cũng đơn giản, hắn không làm được cái gì. Hoặc là nói, bởi vì không làm được cái gì cả, cho nên mới biến thành như bây giờ."

"Nói tóm lại, ngươi đi làm chuyện của mình là được, không cần chia ánh mắt ra cho hắn."

Hắn nói được chắc chắn như thế, Chiết Tịch Lam cảm thấy một tia khủng hoảng cuối cùng của mình cũng hết rồi. Nàng gật đầu: "Thần nữ tin người."

Khoé miệng Thịnh Trường Dực cong lên: "Ừm."

Hắn đi đến cửa nhã gian, trực tiếp gõ cửa, Đại phu nhân mở cửa, trông thấy hắn còn có chút kinh ngạc.

"Thế tử gia? "

Chiết Tịch Lam đi tới từ phía sau hắn: "Đại bá mẫu*."

"Thế tử gia sợ chúng ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên tới đưa chúng ta về."

Đây là chuyện vô cùng tốt. Đại phu nhân vội vàng cảm kích.

Thịnh Trường Dực: "Không thành vấn đề."

Lúc này, Thịnh Sóc đã làm xong việc, lên lầu, nói: "Nam Lăng Hầu phu nhân, Thế tử nhà tiểu nhân nghe nói xe ngựa phủ Nam Lăng Hầu bị làm hại, sợ là có chuyện, nên dẫn bọn tiểu nhân tới tiễn."

"Vậy xin đa tạ."

Đại phu nhân nói lời cảm kích lần nữa, sau đó nhíu mày: "Ơ... Xuân Huỳnh đâu?"

Chiết Tịch Lam: "Tiểu nha hoàn của Quy Khách lâu bị đau bụng, con để nàng đi đưa về, tự mình về trước ạ."

Đại phu nhân ồ một tiếng, bèn nói: "Ta sai người đi gọi nàng."

Xuân Huỳnh rất nhanh đã được Xuân Sơn dẫn về, Kim Đản và Ngân Đản buộc ngựa vào xe xong, tự mình đánh xe ngựa để cho nhóm người Đại phu nhân đi lên, rồi sau đó nói với Thịnh Trường Dực: "Thế tử gia, buổi tối về, tiểu nhân có thể đi mua một bầu rượu uống không?"

Cả người Thịnh Trường Dực bất động.

Kim Đản lại vui mừng nói: "Được rồi, tạ ơn Thế tử gia."

Hắn còn tán gẫu với Đại phu nhân: "Thế tử gia nhà bọn tiểu nhân không thích nói chuyện, nhưng bọn tiểu nhân đều chạm được đến ý của người."

Xe ngựa đi lên phía trước, Đại phu nhân vừa nghe vừa líu lưỡi.

Vân Vương Thế Tử trông có vẻ rất lạnh lùng, không ngờ lại là một người rất tốt.

Cái gọi là, không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài.

Chờ đến phủ Nam Lăng Hầu, lại tiễn Kim Đản Ngân Đản xong, Đại phu nhân vội vàng đưa Chiết Tịch Lam về.

Bà nói với Ngũ phu nhân: "Chẳng qua là đi ra ngoài một chuyến, lại xảy ra chuyện lớn như vậy, ta thấy, Phó gia kia chắc chắn là chọc giận người khác rồi, lại còn liên lụy đến chúng ta."

Trái tim Ngũ phu nhân đã sắp nhảy ra ngoài. Đến lúc nghe được chuyện Chiết Tịch Lam cũng dám lên ngựa cứu người, giận đến nỗi đánh một cái vào cánh tay nàng: "Ta cho con liều lĩnh này! Ta cho con cứu người này!"

Chiết Tịch Lam liền cầu xin tha thứ, Ban Minh Nhụy nghe đến trợn to mắt, rồi sau đó hỏi: "Không phải muội nói kỹ nghệ cưỡi ngựa của muội chỉ thường thường thôi sao?"

Chiết Tịch Lam gật đầu: "Vâng ạ, không được coi là tốt."

Ban Minh Nhụy lại liếc nàng một cái: "Cái này mà vẫn coi như không được tốt hả."

Đại phu nhân cười rộ lên, khen với Ngũ phu nhân: "Lam Lam quả thật không tệ, giống với muội lúc còn trẻ, rất lợi hại."

Nói đến đây, bà lại nói: "Vân Vương Thế Tử đã giúp chuyện lớn, chúng ta phải đưa chút quà đến thăm, chuyện này giao cho muội, muội xem thử Vân Châu tặng quà thì đưa cái gì."

"Mặc dù ở kinh đô, nhưng dựa theo tục lệ Vân Châu mà đưa vẫn là tốt nhất."

- -----còn tiếp------
Chương trước Chương tiếp
Loading...